Diệp Mặc giữ đúng lời hứa, đã về đến Yến Kinh, cho dù thế nào ông cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này, thậm chí ông còn hối hận thời cơ xuất ngoại của mình không đúng nữa, nhưng buổi tối ngày hôm sau, cả nhà Trác Ái Quốc đã đúng hẹn về đến Yến Kinh.
Vừa tới sân bay, Trác Ái Quốc đã gọi điện cho Diệp Mặc, nhưng điều khiến anh ta lo lắng, chính là điện thoại của Diệp Mặc đã tắt máy.
Bởi vì bệnh tình của Trác Hóa Đường, hai vợ chồng Trác Ái Quốc vẫn cảm thấy có lỗi với con, cho nên lần này mang con đến Mỹ để giải khuây. Vốn dĩ sau khi Trác Ái Quốc gặp được Diệp Mặc, Diệp Mặc nói cho anh biết sẽ đến Yến Kinh một vòng một năm, để giúp chữa bệnh cho con trai anh, nhưng đã mấy tháng trôi qua, Diệp Mặc vẫn không hề có tin tức gì.
Cho dù lòng tin của Trác Ái Quốc đối với Diệp Mặc như thế nào, nhưng vợ của anh ta thì không nghĩ như vậy.
Bởi vì Trác Ái Quốc đã đem vật mà mình có được đem cho người khác, vật này thậm chí là dùng để chữa bệnh cho Trác Hóa Đường, cô đã cãi cọ với anh ta không ít lần.
Thậm chí đã đến mức muốn ly hôn nữa, lần xuất ngoại này là vì muốn hòa hợp lại tình cảm đôi bên và mang Trác Hóa Đường đi giải khuây. Không ngờ vừa mới đến Mỹ được vài hôm, thì Diệp Mặc đã gọi điện cho anh ta.
Trác Ái Quốc và vợ đương nhiên là không hề do dự mà bay về Yến Kinh ngay.
– Không phải anh đã nói là tên bác sĩ đó sẽ chờ chúng ta sao? Sao bây giờ đến điện thoại cũng tắt máy nữa?
Về đến Yến Kinh mà vẫn không liên lạc được với Diệp Mặc, Thái Cầm vợ của Trác Ái Quốc cảng thêm nặng nề.
Trác Ái Quốc thở dài, tâm tư của vợ anh có thể hiểu được, nhưng Diệp Mặc là tên kỳ quặc, chuyện người ta đã nhận lời sao có thể đổi ý, nhưng những lời này anh không cần giải thích cho Thái Cầm biết, có những chuyện càng giải thích càng không rõ ràng.
Vốn dĩ tâm trạng rất hưng phấn, nhưng vì không thể liên lạc được với Diệp Mặc, tâm trạng cả nhà đều trầm xuống, Thái Cầm nói anh ta vài câu, rồi cũng không còn tâm trí cãi cọ với anh ta nữa.
Cả nhà lặng lẽ quay về chỗ ở, vừa mở cửa đã thấy Trác Ánh Tình đang khổ sở ngồi tại phòng khách.
– Cháu đang làm gì đấy, Ánh Tình.
Trác Ái Quốc ngạc nhiên nhìn Ánh Tình hỏi, thậm chí kỳ lạ là cô ta hôm nay có vẻ thất thường. Bình thường cô đến nhà chú, chỉ cần anh đi công tác về, đặc biệt là từ nước ngoài trở về thì việc đầu tiên cô hỏi là anh có mang thứ gì về không, tuyệt đối không thể là thái độ và biểu hiện này được.
Trác Ánh Tình bĩu môi nói:
– Cháu vốn dĩ đã tìm được tên bác sĩ chữa bệnh cho ông nội rồi, chỉ là bị một tên côn đồ làm hỏng chuyện.
– Cháu tìm được vị bác sĩ đó sao? Anh ta đang ở đâu?
Thái Cầm lập tức vui mừng la lên, theo cô thì vị bác sĩ đã chữa bệnh cho ông bác so với tên bác sĩ mà Trác Ái Quốc đã gặp ở Lưu Xà có thể là tên lừa đảo tốt hơn nhiều.
– Bây giờ cháu cũng không biết anh ta ở đâu nữa, nếu không vì tên khốn Tần Tấn, thì không chừng cháu đã đưa anh ta về đây rồi. Nếu để cháu gặp anh ta một lần nữa, thì cho dù anh ta có đi vệ sinh thì cháu cũng không buông tha đâu.
Trác Ánh Tình chán nản nói.
– Ánh Tình, một cô gái nhà lành, nói năng phải cẩn thận chứ.
Trác Ái Quốc tuy tin rằng vị bác sĩ đã trị bệnh cho ông bác y thuật lợi hại, nhưng anh vẫn rất tin tưởng Diệp Mặc, anh cho rằng hắn là một người kỳ lạ.
Trác Ánh Tình thấy Thái Cầm có vẻ thất vọng liền nói:
– Thím ba, cô đừng vội, cháu biết em gái anh ta, nhất định sẽ tìm được anh ta.
– Là ai thế?
Lần này cả Trác Ái Quốc và Thái Cầm đều cùng la lên.
– Là một học sinh trong trường tên Diệp Lăng, tên bác sĩ đó là Diệp Mặc, nói đến đây chắc hai người cũng biết, hắn là tên nhà họ Diệp nhưng đã bị đuổi đi, mới đầu khi cháu biết hắn là ai cháu cũng không dám tin, nhưng cháu đã ở đó và nói chuyện hơn mấy mươi phút với hắn ta, cháu biết nhất định là hắn.
Ánh Tình nói liên tục, hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Trác Ái Quốc.
– Chú sao thế?
Ánh Tình nhìn thấy chú ba đang há hốc miệng kinh ngạc thì buột miệng hỏi.
Trác Ái Quốc vỗ vỗ đầu nói:
– Xem ra chắc là cùng một người, vị bác sĩ mà chú muốn tìm cũng tên Diệp Mặc, chú nghĩ chắc không đồng thời cùng lúc xuất hiện hai bác sĩ họ Diệp và đều là cao thủ chứ, xem ra họ đúng là cùng một người.
Diệp Mặc cũng tắm xong, mặc vào một bộ đồ mặc ở nhà mà Diệp Lăng đã mua cho hắn, cả người trở nên có tinh thần hơn.
Diệp Lăng vây lấy Diệp Mặc quay mấy vòng, khen ngợi:
– Anh hai, không ngờ khi anh mặc đồ hiệu lại đẹp trai thế. Nếu để mấy cô trong ký túc xá của em nhìn thấy, thì không chừng sẽ làm thịt anh đến cái xương cũng không còn. Cái cô Ninh Khi Tuyết đúng là không biết phải trái, đến người anh đẹp trai bản lĩnh của em như thế mà cũng dám đá.
Nghe Diệp Lăng nhắc đến Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến hôm đó sau khi theo dõi Rắn Đen, hắn không đến xem Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết. Nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện Ninh Khinh Tuyết có vẻ phim giả tình thật với mình, Diệp Mặc lại cảm thấy một chút bất lực.
Ninh Khinh Tuyết đúng là một cô gái cực kỳ ưu tú, ngoại trừ mới đầu cô ta có một chút chảnh chọe, sau khi ở với cô ta gần một tháng thì cô ta đã thay đổi rất nhiều.
Từ khi cô đã dùng thân thể mình bảo vệ “cỏ ngân tâm”, những lời trăn trối trước khi tự tử, và còn đuổi theo đến tận Lưu Xà, đến sa mạc, cũng có thể mới đầu cô ta cảm thấy có lỗi với mình, nhưng Diệp Mặc biết rằng, sau đó cô đã biểu hiện vượt ngoài sự hối lỗi. Tuy Diệp Mặc biết rằng thật sự cô ta không cần phải hối lỗi, nhưng lại không thể giải thích cho cô ta, điều đó có thể thấy, cô ta rất cố chấp.
Ít nhất cô cũng là người tình cảm, tuy rằng có lúc nhìn nhận sự việc không trọn vẹn, nhưng lòng cô rất thánh thiện, và một khi nhận định rồi, thì nhất định cố chấp đến cùng.
Dự định của Diệp Mặc vẫn còn nhiều, hắn tuy chút ít có một chút cảm xúc với Ninh Khinh Tuyết nhưng là loại tình cảm này chưa trọn vẹn, nếu không phải còn đang nghĩ đến Lạc Tố Tố, nói không chừng hai người cũng đã có quan hệ vợ chồng thật sự.
Dù là Lạc Tố Tố, hắn cũng không dành trọn vẹn tình cảm, có lẽ bản thân còn đang nhung nhớ sư phụ Lạc Ảnh. Còn có Trì Uyển Thanh, tình cảm cô nàng này dành cho hắn là thật. Càng nghĩ hắn càng rối, chuyện tình cảm Diệp Mặc thật sự rất ngu ngơ.
– Anh hai, anh sao thế?
Diệp Lăng cảm thấy Diệp Mặc hơi lơ lãng, lập tức hỏi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, rồi mới nói:
– Thật ra Ninh Khinh Tuyết là một cô gái tốt, sau này em đừng nói cô ấy nữa. Cô ấy không nợ gì anh hết, vả lại…
Diệp Mặc không nói tiếp nữa, Diệp Lăng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
– Anh hai, anh yêu cô ta rồi chăng? Thật ra em cảm thấy cô ta cũng rất hợp với anh, nhưng mà, cô ta…
Diệp Lăng đã không nói là Ninh Khinh Tuyết không xem Diệp Mặc ra gì, đương nhiên là cô không biết về Ninh Khinh Tuyết hiện giờ, cô ta đã không còn là một Ninh Khinh Tuyết đi tìm Diệp Mặc để ly hôn như trong trí nhớ của cô.
Nhìn thấy Diệp Mặc như có tâm sự gì, Diệp Lăng kéo tay Diệp Mặc nói:
– Anh hai, nếu thích thì hãy đi theo đuổi cô ta đi, cô ta cũng đâu phải là cái gì đâu. Chúng ta đi ăn cơm trước đã, em đã hẹn những người trong ký túc xá rồi, chắc bọn họ cũng đến rồi, đi nào.
Nói xong không để cho Diệp Mặc nghĩ ngợi, cô lập tức kéo hắn đi.
Nhưng vẫn chưa lựa chọn chỗ nào để đi, Thiên Hà và mấy người khác thấy Diệp Mặc khác xa so với mấy ngày trước, thì ra hôm nay đã được Diệp Lăng chải chuốt lại một chút, Diệp Mặc bị những người bạn của Diệp Lăng chọc đến khóc không được cười cũng không xong, sau cùng Diệp Lăng đã tách bọn họ ra.
Trong bữa ăn, Thiên Hà lại kêu mấy chai bia, quyết tâm muốn vét sạch túi Diệp Mặc, hắn không để ý, giá mấy chai bia cũng chả là bao. Nhưng rất nhanh về sau hắn đã hối hận, mấy cô gái đều say bí tỉ, hình như tình cảnh có chút quen thuộc.
Đan Đan và Lộ Lộ đều có người đưa về, riêng Thiên Hà và Diệp Lăng thì hắn không biết làm sao. Đành kêu taxi đưa hai người về nhà riêng.
Vừa đặt hai thiếu nữ trên ghế sa lông, bàn tay của một thiếu nữ vòng qua ôm cổ hắn. Thiên Hà mở mắt cười hì hì, ánh mắt hiện ra vũ mị.
– Anh đưa hai bọn em về là có ý xấu sao…
– Đừng hiểu lầm, cả hai người đều say nên tôi mới phải đưa về…
Diệp Mặc gỡ tay Thiên Hà ra, giọng có chút nhạt, hai mắt Thiên Hà đỏ lên, nhìn có phần ủy khuất, khóc thành tiếng.
– Anh thấy em sức hấp dẫn kém vậy sao… Lần trước còn cướp đi trinh tiết người ta, giờ đã quên…
Diệp Mặc sợ nhất là nhìn con gái khóc, hắn đang muốn tìm cách an ủi thì Thiên Hà đã chồm dậy hôn lên miệng hắn, lưỡi mềm của cô thò ra chui vào miệng hắn liếm mút, do vừa uống bia nên miệng cô có hơi men, Diệp Mặc bị tập kích bất ngờ đành chiều ý cô mở miệng cùng cô hôn môi…
Hai người hôn nhau một lúc liền tách ra, nước bọt đọng lại trên khóe môi, Thiên Hà cười có phần ma mãnh, tay luồn xuống đặt trước đũng quần hắn.
– Nhìn xem Anh Diệp, chỗ này của anh cứng rồi…
– Tại cô chứ ai…
Diệp Mặc tỏ ra không vui, Thiên Hà lè lưỡi tỏ ra biết lỗi, khuôn mặt bầu bĩnh hơi say ngồi xuống.
– Vậy để em giúp anh…
Tiếng khóa quần được kéo xuống, Thiên Hà dùng tay kéo con cặc hắn ra ngoài, dù lần trước đã nhìn thấy nhưng cô vẫn y chang có cảm giác nóng rát. Hai tay chạm ve vuốt dương vật, miệng hé ra ngậm lấy đầu cặc.
Diệp Mặc lần nữa được cô bú cặc, toàn thân run lên, hai tay giữ đầu cô để miệng cô hút sâu vào. Do con cặc hắn quá lớn, Thiên Hà chỉ có thể ngậm được một nửa, phần còn lại cô thấy hai bàn tay nắm lấy xoay xoay lay động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 18/06/2022 11:00 (GMT+7) |