Diệp Mặc


Update Phần 356

Phần 136: Trùng ăn thịt đáng sợ

Diệp Mặc nhìn cả đàn nhằm phía cô gái áo vàng, trong lòng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía cô gái áo vàng, ngay trước khi lũ trùng đến mấy giây, Diệp Mặc ôm lấy cô gái áo vàng, chạy một mạch.

Dường như phát hiện cô gái áo vàng bị Diệp Mặc ôm đi, lũ trùng không ngờ phẫn nộ lên, toàn bộ chen chúc xông về phía Diệp Mặc. Tuy rằng tốc độ của lũ trùng không theo kịp Diệp Mặc, nhưng lũ côn trùng đã ăn thịt người thì tốc độ nhanh vô cùng, dường như không chậm hơn Diệp Mặc, thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Khiến Diệp Mặc kinh hãi hơn là hàng nghìn con trùng đi nhanh nhất bỗng có thể vừa đi vừa bay. Như vậy những con trùng ăn thịt rồi còn mọc thêm cánh ra.

Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới châu chấu, nếu những con trùng này mọc thêm cánh, bay ra ngoài khắp nơi trên trời, đây tuyệt đối là một tai họa. Không có người và vật nào có thể ngăn lũ trùng. Diệp Mặc lại nghĩ tới trùng ăn thịt người trong sa mạc. Lẽ nào đây lại là trùng ăn thịt người trong truyền thuyết?

Ba lô của cô gái áo vàng sớm đã không nhìn thấy rồi, tóc hơi rối, khan che mặt cũng hơi vẹo, lộ ra một nửa dung nhan. Bỗng nhiên Diệp Mặc có chút thất thần. Mấy hôm trước khi hắn gặp cô che mạng, đã giật nảy rồi. Bây giờ nhìn thấy một nửa dung nhan của cô lộ ra bên ngoài, lại là tuyệt sắc vô song. Thiên hạ không ngờ có người như cô.

Nhưng Diệp Mặc đã không để ý được tới cô gái áo vàng trong lòng nữa, bởi vì lũ trùng ngày càng đến sát hơn. Nếu theo tốc độ này thì Diệp Mặc sớm muộn cũng bị lũ trùng này đuổi kịp.

Diệp Mặc ngày càng lo, mấy nghìn con trùng ăn thịt người này một khi đuổi kịp hắn, chỉ cần một thoáng sau, những con phía sau cũng sẽ đuổi kịp, không nói hắn bây giờ chỉ có luyện khí tầng 2, cho dù hắn thực sự luyện tầng 3 thì sao, hắn vẫn sẽ bị những con trùng này cắn nuốt.

Nếu như không ôm một người, Diệp Mặc chắc chắn sẽ chạy thoát, nhưng bây giờ bỏ mặc cô gái áo vàng, như vậy làm sao có thể, cảm xúc của Diệp Mặc với cô không tệ, huống hồ cô còn từng cứu hắn.

Nếu phải giảm bớt gánh nặng, chỉ có cách duy nhất là vứt bỏ bao của hắn.

Lúc này cô gái áo vàng lại mở mắt, dường như thấy mình trong lòng Diệp Mặc, cô thoảng quẩy người một cái, tuy nhiên rất nhanh lại phát hiện hàng nghìn con trùng đang đuổi gần Diệp Mặc, vẫn còn một mảng dày đen kịt, rõ ràng ngoài hàng nghìn con trùng này ra, phía sau còn có rất nhiều.

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc đầu đầy mồ hôi, cùng với lũ trùng phía sau càng ngày càng gần, lần đầu tiên mở miệng nói:

– Cảm ơn anh, anh bỏ tôi xuống, một mình chạy đi.

Âm thanh tuy rất yếu nhưng nhẹ nhàng êm tai, khiến cho Diệp Mặc tưởng mình đang nghe tiên âm.

– Đừng nói bậy nữa, những con trùng ghê tởm quá dã man, cô ở lại, cho dù cô không sợ chết, cũng ghê tởm chết rồi.

Diệp Mặc biết dùng cái chết để uy hiếp người con gái này, tuyệt đối không có khả năng.

Thần kỳ là cô gái áo vàng dường như nghe được lời Diệp Mặc nói, không lên tiếng nữa. Trong lòng Diệp Mặc lại nhẹ nhõm, cũng may, cô gái này lại có thể nói chuyện, chứng tỏ cô không phải câm điếc.

Lâu sau, cô gái áo vàng đột nhiên nói:

– Tôi tên là Lạc Tố Tố.
– Lạc Tố Tố?

Diệp Mặc lặp lại, sao cô với sư phụ của mình lại cùng họ Lạc? Tuy nhiên đây cũng là sự việc trong nháy mắt, Diệp Mặc nghe thấy âm thanh “sát, sát” phía sau, trả lời một câu:

– Tôi là Diệp Mặc.
– Diệp Mặc.

Cô gái áo vàng này cũng lặp lại một câu, thấy trùng phía sau ngày càng gần, cô không nói thêm nữa, hình như nhắc lại một câu. Chỉ là nhỡ kỹ tên người liều chết cứu cô, mặc dù cuối cùng vẫn phải chết.

Không thể bỏ mặc cô gái áo vàng này được, thấy lũ trùng ngày càng gần, Diệp Mặc chỉ có thể vứt bỏ ba lô của mình.

Diệp Mặc lấy hai lọ thuốc trong bao ra, lại lấy lược Trì Uyển Thanh ra, còn có hạt giống cỏ ngân tâm và tử tâm đằng, ngẫm nghĩ một chút lại lấy ra một cái lọ không, sau đó mới vứt ba lô đi.

Ba lô của Diệp Mặc rất nhanh bị trùng ăn thịt người trong nháy mắt gặm nát thành những mảnh nhỏ, nhưng không ngờ chúng không ngừng lại mà lại tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc.

Không còn chiếc ba lô nặng, tốc độ của Diệp Mặc tăng lên rất nhiều. Sau đó không ngờ so với tốc độ của trùng ăn thịt người cũng không khác biệt lắm. Diệp Mặc vẫn không thoát khỏi lũ trùng ăn thịt người này, trùng ăn thịt cũng cũng không có cách nào đuổi kịp Diệp Mặc.

Nhưng chỉ Diệp Mặc biết, tình thế hoàn toàn xấu, xem tình hình này trùng ăn thịt có thể chạy vài ngày nữa, hắn chắc không được, hắn ôm Lạc Tố Tố có lẽ chỉ mấy giờ nữa là không kiên trì nổi.

Tiếp tục thế này không phải cách, cúi đầu nhìn Lạc Tố Tố, cô lại hôn mê rồi. Có điều môi của cô khô khốc, có thể nhìn ra được cô đã quá lâu không uống nước rồi. Diệp Mặc trong lòng lại thấy áy náy, nước của cô ấy đã cho mình rồi, không ngờ cô ấy khát đến như vậy.

Nhưng hiện giờ hắn cũng không có nước cho cô uống. Hắn thực muốn cắt mạch tay lấy máu cho cô uống, nhưng hắn biết dùng cách này, bây giờ hắn cũng không thể làm được. Lúc này hắn đang phải đối mặt với tuyệt cảnh rồi lại bị thương nữa, thì chỉ có để trùng ăn thịt ăn thôi.

Không thể tiếp tục thế này nữa, Diệp Mặc đột nhiên xoay người, dừng lại. Tuy nhiên lũ trùng ăn thịt này không hề có chút giác ngộ muốn dừng lại, thấy Diệp Mặc dừng lại, càng như ong vỡ tổ xông lên.

Diệp Mặc đưa tay vài cầu lửa bay ra, cầu lửa ở giữa trùng ăn thịt vỡ ra, không ngờ giết được một mảng lớn. Trong lòng Diệp Mặc vô cùng bất ngờ, hắn không ngờ trùng ăn thịt trong sa mạc lại sợ lửa. Lớp da của chúng giống như ngâm qua dầu hỏa, gặp cầu lửa không có chút năng lực chống cự nào.

Cầu lửa của Diệp Mặc thuộc cấp thấp nhất trong các cấp cầu lửa rồi, không ngờ có thể diệt được trùng ăn thịt người.

Lúc này tìm được biện pháp rồi, Diệp Mặc lại ra tay không lưu tình, cầu lửa trong tay không ngừng phát ra. Ánh lửa từng đóa từng đóa vỡ ra, vô số trùng ăn thịt bị thiêu cháy. Trùng ăn thịt chết cháy phát ra mùi khét lẹt, làm cho người ta buồn nôn.

Nhưng trùng ăn thịt này căn bản không có gì gọi là trí tuệ, vẫn như ong vỡ tổ vọt lên. Diệp Mặc đoán vừa rồi giết ít nhất hơn một nửa trùng ăn thịt người. Bây giờ hắn muốn diệt tiếp, nhưng bọn trùng ăn thịt người phía sau chưa tiến hóa cũng vọt lên, Diệp Mặc chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.

Hắn không thể ở lại không ngừng phát cầu lửa, bởi vì cầu lửa tiêu hao rất nhiều nguyên khí của hắn, nếu không phải hắn đạt đến luyện khí tầng 2 không lâu, hắn thật không dám làm như thế.

Tuy nhiên qua uy phong của Diệp Mặc trong trận cầu lửa vừa rồi, trùng ăn thịt có thể tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc chỉ có hơn hai nghìn. Diệp Mặc chạy một phen, lại dừng lại lần nữa, cân nhắc số cầu lửa, đợi trùng ăn thịt phía sau đến, hắn lại chạy.

Như vậy vừa đi vừa trốn, khi trời gần chạng vạng, Diệp Mặc cuối cùng cũng thoát khỏi lũ trùng ăn thịt đáng sợ ấy. Nhưng hắn cũng mệt mỏi gần như mất nước rồi.

Nuốt nuốt nước ở cổ hỏng, Diệp Mặc lại chạy thêm hai giờ, hắn sợ lũ trùng đó đột nhiên đuổi theo. Có thể thấy hắn sợ bọn ghê tởm đó rồi.

Khi trời đã đen kịt, hắn tìm thấy một bức tường cát xói mòn vì gió, bây giờ hắn không có đồ gì, chỉ có thể ôm Lạc Tố Tố đang hôn mê ngồi dựa vào tường.

Diệp Mặc biết Lạc Tố Tố rất là khát, đáng tiếc là hắn không có nước. Sau khi nghỉ ngơi một giờ, Diệp Mặc cảm thấy Lạc Tố Tố mất nước nghiêm trọng.

Lạc Tố Tố tuy bản lĩnh không kém, nhưng dù sao cũng không thể so với hắn, bởi vì hắn là người tu chân, tuy mất nước, chỉ cần không có ánh mặt trời chói chang, hắn vẫn có thể tu luyện.

Thật sự nếu không thể tìm thấy nước cho Lạc Tố Tố, cô rất có thể thiếu nước mà chết. Diệp Mặc ngẫm nghĩ một chút, vẫn là cắt cổ tay mình đưa cổ tay về miệng Lạc Tố Tố, cứu mạng cô trước đã.

Lạc Tố Tố liên tiếp uống vài ngụm, nhưng trong hôn mê nhíu nhíu màu lại không uống hết. Diệp Mặc cũng không ép cô uống tiếp, dù sao hắn cũng muốn tìm nguồn nước, hiện tại Lạc Tố Tố còn hôn mê, hắn còn muốn bảo tồn thể lực, nếu không hai người thật sự chỉ có chờ chết.

Diệp Mặc lấy viên đạn ở bả vai Lạc Tố Tố ra, cho cô uống một viên thuốc, lại dùng chân khí giúp cô làm dịu vết thương một chút, cảm thấy mệt nhọc, lại ôm Lạc Tố Tố dựa tường cát ngủ.

Trời sáng hôm sau, mặt trời lại chiếu rọi. Diệp Mặc thấy may mắn tối hôm qua hình bóng rễ cây Hồ Dương không đến, nếu không hắn thật sự còn nguy hiểm hơn.

Diệp Mặc đến sa mạc đã gần mười ngày rồi, thời tiết bây giờ so với lúc đến càng nóng bức. Diệp Mặc biết, nếu hắn không tìm thấy nguồn nước hoặc người giúp đỡ, hắn cũng không thoát khỏi sa mạc, không nói gì đến Lạc Tố Tố.

Lạc Tố Tố đã tỉnh lại, cô cảm giác mình không ngờ so với hôm qua lại tốt hơn nhiều, nhìn Diệp Mặc có chút kỳ lạ, muốn vùng đứng lên, nhưng cô phát hiện mình mặc dù đã khỏe hơn những vẫn không thể nhúc nhích.

Diệp Mặc lấy ra một miếng bánh đưa cho Lạc Tố Tố:

– Cô ăn chút đi, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục tìm nguồn nước, hoặc đường ra ngoài.

Lạc Tố Tố lắc lắc đầu. Cô bây giờ căn bản không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ nhìn bả vai của mình, hình như viên đạn đã được lấy ra.

Thấy Lạc Tố Tố nhìn bả vai, Diệp Mặc sợ cô nghĩ ngợi gì, vội nói:

– Viên đạn ở bả vai cô, tôi đã lấy ra rồi, xin lỗi, lần này tôi làm liên lụy cô, những người đó vốn là đến truy sát tôi.

Nghe Diệp Mặc nói là hắn lấy viên đạn ra, sắc mặt tái nhợt của Lạc Tố Tố bỗng hơi ửng hồng, tuy nhiên rất nhanh không thấy gì nữa. Có điều cũng không nói tiếp, mà lại nhắm hai mắt lại.

Dưới ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ ở sa mạc đã quá 50 độ rồi, Diệp Mặc cũng không muốn nói chuyện. Hiện giờ hắn có chút không chịu nổi. Lại một ngày kiên trì trôi qua, Diệp Mặc không tìm được bất kỳ nguồn nước nào, chỉ là người hắn thêm uể oải.

Tuy nhiên, khi trời tối, Diệp Mặc lại tìm được một hang động, Diệp Mặc ôm Lạc Tố Tố tiến vào hang, hắn biết Lạc Tố Tố kiên trì không được bao lâu nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Thông tin truyện
Tên truyện Diệp Mặc
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sắc hiệp
Ngày cập nhật 18/06/2022 11:00 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Sóng gió gia tộc (Update Phần 6)
Phần 6 Nhã Nhi không hề biết rằng, từ khi cha nàng bắt đầu vừa bước vô phòng, thì ở bên ngoài sân, Lưu Dục đã ngay lập tức áp sát cửa sổ phòng ngủ. Chu Hạo kín đáo khẽ vén tấm rèm cửa sổ sang một bên, tạo ra một khe hở để Lưu Dục nhìn vô trong khi nàng đang khoác tay gã kéo vô phòng. Không bao giờ Nhã Nhi có thể nghĩ được rằng, mọi diễn biến đã, đang và sẽ tiếp diễn trong tối nay là một kế hoạch bẩn thỉu do bác Hai bày ra và bàn bạc thống nhất với cha của nàng. Chắc chắn rằng một con người biến thái và ăn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dịch Truyện loạn luân
Trở về (Full)
6 Thương Lục luôn biết rất rõ, giữa hắn và Triệu Ngu không có tương lai. Không phải vấn đề về tình yêu, chỉ là hắn hiểu rõ tình cảnh của mình trong gia tộc hơn ai hết, hắn có thể giữ được nửa cái mạng đã là tốt lắm rồi, còn những chuyện khác, hắn căn bản không thể làm chủ được. Triệu Ngu xuất thân bình thường, lại không thể sinh con, không có khả năng gia tộc hắn sẽ chấp nhận cô. Huống hồ, một người vốn cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn như hắn, cũng không có khả năng quan tâm đến những chuyện như tình yêu nam nữ. Hắn cũng hiểu, mà Triệu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ nát lồn Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm cặc
Chuyện sex khi đi ở trọ
Phần 5 Lúc này mình đứng hẳn lên, cởi quần ra, tụt xuống chân rồi hất qua một bên, ngồi xuống nói nhỏ Tú quỳ chống hai tay xuống đưa mông ra, mình cúi xuống vét, lồn nó lông rậm thôi rồi, tràn ra hai mép, nước lồn dính cả vào hai mép lông đó. Lồn con Tú còn non, không còn hồng hào nhưng mu cao, cộng với chưa hề có tí cavat nào. Mình bắt đầu vét, liếm lỗ nhị, nó hình như vừa tắm xong nên sạch sẽ lắm, rồi mình bắt đầu vét xuống lồn, cứ như vậy liên hồi, nước lồn nó giờ đã dính đầy miệng mình, mùi tanh tanh đặc trưng của nước...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Tâm sự bạn đọc Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex ở nhà trọ Truyện sex sinh viên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng