Diệp Mặc


Update Phần 356

Phần 283: Thế nào gọi là kẻ có tiền

Nghĩ đến công năng của thanh hoa thanh diệp, Diệp Mặc giật mình, hắn cuối cũng đã hiểu được tại sao Tịch Ô Sơn đã không chủ động giới thiệu tác dụng của cái thứ này rồi.

Cỏ thanh hoa thanh diệp, là thứ có tác dụng rất lớn với hầu hết những người tu luyện, thậm chí có thể dùng để điều chế Trúc Cơ Đan, nhưng loại cỏ này cũng có tác dụng với việc lên cấp về tu luyện cổ võ thăng cấp, nếu nói “luyện thể đan” chỉ là làm cho người tu luyện cổ võ thăng cấp hoàng cấp sử dụng thì “thanh hoa thanh diệp” là dùng để thăng cấp Huyền cấp, Địa cấp thậm chí là Địa cấp trở lên.

Chỗ này toàn là để tu luyện cổ võ, cái thứ quá quý báu này lại có mấy ai biết đến?

– Nghe nói hoa của Liễu Thanh La cũng có tác dụng lớn trong việc nâng cấp, chỗ này có ba đóa hoa, không biết công dụng thế nào?

Tuy người nói chuyện có giọng nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Rất nhanh đã có kẻ đáp lời:

– Lần xuất hiện trước đó của Liễu Thanh La là năm mươi năm về trước rồi, nghe nói có năm đóa hoa, nhưng đã bị một cao thủ địa cấp hậu kỳ mua mất rồi, kết quả là cũng không thể lên cấp, nhưng cái thứ này tuy rất nổi tiếng, nhưng cũng chỉ như thế thôi.

Diệp Mặc kinh hãi vô cùng, năm đóa hoa “thanh hoa thanh diệp thảo”đã gần đến thời kỳ chín độ, “thanh hoa thanh diệp thảo” thời kỳ chín độ sẽ nở bảy đóa hoa, không ngờ chỗ này lại có thể thấy được nở năm đóa “thanh hoa thanh diệp thảo”.

Nhưng Diệp Mặc cũng cười thầm về lời đối đáp của hai kẻ này, năm đóa “thanh hoa thanh diệp thảo” không thể làm cho người ta lên cấp được, chuyện này là tuyệt đối không thể. Có thể những người này chỉ biết là hoa của “thanh hoa thanh diệp thảo”có thể dùng trực tiếp, mà không biết luyện thành đơn dược. Tuy rằng dùng trực tiếp có tác dụng tốt, nhưng so với khi luyện thành đơn dược thì tác dụng cũng không kém bao nhiêu.

“Thanh hoa thanh diệp thảo” một khi đã đến tay hắn, thì dẽ lập tức được luyện thành đơn dược, hiệu quả so với khi dùng trực tiếp đâu chỉ là gấp trăm lần. Những kẻ này quá ngu ngốc, nhưng Diệp Mặc nghĩ, không biết cũng tốt, nếu như có người biết tính nghịch thiên của “thanh hoa thanh diệp thảo”, thì chắc rằng sẽ không đem ra bán đâu.

Mãi mê nhìn bên dưới, hắn lại không để ý làm Tiểu Linh cao trào lần nữa, lồn ướt đầy nước, đút vào càng dễ…

– Hai mươi triệu.

Đã có người ra giá cho “thanh hoa thanh diệp thảo”, vả lại vừa mở miệng là thêm mười triệu rồi. Có thể thấy là tuy mọi người cũng biết là chỉ có thể dùng trực tiếp đóa hoa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự nuôi hy vọng về việc lên cấp.

– Ba chục triệu.
– Năm chục triệu…

Giá cả cứ thế lên cao, tuy người ta không biết “thanh hoa thanh diệp thảo” có thể luyện đơn, thậm chí có thể chế thành đơn dược, sau khi uống có thể vượt khỏi địa cấp cũng không biết chừng. Nhưng ba đóa hoa có thể nâng từ Huyền cấp lên Địa cấp, thậm chí khiến cho cao thủ địa cấp cũng tiến bộ vượt bậc, cái khả năng đó cũng đủ khiến cho tất cả mọi người tranh nhau mua rồi.

Khi Diệp Mặc phản ứng thì “thanh hoa thanh diệp thảo”đã lên tới hai trăm triệu. Cái giá này đã hoàn toàn vượt khỏi giới hạn của hắn, tất cả tài sản mà hắn có được cũng chỉ hơn một trăm triệu.

– Ba trăm triệu…

Giá cả hiện giờ không còn là chục triệu nữa, có một lão già đã trực tiếp tăng thêm một trăm triệu, Diệp Mặc nghĩ thầm, quả nhiên những kẻ có tiền đều tập trung ở đây.

– Năm trăm triệu.

Giá cả tiếp tục lên, lần này lại có kẻ hét lên thêm hai trăm triệu.

Cuộc đấu giá đến thời điểm này, Diệp Mặc đã biết có bao nhiêu kẻ có tiền đang ngồi ở đây, vốn dĩ giá cao nhất cũng chỉ là “liên sinh đan” của hắn, giá là một trăm triệu, nhưng hiện giờ cuộc đấu giá chỉ đi đến phân nửa, thậm chí cái rương đồ cũng chưa lấy ra hết, thì giá cả đã lên tới hàng năm trăm triệu rồi.

Diệp Mặc không biết tiền của những kẻ này từ đâu mà ra, nhưng hắn biết số tiền này đối với bọn họ chắc là chưa tới đâu.

Khi giá lên tới năm trăm triệu thì đã hơi khựng lại, Diệp Mặc đang nhẩm tính tài sản của mình.

Hiện giờ hắn có một trăm triệu, đợi lát nữa chắc viên đơn kia cũng bán được hai trăm triệu, thì mình đã có ba trăm triệu, trên người hắn còn có năm viên đơn, cứ cho là mỗi viên một trăm triệu tổng cộng là năm trăm triệu.

– Tám trăm triệu.

Sau khi Diệp Mặc nhẩm tính tài sản của mình thì hét lên một con số.

– Tám trăm triệu lần một.

Tịch Ô Sơn biết rằng “thanh hoa hanh diệp cỏ” rất quý giá, có thể bán được tám trăm triệu thì cũng không tệ rồi, nhưng cái giá này so với giá tối đa thì cũng còn kém xa.

– Hừ.

Một giọng lạnh lùng truyền đến, Diệp Mặc giật mình, hắn biết tiếng hừ đó là dành cho hắn. Người này quả lợi hại, nhưng vì thế mà hắn phải bỏ cuộc thì hắn không cam lòng. Nhưng nếu hôm nay tại cuộc đấu giá này mà đắc tội với người đó, người mà hắn đắc tội đã quá nhiều. Một Độc Lang hắn không sợ, nhưng lại đến thêm một kẻ còn lợi hại hơn cả Độc Lang, hắn thật sự bị nguy hiểm rồi.

– Một tỷ.

Lão già nọ hừ một tiếng lạnh lùng, không hề ngưng ra giá, mà còn đưa giá lên tới một tỷ.

Diệp Mặc thầm rên rỉ, những kẻ này từ sáng đến chiều không lộ diện, thì rốt cục bọn họ vơ vét tiền của ở đâu thế, một tỷ đó, ở Hoa Hạ có mấy ai dám tùy tiện lấy ra một lúc một tỷ tiền mặt chứ. Tiểu Linh đã mê mẩn phê như con tê tê, lười thè ra thở dốc, sức lực không còn, mãi vẫn chưa làm hắn ra, Diệp Mặc liếc một chút, tóm lấy hai cánh tay cô, tiếp tục nhấp.

Diệp Mặc suy nghĩ cho dù là Bill, tài sản của ông ta cũng chỉ là những cổ phiếu mà thôi, tuy rằng lấy ra một tỷ đối với ông ta cũng không là gì, nhưng mà, trên thế giới này có mấy Bill, đừng nói chi là Hoa Hạ.

– Tỷ hai.

Có người lại ra giá, Diệp Mặc đã thật sự từ bỏ rồi, đừng nói chi đến chuyện sau khi mua được rồi bị người khác nhớ mặt, cho dù là không nhớ thì hắn cũng không có nhiều tiền đến thế.

Về lần ra giá vừa rồi, Diệp Mặc cảm thấy mình hơi lỗ mãng, chỉ là “thanh hoa thanh diệp thảo”quá cuốn hút người khác.

– Tỷ rưỡi.

Lão già nọ thấy có kẻ ra giá, khẩu khí có vẻ không thoải mái, lập tức cho lên thêm ba trăm triệu.

– Hai tỷ.

Người phía sau lưng tuyệt đối không nhường nhịn.

– Lão già Hạ, ông nhất định tranh giành Liễu Thanh La với tôi sao.

Ông lão kia đã thấy giá lên tới hai tỷ, giá đã cao hơn hẳn Liễu Thanh La rồi, trong lòng có vẻ không vui.

Người đàn ông ra giá phía sau đeo một chiếc mặt nạ đen, bây giờ thấy có người gọi tên mình thì cười lạnh lùng, kéo chiếc mặt nạ ra…

– Trương Chi Hối, cây Liễu Thanh La này nhà họ Hạ chúng tôi quyết lấy bằng được, xin hãy nể mặt một chút.

Trương Chi Hối biết rằng chỉ dựa vào khả năng của mình mà tranh Liễu Thanh La với nhà họ Hạ thì không được, tuy hơi bực bội nhưng cũng chỉ biết bất lực ngồi xuống. Cuối cùng cây Liễu Thanh La đã bị người nhà họ Hạ mua với giá hai tỷ khiêng đi mất, tuy Diệp Mặc cũng không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

Trong lòng hắn nghĩ cái lão già Hạ này không biết có phải là người trong gia tộc Hạ Thị mà Mạc Khang đã nói đến không, nếu như đúng là vậy, thì mình phải tìm ra, cho dù là đi ăn trộm cũng phải trộm cái cây đó về.

Cái thứ tiếp theo đây, Diệp Mặc mới biết cái gì là thật sự quý giá, một cuốn bí kíp cổ võ địa cấp được hét giá trên trời năm tỷ, một cây Thái Át thần kiếm mà tương truyền Lữ Động Tân đã dùng qua cũng được ra giá bốn tỷ. Thậm chí ngay cả dạ minh châu cũng bán đấu giá, cũng là bắt đầu ra giá từ hai tỷ trở lên.

Lúc này Diệp Mặc mới ngầm than thở, cái một trăm triệu của hắn không đủ để người khác nhét kẽ răng nữa là. Giá trị của “Thanh hoa thanh diệp thảo” người khác không biết, nếu như biết được thì giá cả lên tới chục tỷ thì cũng bình thường. Cái gì gọi là kẻ có tiền, hôm nay Diệp Mặc đã được hiểu biết về những kẻ có tiền.

Trong lòng hắn cũng hơi bực bội, không chừng trong những kẻ đến đây hắn là kẻ nghèo nhất, đến những tiểu ni cô kia cũng giàu có hơn hắn. Dường như Tiểu Linh lồn đã tê tái, chuyển sang cầu xin hắn, Diệp Mặc thả cô ra, theo ý mà ngồi xuống, để Tiểu Linh chuyển sang bú cặc cho đỡ mệt. Cô trước giờ chưa từng thấy ai như hắn, sức trâu dễ sợ.

