– Diệp Mặc, cậu không cần khiêm tốn, cậu nhận số tiền kia còn không bằng một gốc giá trị tài liệu cậu giao ra, cho nên tôi đại diện cho quốc gia cảm tạ cậu, cậu đã vì sự nghiệp quân đội làm ra cống hiến to lớn.
Diệp Mặc thản nhiên cười, không thèm trả lời. Hắn không có nhận thức cao như vậy, lúc ấy nếu có người ra giá cao hơn Lý Hồ, hơn nửa nhìn hắn thấy người ta cũng nhận ra, hắn sẽ không do dự đem tư liệu bán cho người khác.
Diệp Mặc không trả lời. Lý Hồ vội vàng nói.
– Hàn Lão hóa ra là tư lệnh viên quân khu Yến Bắc, cấp bậc Trung tướng, Diệp…
Hàn Lão tai nghe không tệ, đã nghe được lời của Lý Hồ nói, khoát tay lại nói:
– Diệp Mặc một mình ở giữa sa mạc, tôi đã nghe Lý Hồ nói qua, ngày hôm qua tôi nghe người ta nói cậu đang ở đây mua điện thoại di dộng, tôi biết cậu sẽ tìm Lý Hồ, hôm nay tôi cố ý đến đây để gặp cậu. Cậu phải là con của Vấn Thiên không? Ôi Vấn Thiên vốn là một anh hùng mãnh liệt, rất tiếc là ra đi sớm quá, tội cho anh em nhà cậu.
Diệp Mặc nghe xong lời này, nhận ra Hàn Lão nói đúng, nếu trước kia người khác nói với hắn như vậy, đúng là hắn không thấy cái gì gian nan, nhưng ngày hôm qua sau khi gặp Diệp Lăng, Diệp Mặc biết ít nhất mấy năm nay Diệp Lăng có chút gian nan.
– Hàn Lão khách khí, tôi đi xa về phải tới thăm hỏi lão mới phải, sao lại để cho Lão qua đây thăm tôi.
Diệp Mặc cũng vội tiến tới ân cần hỏi thăm một câu.
Hàn Lão gật gật dầu…
– Chuyện của cậu tôi có biết chút ít, Bắc Vinh và Nguyên Nghĩa đều là bạn chiến cũ của ta, Bắc Vinh nhìn lầm rồi. Cậu và phụ thân cậu rất giống nhau, là một thiên tài, thậm chí cậu còn ưu tú hơn. Ôi, Ninh Phủ Chân lần này cũng nhìn lầm rồi.
Nói xong lắc đầu.
Hàn Lão tên thật là Hàn Tại Tân, là tư lệnh viên của quân khu Yến Bắc, hiện tại đã về hưu, nhưng đang phụ trách mấy tiểu đội chủ yếu của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, Phi Hồ, chỉ là một phần trong đó mà thôi. Hơn nửa Phi Tuyết – bộ đội đặc chủng đang nổi danh nhất Hoa Hạ đang ở dưới trướng của ông.
Diệp Mặc biết rằng Hàn Lão đang nói Bắc Vinh và Nguyên Nghĩa là ai, hẳn là là ông cụ Diệp Bắc Vinh của Diệp Gia và là ông cụ Tống Nguyên Nghĩa của Tống Gia, về phần Ninh Phủ Chân đoán chứng có liên quan đến Ninh Gia.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Lão lại nói.
– Diệp Mặc à, nếu cậu muốn tham gia bộ đội đặc chủng chúng ta, tôi có thể cho cậu đến Phi Tuyết, đây chính là nơi tập hợp nhân tài quan trọng nhất của quốc gia chúng ta.
– Đảm bảo với cậu ở Phi Tuyết có đồng đội chỉ dẫn, cậu có thể lên chức. Hơn nữa nếu cậu đã đến “Phi Tuyết” rồi, chuyện của Diệp gia và Tống Gia, tôi tình nguyện giúp cậu chạy một chân.
Tuy rằng trước đó Lý Hồ nói với Diệp Mặc, không biết Diệp Mặc chính là người của Diệp Gia Yến Kinh, nhưng không có nghĩa Hàn Tại Tân cũng không biết, chỉ có điều lão không thể khẳng định mà thôi. Mãi cho đến ngày hôm qua có người báo lại, lão mới biết mình đoán đúng.
Ngày hôm qua lão nghe người ta nói Diệp Mặc đi tới Yến Kinh, hơn nữa còn ở cửa hàng mua điện thoại di động, trong đầu lão liền nghĩ phải lập tức đến gặp Diệp Mặc. Lão muốn gặp Diệp Mặc người bị người khác đồn là phế vật, tại sao trong lời Lý Hồ lại ưu tú như thế. Còn có hắn làm sao kết mối thù lớn như vậy với Tống Gia, và cho tới hôm nay dường như không có chuyện gì, chủ yếu là tư liệu quân sự quý báu, hắn không ngờ nói là cho liền.
Hiện tại nhìn thấy thái độ của Diệp Mặc tự nhiên, dáng người hùng mạnh, tự tin thể hiện rõ ra ngoài. Hàn Tại Tân nổi lên yêu tài chi niệm. Đương nhiên chủ yếu vẫn là Diệp Mặc cầm tư liệu và giao lại cho quốc gia, lão cũng muốn cấp cho Diệp Mặc một ít bồi thường. Về phần thân thủ của Diệp Mặc, theo Hàn Tại Tân thấy thì cũng không tệ, nhưng cũng chỉ cùng trình độ với Lý Hồ, mặc dù là một nhân tài nhưng chưa đến trình độ khiến Hàn Tại Tân bắt lấy.
Tuy nhiên chính như thế, lão biết tin đồn đáng sợ, Diệp Mặc nào giống một phế vật chứ.
Thấy hắn đối mặt với mình thần thái hết sức bình tĩnh, thì biết Diệp Mặc này không phải là một người đơn giản. Người bình thường cho dù con nhà gia tộc, thấy lão là một trung tướng còn không lập tức kinh sợ, về sau khi nói về chuyện phụ thân của hắn, hắn mới lên tiếng chào hỏi.
– Vừa rồi người anh em Diệp Mặc nói về “Phi Hồ” đều không phải là đối thủ của anh, tôi muốn lĩnh giáo mấy chiêu.
Tiếp sau đó là lời nói của Hàn Lão, thì tên mới rồi canh cánh trong lòng đối với Diệp Mặc, giờ phút này lại tiến lên nói.
– Càn quấy, Đỗ Đào anh là một huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, mà đi so chiêu với Diệp Mặc, còn không đi xuống.
Nghe lời nói của Đỗ Đào, Hàn Lão lập tức liền sa sầm mặt quát lớn.
Đỗ Đào nghe Hàn Lão nói như vậy, vẻ mặt thất vọng lui xuống. Tuy rằng y là Phó cục trưởng cục an toàn Yến kinh, đồng thời là một trong quấn luyện viên bộ binh đặc chủng và cũng là một trong đội viên của Phi Tuyết.
Diệp Mặc thản nhiên cười, nhìn nhìn Đỗ Đào lui xuống chỗ nói:
– Anh cũng không phải là đối thủ của tôi, không cần phải tỷ thí.
Hắn không nể mặt tên này, hơn nửa hắn đến Yến Kinh căn bản cũng không nghĩ đến phải khiêm tốn, đánh thì đánh, nên giáo huấn thì giáo huấn.
– Cậu.
Đỗ Đào cảm thấy tiếc nếu không giáo huấn được tên ăn nói ngông cuồng Diệp Mặc này, hiện tại bị Diệp Mặc châm chọc sắc mặt cực kỳ khó coi, lập tức lại kính Hàn Lão nói:
– Thủ trưởng, cho phép tôi và Diệp Mặc đánh một trận, tôi sẽ ra tay chừng mực, không làm tổn thương đến hắn đâu.
Hàn Tại Tân không muốn làm cho Đỗ Đào và Diệp Mặc đụng độ với nhau, Đỗ Đào là người luyện võ đến trung kỳ hoàng cấp, Diệp Mặc càng lợi hại thì cũng như Lý Hồ, thậm chí là chưa bao giờ được xếp vào hàng ngũ luyện võ. Hắn sao là đối thủ của Đỗ Đào. Chỉ có điều khiến lão thật không ngờ là, chính Diệp Mặc nói ra những lời này, điều này làm cho lão kinh ngạc.
Nếu như vậy lão thật sự muốn xem tài nghệ của Diệp Mặc như thế nào, gật gật đầu nói:
– Được rồi, các anh đã muốn tỷ thí, vậy khi nào bảo dừng là dừng, đừng để xảy ra chuyện gì…
Đỗ Đào là tướng lão yêu thích, Diệp Mặc là người tài tuổi còn trẻ lão cũng yêu thích, còn là cháu Bắc Vinh, một khi Diệp Bắc Vinh biết Diệp Mặc ưu tú nhất định sẽ thu nạp hắn về Diệp Gia đấy.
Hơn nửa hắn còn cống nạp tư liệu quân sự rất có giá trị, hiện tại giá trị của bộ tư liệu kia đang bí mật. Nhưng Hàn Tại Tân cũng đã biết, bộ tư liệu kia đã vượt qua tám mươi triệu đô la Mỹ. Đây chính là lý do mà lão kính trọng Diệp Mặc.
Không nghĩ tới Diệp Mặc hắn thản nhiên nói:
– Tôi và anh không đánh đấm gì hết, tôi là tên giết người có tiếng, đùa giỡn thế, tôi không có hứng thú. Hơn nữa võ công nơi chân của anh không tệ, nhưng tôi từng gặp một người công phu nơi chân còn lợi hại hơn anh gấp bội, nhưng hắn chỉ giữ được đến hai mươi chiêu mà thôi, bị tàn tật hai chân.
Diệp Mặc nói chuyện phải có căn cứ, hắn liếc mắt liền nhìn ra võ chân của Đỗ Đào không tồi.
Nhưng võ chân của y không tệ, có thể đem so sánh với Điểu Cường hay không? Trong mắt Diệp Mạc nếu Đỗ Đào và Điểu Cường tỷ thí, không đến năm mươi chiêu, Đỗ Đào chính là người chết trước.
Được Hàn Lão cho phép, Đỗ Đào đã thủ thế muốn giáo huấn Diệp Mặc một chút, bây giờ nghe Diệp Mặc còn nói to lên, Diệp Mặc thậm chí còn nói hắn làm phế đi hai chân của người khác, giọng điệu khó nghe hết mức, y tức giận sắc mặt cực ký khó coi.
Lúc này đi theo bên cạnh Hàn Lão là một cô nương còn trẻ xem ra đang để ý Diệp Mặc rồi, cô thấy Diệp Mặc không có bất kỳ ly kỳ nào, làm sao nói giọng điệu to lớn như thế. Hơn nữa Diệp Mặc chẳng lẽ thật sự nhìn ra được bản lĩnh Đỗ Đào là ở chân sao? Hắn sao thấy được chứ?
Diệp Mặc thấy được bản lĩnh của cô nương đó, nhưng cô ta không nhận ra được bản lĩnh của Diệp Mặc.
Theo lời Diệp Mặc, Hàn Lão cảm thấy thật hứng thú, hắn biết Đỗ Đào chân không không tệ, không ngờ Diệp Mặc cũng vậy, hắn với Đỗ Đào không biết ai hơn ai?
Nghĩ đến Diệp Mặc có khả năng không thua gì Đỗ Đào, Hàn Lão ánh mắt như sáng lên. Hiện tại lão đang cần nhân tài, Diệp Mặc còn trẻ như vậy nhưng giữ được bình tĩnh, hơn nữa cũng rất hào phóng quyết đoán. Nếu chẳng may hắn hạ ngục được Đỗ Đào, đưa hắn vào bộ đội đặc chủng, chẳng phải là…
Nghĩ đến đây, Hàn Lão không kìm nổi, lập tức nói:
– Tốt. Nếu người nào thắng, ta cho phép đến “kho Cực binh”, được phép lựa chọn thần binh.
Vừa nghe đến “kho Cực binh”, ánh mắt Đỗ Đào lập tức sáng lên, y đã từng có một con dao găm, chính từ kho cực binh kia, đã bầu bạn với y vượt qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm. Chỉ có điều một lần làm nhiệm vụ ở Tây Tạng, dao găm của y bị mất, trong lòng y đến nay vẫn hối tiếc. Nếu mà có được một vụ khí từ trong “kho Cực binh”, thực lực của y sẽ nâng cao.
Diệp Mặc không hứng thú lắm, thần binh lợi khí làm gì có thể so sánh với pháp khí mà hắn đã luyện chế lợi hại hơn. Hắn cũng không để ý, chính hắn đã sớm luyện ra pháp khí.
Thấy Diệp Mặc không có gì hứng thú, Lý Hồ vội vàng nói:
– Anh Diệp, anh không nên xem thường “kho Cực binh”, đồ vật bên trong tất cả đều là bậc nhất hoặc là tài liệu cực kỳ quý giá, thậm chí anh còn chưa nghe qua đó. Rất nhiều là Ẩn Môn trong truyền thuyết đưa tới.
Nghe có rất nhiều binh khí đều là Ẩn môn đưa tới, Diệp Mặc hơi có chút hứng thú, thuận miệng hỏi:
– Không phải nói ẩn Môn gì đó ở thế tục rất khó nhìn thấy sao? Tại sao có ở “kho Cực binh”, tìm đâu được?
Lý Hồ cười nói:
– Anh Diệp, anh cũng biết ẩn Môn không phải đơn giản, tuy nhiên binh khí “kho Cực binh” không phải mua mà là dùng tài liệu cùng ẩn Môn đổi đấy. Một quốc gia hằng năm phải tìm kiếm các loại tài liệu cổ quý, cuối cùng những tài liệu này cho ẩn Môn, sau đó đổi về một ít vũ khí lợi hại.
Nghe xong Lý Hồ giải thích, Diệp Mặc mắt sáng lên, không phải là hắn đang đi xung quanh tìm tài liệu sao? Một quốc gia cất giữ tài liệu thì đầy đủ, hắn không cần nghĩ cũng biết, chiếc nhẫn trữ vật của mình bây giờ còn thiếu vật liệu, không còn cách nào luyện chế, một khi chính mình thật sự có thể tìm được một ít vật liệu thượng đẳng, chẳng phải là lễ vật đang đưa tới cho mình sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đi đến trước mặt Hàn lão nói:
– Hàn lão, tôi cũng không phải muốn ‘thần binh lợi khí của kho cực binh, tôi chỉ quan tâm tới mấy vật liệu, ngài thấy thế nào?
Lời nói của Lý Hồ vừa rồi, Hàn Tại Tân đã nghe thấy được, hiện tại Diệp Mặc hỏi lão không khỏi có chút buồn cười, đành nói:
– Tài liệu đều là dùng để đổi binh khí đấy, cậu muốn đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng muốn có cậu phải thắng.
– Nếu cậu có thể thắng Đỗ Đào, tôi cho ngươi lựa chọn mười loại vật liệu.
Diệp Mặc nghe vậy cười đáp.
– Tốt, cảm ơn.
Đỗ Đào thực sự là tức giận, lời nói của Diệp Mặc như không xem y là cái đinh gì, ý như chính hắn thắng chắc vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 18/06/2022 11:00 (GMT+7) |