– Tôi chỉ khoa chân múa tay tùy ý thôi mà, cũng không có gì đặc biệt.
Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, người đàn ông trung niên này xấu hổ cười gượng, rõ ràng, Diệp Mặc không muốn làm quen với anh ta, nhưng quả thực anh ta thấy quyền pháp của Diệp Mặc cũng không tồi, chắc cũng không kém quyền pháp của mình là mấy, khiến cho anh ta nổi hứng muốn làm quen kết bạn, nên mới chủ động chào hỏi.
– Tôi tên Phương Úy Thành, vừa nhìn là biết cậu thầy giỏi tài cao, nhất thời ngứa tay, sao, chúng ta đàm đạo một chút đi.
Sau khi người đàn ông trung niên này nói xong, Diệp Mặc mới biết anh ta đến tìm mình để đánh nhau.
Nhìn nhìn Phương Úy Thành, Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Anh không phải là đối thủ của tôi, miễn bàn đến.
Phương Úy Thành ngây người ra, vừa rồi, nghe những lời của cậu thanh niên này, anh ta còn cảm thấy cậu ta rất khiêm tốn, sao bây giờ lại thốt ra những lời hống hách như thế này? Không khỏi có chút nóng mặt, thầm nghĩ, mặc gì quyền pháp của gã thanh niên này khiến mình phải chú ý, nhưng nói mình không phải là đối thủ của hắn, thì hắn quá đề cao bản thân mình rồi đấy.
Phương Úy Thành mười bảy tuổi tòng quân, ba mươi hai tuổi mới xuất ngũ, sau khi xuất ngũ dù chỉ làm một lái xe, nhưng công phu đã học được thì không hề quên, sao dám nói mình không phải là đối thủ của hắn? Gã thanh niên này cũng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu là cùng, nếu nói anh ta không phải là đối thủ của một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, thì có nói thế nào anh ta cũng không tin được.
Sở dĩ anh ta muốn so quyền cùng với gã thanh niên trẻ tuổi này, bởi anh ta cảm thấy quyền pháp của đối phương không phải là loại quyền pháp đẹp mắt, hơn nữa của mình cũng vậy, mà động thủ với anh ta chắc chắn có lợi cho mình.
– Làm sao cậu biết tôi không phải là đối thủ của cậu? Nói thật, tôi là bộ đội xuất ngũ, sau khi xuất ngũ trở về, tôi vẫn chưa tìm được đối thủ cho mình, một khi cậu đã tự tin như vậy, chúng ta đánh thử xem nào.
Lúc này sắc mặt của Phương Úy Thành đã trở nên hơi khó coi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, một khi anh đã muốn thử, vậy thì anh động thủ đi.
– Ngay tại đây sao? Không tìm chỗ nào rộng hơn à?
Phương Úy Thành nhìn xung quanh.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
– Dù sao thì cũng chỉ là mấy chiêu, không cần phải đi đâu cả.
– Cậu…
Phương Úy Thành bị những lời của Diệp Mặc chọc tức đến tận cổ, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận, có chút nóng giận nói:
– Một khi đã như vậy, hãy xem đây.
Một chiêu hắc hổ móc tim, chiêu hắc hổ móc tim này của Phương Úy Thành nhìn thì đơn giản, đợi đến khi người thanh niên kia động thủ, anh ta sẽ lập tức biến chiêu, khiến cho hắn ta biết được sự lợi hại của mình.
Phương Úy Thành vừa ra nắm đấm, còn chưa kịp biến chiêu, Diệp Mặc đột nhiên tiến lên một bước, nháy mắt đã chộp lấy nắm đấm của Phương Úy Thành, giơ tay lên, cơ thể nặng cả trăm cân của Phương Úy Thành bị nhấc bổng lên, nhất thời có chút choáng váng.
Điều này quả thực ngoài sự tiên liệu của anh ta, đợi đến khi anh ta tỉnh lại, mới phát hiện mình bị Diệp Mặc quăng đến tận bên cạnh một tảng đá, còn không thấy bóng dáng của gã thanh niên đã ra tay với mình đâu nữa.
– Lợi hại…
Một lúc lâu sau, Phương Úy Thành mới phản ứng lại được thì thào nói. Cho dù lúc anh ta còn luyện tập trong quân đội, cũng không thể có ai chiến thắng anh ta một cách dễ dàng như vậy.
…
Lúc Diệp Mặc bước vào cái sân nhỏ, không ngờ Hứa Vi vẫn đang chăm chú quan sát hoa cỏ mà hắn chăm sóc, Diệp Mặc mặc dù trồng rất nhiều hoa, nhưng chủ yếu là để che dấu cái cây “Ngân Tâm thảo” kia.
Nhìn thấy Diệp Mặc đi tới, Hứa Vi có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói:
– Không ngờ anh lại thích trồng hoa, bình thường đàn ông mà trồng hoa thì đều là những người rất cẩn thận tỉ mỉ, trông dáng vẻ thì anh cũng có vẻ giống như một người rất cẩn thận tỉ mỉ. À, hôm nay tôi có mua một ít thức ăn, lát nữa chúng ta ăn chung đi, cũng coi như hàng xóm mới làm quen với nhau.
Diệp Mặc vẫn thường ăn cơm ở ngoài, không ngờ hôm nay lại có người mời cơm, đây đương nhiên là chuyện mà hắn tuyệt đối không từ chối, mặc kệ cái công pháp kia ra làm sao, hắn tự tin bản thân vẫn có thể dễ dàng kìm nén. Hắn nhìn Hứa Vi cười cười nói:
– Được, vậy thì phải đa tạ rồi. Tôi thấy ngày nào cô cũng đi sớm về khuya, sao hôm nay cô không đi làm?
– Mấy hôm nay đồng nghiệp của tôi xin nghỉ phép, vừa hay tôi lại có mấy ngày nghỉ, nên đi làm thay cô ấy ca tối.
Hứa Vi không ngờ con nghiện máy tính này lại quan sát cẩn thận đến vậy.
Hứa Vi nấu ăn cũng không tệ lắm, ít nhất so với Diệp Mặc suốt ngày đi ăn lung tung ở ngoài thì còn tốt hơn nhiều.
– Đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn cô.
Diệp Mặc thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng có thể đến đây ăn trực thì tốt biết mấy, mình không cần ngày nào cũng phải ra ngoài ăn nữa rồi.
– Là hàng xóm với nhau cả mà, có gì mà phải cảm ơn, sau này anh có thể mời tôi ăn cơm mà.
Hứa Vi mỉm cười nói, cô cảm thấy Diệp Mặc không giống người xấu lắm.
Diệp Mặc cười xấu hổ nói:
– Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự nấu cơm cho mình…
– Vậy đi nhà hàng…
Hứa Vi cảm thấy Diệp Mặc có chút gì đó rất đáng yêu, bình thường nếu mời một cô gái không thân lắm ăn cơm, làm gì có chuyện tự mình nấu, toàn phải đi nhà hàng đó thôi.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.
Trong lòng thầm nghĩ, tôi biết mà trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ, quả nhiên là vừa ăn xong bữa này liền mắc nợ người ta ngay một bữa khác.
– Diệp Mặc chúng ta đổi số điện thoại cho nhau đi, số điện thoại của tôi là 13xxxxx, số điện thoại của anh là bao nhiêu?
Hứa Vi lấy ra chiếc điện thoại màu hồng phấn nhìn khá tinh xảo.
– Tôi không có điện thoại, sau này có việc gì trực tiếp đến gõ cửa phòng tôi là được rồi, những chuyện bình thường tôi đều có thể giúp cô được, tôi về đây.
Diệp Mặc đứng lên ý định rời đi rõ ràng, Hứa Vi nhìn hắn có chút không tự nhiên. Cô đột nhiên nhớ tới bóng đèn trong phòng vẫn chưa thay, nói thật ra là do cô không biết thay, sẵn tiện có Diệp Mặc ở đây nhờ vả một chút cũng tốt.
– Khoan đã Diệp Mặc… Tôi có chuyện nhờ anh.
Diệp Mặc cũng đứng lại, quay qua nhìn Hứa Vi, vẫn gật đầu đồng ý.
– Tốt, tôi giúp cô lần này coi như bù bữa ăn này vậy.
Hứa Vi không ngờ Diệp Mặc thẳng thắn như vậy, có chút thấy hắn nhỏ mọn nhưng cô cũng không nói thêm gì. Cô dẫn hắn vào trong phòng ngủ của mình, chỉ tay lên cái bóng đèn.
– Anh giúp tôi thay cái bóng điện đó được không.
– Tốt.
Diệp Mặc nhận lấy cái bóng đèn mới từ tay Hứa Vi, đứng trên cái ghê cao bắt đầu hì hục cả mấy phút.
Nói thật ra Diệp Mặc mấy tháng nay ngoài ăn ngủ và tu luyện ra thì mấy cái phương diện này hoàn toàn mù tịt, dù là thay bóng điện cũng khiến hắn khó hiểu. Cũng may vẫn còn trí nhớ của thân thể cũ, cũng giúp hắn nhanh chóng xoay sở được.
Hứa Vi không ngờ Diệp Mặc thay cái bóng điện lại lâu đến vậy, cô thật không hiểu là do các bóng điện cô bị hư nặng hay là do Diệp Mặc không biết gì.
Sau khi bật lên công tắc, ánh đèn điện liền sáng bừng lên, căn phòng tối cũng được chiếu sáng. Hứa Vi vui mừng quay qua Diệp Mặc cảm tạ, nhưng cô kịp thấy hắn đang nhìn vào mấy bộ đồ lót của cô, còn có món sextoy cô thủ dâm hôm qua chưa kịp cất.
– A, Diệp Mặc… Không cho anh nhìn.
Hứa Vi nhanh chóng chạy tới trước mắt Diệp Mặc định cất đi món đồ chơi kia, nào cơ chân vấp phải cái ghế vừa mới bày ra giữa phòng.
Toàn thân cô lao tới chỗ Diệp Mặc, đẩy ngã hắn nằm ra giường, còn bản thân nằm đè lên người hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 18/06/2022 11:00 (GMT+7) |