Diệp Mặc bây giờ chỉ quan tâm những món đồ kia, hắn không biết những món tiền khổng lồ kia đều là tiền dành dụm của môn phái trong nhiều năm, tiền đối với những môn phái kia đều chẳng là gì cả, chỉ sợ cho dù có đem hết tiền ra, cũng chỉ có thể đổi lại một vài thứ tiêu dùng mà thôi. Đối với họ, muốn kiếm tiền cũng dễ thôi, nhưng các bảo bối muốn có được thì còn phải tùy duyên số.

– Ha ha ha, nội thương của tôi đã khỏi rồi, thật là một loại thuốc tốt.

Miêu Tuyền sau khi mua “Liên sinh đan” liền đứng phắt dậy hưng phấn nói.

Xung quanh lại trở nên yên ắng, thương tích của Miêu Tuyền ai cũng biết, không ngờ một viên “liên sinh đơn” lại có thể chữa khỏi cho y. Lại có người bắt đầu thấy hối hận, cái họ đang nghĩ, một viên “Trú nhan đan” đã bỏ lỡ thì không nói làm gì, viên thứ hai cũng bỏ lỡ mất.

Cả hai lần những kẻ mua được đơn dược đều dùng tại chỗ, rất hiển nhiên đã chứng minh rõ ràng tác dụng của thuốc.

– Vật đấu giá tiếp theo là một thứ đã được bán trước, cái thứ này lúc bắt đầu đã bán được một lần, mọi người chắc cũng đoán được rồi. Đó là “trú nhan đơn”, lần đấu giá này sẽ bán viên thứ hai. “Trú nhan đơn” vừa mở giá là một trăm triệu, mỗi lần ra giá…

Lời của Tịch Ô Sơn còn chưa dứt, thì bên dưới đã ồn ào cả lên.

Đã thấy tác dụng của viên “trú nhan đơn” đầu tiên, thì viên thứ hai đương nhiên là không cần phải nói, toàn thể những người có mặt đều rất hưng phấn, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này cả. Lúc cuối buổi đấu giá, là lúc cao trào nhất.

Chỉ là rất nhiều người đã cạn túi, dù gì thì tiền mang theo cũng đã xài rồi. Tuy biết rằng viên “Trú nhan đơn” không có gì so sánh được, là vô giá, nhưng đã không còn tiền để tranh giành nữa.

Diệp Mặc thờ ơ, cho dù viên “trú nhan đơn” có bán được giá cao đi nữa, hắn cũng không thèm quan tâm, cái hắn cần không phải là tiền, mà là “thanh hoa thanh diệp thảo”.

– Tôi ra hai trăm triệu.

Người đầu tiên ra giá lại là tên lão già Hạ nãy tranh với Trương Chi Hối, Diệp Mặc thấy ông ta ra giá, thì hơi giật mình, lập tức đứng phắt dậy. Đồng thời hắn cũng không nén tinh nữa, bắn tinh chảy đầy mặt mũi Tiểu Linh, cô gái nhỏ nằm trên đống quần áo của cô, toàn thân toàn tinh trắng đục. Diệp Mặc mặc lại quần, bước ra cửa.

Những người xung quanh thấy Diệp Mặc đứng dậy, thì đều thấy khó hiểu, Diệp Mặc đi ra phòng bên cạnh, khi muốn đi vào trong, thì lập tức có người cản Diệp Mặc lại.

– Chào anh, trong thời gian diễn ra cuộc đấu giá, không cho phép ai vào đây, nếu muốn đi ra thì được.
– Để cho anh ta vào.

Lúc Diệp Mặc định nói là mình muốn tìm gặp lão có râu dê, thì không ngờ bị lão nhìn thấy, mới kêu hắn vào.

Diệp Mặc đi vào phòng trong của khu đấu giá, lão đã cười tươi rót cho Diệp Mặc một ly trà, nói rất khách khí:

– Mời anh dùng trà.

Diệp Mặc biết tại sao ông ta lại khách khí với mình, bởi vì ông ta rất thích các loại thuốc của mình. Nhưng lão không vội vàng, Diệp Mặc thì vội. Hắn không có thời gian nói năng nhảm nhí, nên đã nói ngay:

– Ông Hoàng, tôi muốn tự mình bán viên “trú nhan đơn” của mình, điều kiện gì ông cứ nói.

Diệp Mặc nghĩ cùng lắm là lấy thêm một viên “trú nhan đơn” ra thôi.

Lão râu dê không vội vàng mà nói:

– Ông Mạc đến vì chuyện Liễu Thanh La đúng không?

Diệp Mặc biết rằng lão lúc nào cũng chú ý đến mình, cũng không bóng gió xa xôi nữa, hắn trực tiếp nói:

– Không sai, tôi đến vì Liễu Thanh La, được hay không, ông Hoàng cứ nói một câu, sau này tôi còn một lượng thuốc rất lớn để giao dịch, nếu không được thì thôi vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Thông tin truyện
Tên truyện Diệp Mặc
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sắc hiệp
Ngày cập nhật 18/06/2022 11:00 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những cô nàng nghiện sex
Phần 80 Leo lên giường, My xoa xoa lấy ngực tôi nói: Ngủ như thế này mà em làm vợ anh nhỉ! Hì hì! Làm vợ nhiều cái rắc rối lắm, ham hố gì. Cứ như là người tình thế này không phải thoải mái hay sao. My mỉm cười gật đầu thì tôi hỏi tiếp: Thế hôm nay hết sức rồi hả? My lườm tôi mà nói: Có mà anh hết sức đấy nhé. Em là em còn lâu nhé, nói vậy thôi, mà em nhìn anh thế này chắc là mệt thật đúng không? Cũng tương đối đấy chứ. Hùng hục như Diệp thế thì làm sao mà chịu được, cố lắm thì...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ bạn của người yêu Đụ lỗ đít Đụ người yêu của bạn Đụ tập thể Đụ vợ bạn Đụ với hàng xóm Làm tình tay ba Sextoy Thác loạn tập thể Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Vỏ sò lật ngược (Full) - Tác giả Mai Trang
Lưu lạc nơi đất khách Sau đó mấy ngày thì Dờ chỉ bị nhốt trong phòng, cùng năm sáu đứa con gái khác trạc tuổi cô. Không bị ai hành hạ nữa, được ăn uống đầy đủ và cho ăn mặc đẹp, giai đoạn này chính là giai đoạn ” dưỡng gà” của bọn chúng, tiếp theo sẽ là lùa ” lùa gà” tức là mang đi bán... Điều mà Dờ cùng mấy cô gái nhỏ này không hề biết, tuy không được thả ra nhưng nhốt trong phòng, cho ăn uống, cho xem ti vi với các cô cũng đã là may lắm rồi. Sau những chuỗi ngày bị bắt, bị ngược đãi, và đôi khi còn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện les Truyện sex Full Truyện sex học sinh
Chinh phục gái đẹp – Chương 6 - Dịch giả Meode
0 Xong tiết học, Đinh Nhị Cẩu đến văn phòng tìm Tề Văn Tú, chuyển đạt lời hủy bỏ tỷ thí của Tửu Tinh Huệ Tử. Em và Tửu Tinh Huệ Tử đã gặp mặt? Tề Văn Tú kinh ngạc hỏi. Vâng, đã gặp mặt, lúc từ tiệm cơm đi ra, em nghĩ chuyện này phải làm sớm không nên chậm trễ, nếu như Tửu Tinh Huệ Tử cho rằng cô không dám chấp nhận trận đấu, để buộc cô xuất hiện, rất có thể nàng sẽ phát động một loạt tuyên truyền qua giới truyền thông, đến lúc đó, song phương đều đã vào thế cưỡi hổ khó xuống, cho nên nhanh chóng kết thúc việc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Chinh phục gái đẹp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng