Diệp Mặc


Update Phần 356

Phần 249: Trở về

Diệp Mặc sờ sờ cái mũi, hắn không nghĩ tới Ninh Khinh Tuyết dễ dàng bị cảm động như thế, không ngờ cô là một cô gái chí tình chí nghĩa như thế. Nếu không phải Diệp Mặc cảm nhận được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tin tính tình Ninh Khinh Tuyết là như vậy.

Hắn cũng bị lời nói của Ninh Khinh Tuyết làm cho cảm động, đối với Diệp Mặc mà nói, hắn chỉ làm việc phải làm mà thôi, nhưng Ninh Khinh Tuyết phản ứng lại to lớn như thế. Tâm tư của cô thật không giống với bề ngoài lạnh lùng, thậm chí kém quá lớn.

Dường như cảm giác được có chút thẹn thùng, hai người thật lâu không nói gì thêm.

Thật lâu sau, đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị hỏi Ninh Khinh Tuyết một chút về phương hướng nào đi qua hố trời, thì Ninh Khinh Tuyết đột nhiên hỏi:

– Anh nói cái quả này còn có tác dụng gì, không ngờ giá trị cao như vậy?

Diệp Mặc khẽ cười nói:

– Đợi em ăn xong rồi anh sẽ nói cho em biết.
– Không, anh phải nói trước em mới ăn.

Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên làm nũng ở trước mặt Diệp Mặc, thật không ngờ tự nhiên như vậy.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:

– Được rồi, nếu như vậy, anh sẽ nói cho em biết. Cái này gọi là ‘Trú nhan quả”nó có thể luyện chế một loại đan dược, gọi là ‘Trú Nhan Đan’. Bất cứ kẻ nào ăn một viên ‘Trú Nhan Đan” dung mạo và thân thể da thịt, thậm chí nội tạng vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn duy trì ở hình dáng khi ăn loại đan dược này. Tuy nhiên lại không thể trường sinh, nhưng đối với người bình thường ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.

Tuy rằng Diệp Mặc miêu tả sơ lược, nhưng Ninh Khinh Tuyết nghe lại ngây người, trên thế giới thậm chí có loại đan dược này. Nếu như là người khác nói, cô khẳng định không tin, nhưng lời này là Diệp Mặc nói thì cô đương nhiên sẽ tin. Nói như vậy viên ‘Trú nhan quả’ này trong tay mình so với giá trị Diệp Mặc nói thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Sau một lúc lâu, Ninh Khinh Tuyết mới phản ứng, cô cẩn thận đưa ‘Trú nhan quả ‘ trong tay cắn một cái có chút run rẩy đưa cho Diệp Mặc…

– Rất xin lỗi, em cắn một miếng rồi, không ngờ anh không nói với em cái quả này còn quý giá như vậy. Nếu luyện chế thành đan dược, chẳng phải là một viên đan dược có thể mua được mấy công ty lớn rồi sao. Anh hãy đem cái quả này thu lại…

Trước khi Diệp Mặc chưa nói gì thì trong mắt Ninh Khinh Tuyết cái quả này chỉ là hơi quý mà thôi, còn không có khái niệm trực quan gì. Dù quý giá đến mấy thì cũng chỉ là một trái cây mà thôi. Nhưng hiện tại Diệp Mặc nói xong cô mới có khái niện trực quan đối với nó, cái quả này không ngờ giá trị cao như vậy, ăn hết sẽ tổn thọ.

Diệp Mặc cười cười, đem trái cây đẩy trở về:

– Em thích ăn thì ăn đi, anh chỗ này còn có mười một quả. Ăn xong rồi nếu còn muốn, anh ở đây còn có. Cho dù ăn hết tất cả cũng không sao, đây vốn là thứ dùng để ăn mà.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng rất yêu chiều cô, nhưng đó là nói cho cô nghe, hơn nữa họ còn là cha mẹ của mình. Nếu Ninh Khinh Tuyết nói muốn bán công ty, bán toàn bộ gia sản, chỉ để mau mua một loại trái cây chỉ để ăn mấy miếng, cha mẹ của nàng nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng Diệp Mặc không ngờ đã không để bụng còn nói, mình ăn xong rồi còn nữa, dù ăn hết cũng không có gì.

Tay Ninh Khinh Tuyết đang nắm trái cây bỗng dừng lại, Diệp Mặc có bao nhiêu tiền, cô rất rõ, có thể nói Diệp Mặc căn bản chính là kẻ nghèo nàn, cô không nghĩ mình ở trong lòng Diệp Mặc đã quan trọng như vậy. Cô không kìm nổi nước mắt của mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Mặc, có chút không khớp nói:

– Anh tại sao phải chiều em như vậy, anh sẽ làm hư em đó.

Diệp Mặc trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói:

– Từ thời khắc em một mình xâm nhập Thần Long giá, một mình xuống vách núi, mạo hiểm cửu tử nhất sinh tới cứu anh, anh quyết định phải yêu thương em cả đời, về sau càng phải yêu thương em hơn nữa.

Dừng một chút, Diệp Mặc lại nói:

– Nếu anh có thể tìm được Lạc Ảnh, nếu em nguyện ý cùng bọn anh ở một chỗ, anh sẽ càng thêm yêu thương em. Nếu anh cả đời này đều tìm không thấy Lạc Ảnh, anh cùng với em tư thủ cả đời này.
– Vâng… Em đồng ý…

Ninh Khinh Tuyết thanh âm vẫn còn có chút không khớp, đột nhiên chỉ chốc lát lại nói:

– Nhưng chị Lạc Ảnh sẽ chấp nhận em sao? Cô ấy…

Ninh Khinh Tuyết lời nói không nói ra, nhưng lo lắng của nàng lại biểu lộ ra. Ở xã hội này là chế độ một vợ một chồng, cô thích Diệp Mặc, cô cũng biết Diệp Mặc không phải người bình thường. Cho dù Diệp Mặc có một người vợ là Lạc Ảnh, chỉ cần Diệp Mặc cần cô, cô sẽ quyết tâm, chẳng sợ người trong nhà phản đối, cô cũng muốn cùng Diệp Mặc ở một chỗ. Chỉ có điều cô sợ Lạc Ảnh không tiếp nhận cô.

Sau khi Diệp Mặc nói ra người vợ kiếp trước của hắn tên là Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết trong lòng có một loại lo lắng, ban đầu lo lắng Diệp Mặc tìm được Lạc Ảnh rồi sẽ không từ giã cô mà đi, hiện tại lại lo lắng Lạc Ảnh không muốn nhận cô. Nhưng đáy lòng cô còn có một loại ý niệm kỳ quái, cô cũng chỉ có thể chấp nhận Lạc Ảnh và Diệp Mặc cùng một chỗ, nếu như cô gái khác, cho dù là Trì Uyển Thanh, cô cũng không thể chấp nhận.

Lạc Ảnh sẽ có cùng một dạng ý niệm giống mình sao? Nếu cô ấy có ý nghĩ giống mình, không tiếp nhận được mình thì sao? Cha mẹ không chấp nhận, cô có thể đi theo Diệp Mặc, nhưng Lạc Ảnh nếu không chấp nhận, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nghe xong Ninh Khinh Tuyết nói, ánh mắt Diệp Mặc hiện lên chút tưởng niệm, một lát sau hắn mới trả lời Ninh Khinh Tuyết, hoặc như là lầm bầm lầu bầu nói:

– Sư phụ sẽ chấp nhận mà.
– Vâng.

Hai người sau đó ngồi nghỉ ngơi một lát, Ninh Khinh Tuyết tựa đầu vào ngực hắn, nhẹ gật đầu, bàn tay cô lại đụng trúng quần hắn, ở đó nổi cộm lên, biết một lần, Ninh Khinh Tuyết đã hiểu đó là gì, vẫn không ngừng được xấu hổ, sau đó ngậm môi nói.

– Chỗ đó của anh vẫn cứng như vậy, đau lắm không.
– Không sao, phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.

Diệp Mặc ngượng ngùng cười, hắn giờ đã là luyện khí tầng 3, có thể kìm nén được dục vọng tạm thời, chỉ là do thân thể mềm mại của Ninh Khinh Tuyết cọ xát người hắn, Diệp Mặc bản thân cũng chịu không nổi. Ninh Khinh Tuyết cũng không quá ngốc, cố biết hắn đang cố chịu vì mình, khẽ xấu hổ ngẩng mặt, e lệ nói.

– Hay là để em giúp anh.
– Không cần đâu, dù sao cùng về đến nhà.

Tuy hắn nói vậy, nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn luồn tay phía dưới, kéo khuy quần của hắn, cô run rẩy bàn tay nhỏ nhắn, khó khăn chui vào bên trong móc ra cực đại dương căn, run sợ trước kích thước của nó. Cô chỉ dựa vào lời kể của Lý Mộ Mai và một ít trên sách vở, cầm lấy cặc hắn vuốt lên vuốt xuống.

Bàn tay cô mềm mại, nhỏ nhắn ôm lấy cặc hắn không kể siết, cứ mãi ngồi đó mắt nhìn đầu rùa dữ dằn hồng hào chảy ra nước, bàn tay ôm trọn toàn thân cọc thịt tuột động vuốt trụ. Diệp Mặc hơi thở thô gấp, hắn đặt tay tại bên ngoài áo ngoài của Diệp Mặc xoa bóp, Ninh Khinh Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ “Ưm… a…” nhưng không quên sóc lọ cho hắn.

– Khinh Tuyết, hay là dùng chân của em đi.
– A, em không biết làm sao.

Vì hiện tại người hắn đầy mồ hôi, cũng không nỡ để cô bú cặc, đành phải dùng phương pháp khác thỏa mãn. Diệp Mặc trước kia cũng chưa từng chơi trò chân giao bao giờ, chỉ có chút ký ức của chủ cũ cơ thể này. Hắn bảo cô tháo giày ra, cỡ tất, để lộ hai bàn chân trắng ngần tinh xảo, đầu ngón chân như làm bằng ngọc mềm mại, nhỏ nhắn. Ninh Khinh Tuyết ngồi đối diện hắn, hai chân lại đặt trên cậu nhỏ của Diệp Mặc kẹp chặt, mặt cô đỏ hồng ngượng ngùng nói.

– Như vậy sao, rốt cuộc làm như vậy anh thoải mái không.
– Ừm, có lẽ. Em thử dùng chân trượt lên xuống đi, như cách em dùng tay á.

Ninh Khinh Tuyết ưng thuận, cô cố hết sức dùng hai lòng bàn chân kẹp con cặc hắn ở giữa trượt lên xuống, mấy đầu ngón chân cọ cọ đôi khi chạm lấy đỉnh rùa, Diệp Mặc thoải mái run lên, thở dốc, làm quen với chiêu trò mới. Hắn còn để Ninh Khinh Tuyết tự thủ dâm cho hắn nhìn, cô không hề phản đối, bất cứ gì cũng nghe theo hắn, bàn tay tự đặt trên ngực xoa nắn, một tay luồng vào trong quần chọc nguấy, vừa rên rỉ.

– A… a… Như vậy phải không anh.
– Ừm… Tiếp tục di chuyển chân em đi, anh sắp ra.

Ninh Khinh Tuyết tăng tốc mài chân, ép cho cặc hắn thấy mát lạnh nơi làn da lạnh của cô, lại còn thấy sướng bị kẹp bởi đôi bàn chân tinh xảo, mắt lăm lăm nhìn Ninh Khinh Tuyết tự xoa nắn bản thân, dù cho cách lớp vải áo quần nhưng trông càng kích thích.

– Chân em làm anh sướng quá… anh muốn bắn đây.

Diệp Mặc run lên, con cặc co giật phun ra bạch trọc tinh dịch chảy đầy bàn chân trắng trẻo của Ninh Khinh Tuyết, cô cảm thấy lòng bàn chân dính dính, lại còn nóng hổi, tê dại như được mát xa vậy. Đồng thời cô cũng thấy nơi lỗ lồn chảy nước, làm ướt quần lót, tạm thời không dám nói với hắn. Diệp Mặc bắn xong, cũng cảm thấy thoải mái, hắn lấy khăn lau sạch bãi chiến trường, tuy nhiên không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại tự nguyện đem lòng bàn chân dính đầy tinh mang lại giày.

Ninh Khinh tuyết cũng đương tối xấu hổ, nhưng không biết vì sao cô cảm thấy làm vậy có lẽ hắn sẽ thích nên bạo gan như vậy, quả thật Diệp Mặc vô cùng phấn khích, vừa hạ hỏa lại bùng lên, phải cố lắm mới kìm nén lại được.

Cả hai ngồi dậy chuẩn bị đi tiếp, đúng lúc này Diệp Mặc lạnh lùng bước đến, xoay lưng về phía Ninh Khinh Tuyết bước nhanh ra khoảng hơn mười mét, sau đó nhìn chằm chằm chỗ lùm cây lạnh lùng nói:

– Ra đi.

Ninh Khinh Tuyết còn đắm chìm ở trong lời nói của Diệp Mặc, không thể tự thoát khỏi, đối với chuyện bên ngoài không có chút nào phát hiện ra. Cô còn hoảng sợ lo lắng chuyện vừa rồi đập vào mắt của người kia.

Một trận thanh âm sột soạt vang lên, một gã thanh niên quần áo tả tơi leo ra khỏi lùm cây, có chút kinh ngạc nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết.

– Người rừng?

Ninh Khinh Tuyết phục hồi tinh thần, lập tức kinh ngạc kêu ra tiếng.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Y không phải người rừng, y phục của y bị xé rách chưa lâu, hơn nữa còn là trang phục ngụy trang. Nói không chừng y chính là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn mà em nói tới đó.
– Các ngươi là ai? Làm sao biết tôi là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn?

Người thanh niên này đã phát hiện Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đều là người bình thường, lúc này mới hòa hoãn xuống. Nhìn thái độ của người này xem ra chưa kịp nhìn thấy cô “chân giao” cho Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết nhẹ nhàng thở ra.

Ninh Khinh Tuyết lúc này cũng hiểu rõ chuyện, lại kinh ngạc nói:

– Anh thật là đội tìm kiếm cứu nạn sao? Tiến vào tìm cứu Chương Cường?
– Cô có biết Chương Cường? Các người rốt cuộc là ai? Sao dám đi lại ở chỗ này?

Người thanh niên này lại kỳ quái hỏi.

Diệp Mặc thấy y bộ dạng yếu ớt, lấy ra một bao bánh bích quy ném qua:

– Ăn một chút gì đi, nói xem chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này người thanh niên này mới chính thức bình tĩnh trở lại, lập tức nhận lấy gói bánh bích quy Diệp Mặc cho y, tốc độ ăn của y rất nhanh, một bao bánh bích quy không bao lâu đã bay xuống bụng y. Diệp Mặc lại đưa cho y một lọ nước.

Ăn xong, người thanh niên này hồi hộp nói:

– Vài ngày trước, tôi cùng đội viên nhận được mệnh lệnh, nói ở đây có một người du khách mất tích, tám người chúng tôi liền tiến vào tìm cứu. Lúc tiến vào còn có hai gã du khách dẫn vào đường, chúng tôi còn mang theo súng, cho dù là gặp người rừng, cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng thời điểm chúng tôi đi đến gần hố trời…

Nói tới đây, trong mắt người thanh niên này rõ ràng lộ ra sự sợ hãi hồi hộp, lại nhìn Diệp Mặc một chút, mới tiếp tục nói:

– Lúc ấy chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc giầy gần hố trời, người của đoàn du lịch lập tức nói kia là giầy của Chương Cường. Có một gã du khách đi nhặt chiếc giầy đó lên, nhưng khi hắn vừa mới nhặt lên, chính là một tiếng thét chói tai từ phía trên trong hố truyền đến.

Lại dừng đề tài, người thanh niên này theo bản năng rùng mình một cái, Diệp Mặc cầm lấy một pháp khí mặt ngọc đơn giản ném cho y nói:

– Cậu mang cái này lên rồi nói, còn nữa các cậu là người của đội tìm kiếm cứu nạn nào? Chẳng lẽ người tiến vào chỉ có một mình cậu thôi sao?

Người thanh niên này nhìn thấy Diệp Mặc ném tới một chiếc dây chuyền mặt ngọc, không do dự chút nào đem đeo trên cổ, nói với Diệp Mặc:

– Cảm ơn pháp khí của anh, đợi sau khi đi ra ngoài tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.

Xem ra y còn biết đây là pháp khí.

Diệp Mặc khoát tay…

– Không cần, cái này tặng cho cậu luôn, loại pháp khí đơn giản này tôi có rất nhiều, cậu nói tiếp đi.

Người thanh niên này lập tức tiếp tục nói:

– Tôi tên là Vương Khai Lâm, đội tìm kiếm cứu nạn của chúng tôi trực thuộc khu bảo hộ Thần Long Giá. Ngày đó đáng sợ nhất không phải hố trời, mà là tiếng kêu truyền đến từ hố trời, tên du khách nhặt được giầy sững sờ một lát, quay đầu trực tiếp xông về hố trời, sau đó bất ngờ nhảy xuống…
– A…

Ninh Khinh Tuyết a một tiếng, thời điểm lúc ấy cô trải qua hố trời cũng nhìn thấy một cái giầy, nếu không phải ‘Trừ tà phù’ cô có lẽ cũng sẽ nhảy xuống? Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết cảm giác được một trận hồi hộp, theo bản năng ôm bả vai Diệp Mặc. Hơi thở quen thuộc của Diệp Mặc truyền đến, cô mới bình tĩnh lại.

Vương Khai Lâm lại không để ý thanh âm của Ninh Khinh Tuyết, mà tiếp tục nói:

– Lúc ấy mấy người đồng đội chúng tôi thấy người đó nhảy xuống, cũng có chút sốt ruột, một người đồng đội lập tức bắt đầu dùng đèn pha xem xét hố trời, không nghĩ tới đèn pha vừa mới chiếu xuống, cậu ta liền rơi xuống, không biết là chuyện gì xảy ra.

Lúc này, chúng tôi đều biết rằng chuyện không tốt, nhất định là trong hố trời có cái gì đó, không chút nghĩ ngợi liền chạy trốn. Tôi trước khi đi, còn thấy hai người đồng đội không ngờ chạy về phía hố trời, cũng nhảy xuống.

Diệp Mặc trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này mới hỏi…

– Nếu như vậy, vì sao anh không có việc gì?

Vương Khai Lâm lòng còn sợ hãi nói:

– Bởi vì lúc trước tôi đeo một pháp khí khai quang, cuối cùng tôi không biết có phải do pháp khí kia nổi lên tác dụng hay không, đã bảo vệ tôi. Sự tình này quá mức mơ hồ, tôi không dám men theo đường cũ đi ra ngoài, muốn tìm đường khác ra, cũng đã tìm vài ngày, cũng không tìm được lối ra. Hơn nữa cũng không gặp người tiến vào tìm kiếm, hai người là người đầu tiên tôi gặp trong suốt mấy ngày qua.

Ninh Khinh Tuyết tự mình đã trải qua, cô đương nhiên sẽ không cho là Vương Khai Lâm đang nói láo, nghe đến đó, cô có chút lo lắng nói với Diệp Mặc:

– Hay là chúng ta cũng đi vòng ra ngoài đi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

– Đường vòng? Lúc em tới có phải cũng bị vật kia dọa qua một lần?
– Vâng, lúc ấy em còn nói với cái vật mà nhìn không thấy đó, rằng nếu nó còn dám đến, em sẽ đem nó hóa thành tro, có lẽ nó sợ hãi, nên để cho em thoát.

Ninh Khinh Tuyết lòng còn sợ hãi nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Thông tin truyện
Tên truyện Diệp Mặc
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sắc hiệp
Ngày cập nhật 18/06/2022 11:00 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bố chồng cơ hội và cô con dâu ngây thơ (Update Phần 16) - Tác giả Quốc Thiên
Bị Lão hàng xóm đụ “Ót... á... ưm...” Cặc lão đã đút lút cán vào lồn Quyên. Không... ưm... mau rút ra... Quyên rên rỉ la lên, nàng không ngờ chỉ một chút không chú ý mà lồn nàng đã bị con cặc của bác Phú đẩy ngập vào trong... Nhưng đã đút vào thì làm sao có thế rút ra, lão ghì chặt Quyên xuống giường mà ngâm cặc trong lồn nàng. Sướng quá, lồn con bót quá Quyên ơi. Ưm... ư... đừng... ưm. Quyên rên lên khi lão Phú bắt đầu nhấp nhẹ. Sướng quá, lồn con ấm quá... hờ hờ... Lão Phú bắt đầu nhấp hông cho cặc lão ra vào...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm lồn
Cô giáo Nga
Phần 8 Số thằng Hiệp là số chó, buổi chiều đến nhà thằng Đô thì chỉ có mình con Hoa ở nhà, con bé đang tuổi lớn lại được anh Hiệp đẹp trai tán tỉnh nên hai đứa nhanh chóng trần truồng ôm lấy nhau hôn hít. Hiệp kinh nghiệm đầy mình khi thấy lồn con Hoa đã ươn ướt thì hành sự ngay: Em nằm dạng chân ra đi. Có thật là sướng lắm không anh, em sợ lắm... Không sao đâu em, hơi đau nhưng em sẽ thấy sướng ngay thôi... Mắt thằng Hiệp đỏ ngầu vì kích thích, lần đầu tiên nó được phá trinh một đứa con gái. Anh đút vào nhé...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ lỗ đít Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Người và thú (Sex thú) Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cô giáo Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Duyên trời (Full)
Sau một hồi nghỉ ngơi, tôi từ từ rút con cặc chưa xuất tinh của mình ra khỏi lồn mẹ tôi, nhấc cơ thể ủ rũ của bà trở lại giường. Mẹ tôi nhắm chặt mắt và mím môi, như thế vẫn đang hồi tưởng về những thăng trầm của cơn cực khoái vừa rồi của mình. Tôi hơi mệt, nhưng không muốn dừng lại. Tôi lấy mấy cái gối lót dưới đít mẹ và tách hai chân mẹ ra hết mức có thể, để cho mu lồn đầy đặn và mềm mại nhô cao, hoàn toàn lộ ra trước mắt tôi. Mẹ tôi nằm yên lặng, cơ thể mềm mại không xương dưới sự thương xót của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện loạn luân Truyện sex cưỡng dâm

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng