Hai người nhìn nhau cười cười, trong nội tâm đều dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào chưa từng có, Liễu Phượng Nghi chủ động dâng lên môi đỏ thơm mềm, lại để cho Diệp Phi say sưa nhấm nháp một phen, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, cả hai liền cùng nhau rời giường.
Khác với ngày thường ổn trọng nghiêm túc cùng đêm qua nhiệt tình như lửa, buổi sáng hôm nay Liễu Phượng Nghi lại biểu hiện ra một mặt khác của nàng, dịu dàng ôn nhu giống như một người vợ hiền giúp Diệp Phi mặc lại quần áo. Khiến cho Diệp Phi triệt để nhận thức được một mặt dịu dàng này của nàng.
Cùng nhau nếm qua điểm tâm ngọt ngào, hai người lại quấn quýt một hồi, mắt thấy những nhân viên trong tòa nhà thị chính này cũng sắp tới làm việc, Liễu Phượng Nghi mới lưu luyến không rời mà đưa tiễn Diệp Phi, tuy vậy trong lòng đã không còn loại mê man giống như trước kia, bởi vì nàng cũng đã tìm được hạnh phúc để dựa vào rồi.
Từ Vọng Hải Lâu đi ra, Diệp Phi gọi một chiếc taxi, hôm nay cũng không phải cuối tuần nhưng hắn cũng không định quay trở lại trường học bởi vì hôm nay còn một chuyện rất quan trọng phải làm. Đó là đến thăm Lý Vân đã chuyển đến bệnh viện quân y của Vọng Hải. Đối với Lý Vân, Diệp Phi vẫn là vô cùng cảm kích, mặc dù hành động lúc đó của hắn có vẻ có chút thừa thãi nhưng lúc đó hắn cũng là không biết Diệp Phi căn bản không sợ viên đạn, mà để cho Diệp Phi cảm động cũng chính là phần tâm ý kia của hắn.
Hội họp với Trương Cường, hai người cùng nhau đi vào bệnh viện, Diệp Phi hỏi:
– Trương thúc, tình hình Lý thúc hiện tại như thế nào?
Ngày hôm qua vừa trở về, đám người Trương Cường cũng đã đi thăm qua Lý Vân rồi, vì vậy cũng rất rõ tình huống hiện tại của hắn, khẽ thở dài nói:
– Tinh thần lão Lý có chút sa sút, bất quá cũng là rất cao hứng đối với chiến công của chúng ta lần này.
Diệp Phi không khỏi trở nên trầm mặc, một chiến sĩ hăng hái của chiến đội đặc chủng, lại bởi vì chính mình mà sa sút tinh thần, mặc dù mình có thể nhanh chóng khiến cho hắn tốt lên nhưng nhất thời vẫn là khó tránh khỏi có chút áy náy trong lòng.
Nhìn thấy Diệp Phi có chút tự trách, Trương Cường vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi:
– Không cần nghĩ quá nhiều, lão Lý chỉ là bởi vì chính mình không thể tự cử động mà có chút buồn bã, đối với quyết định lúc trước hắn lại không có chút nào hối hận. Dù sao nếu tình huống đó xảy ra 1 lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn làm ra hành động như vậy đấy, hơn nữa sau khi nghe nói biểu hiện của ngươi, hắn thực sự vì quyết định của mình mà vui mừng.
Diệp Phi biết rõ Lý Vân vui mừng là vì điều gì, nếu như không phải bởi vì hắn, mình vốn có ý định che dấu bản thân, căn bản sẽ không có khả năng làm ra hành động sát phạt quyết đoán như vậy, mặc dù có sự trợ giúp của mình, cuối cùng chiến đội vẫn có thể giành được thắng lợi nhưng khi đó cũng không biết sẽ phải kéo dài tới bao giờ.
– Được rồi, không nói những chuyện này nữa, vẫn là đi thăm Lý thúc trước a.
Từ lúc mới bắt đầu, Diệp Phi đã nắm chắc tuyệt đối có thể khiến cho Lý Vân khỏe mạnh trở lại, hiện tại sau khi đã có được “khôi phục hoàn”, lại càng làm cho hắn tin tưởng trăm phần trăm. Cho nên tự nhiên sẽ không có quá nhiều vướng mắc ở phương diện này, đầy cũng là nguyên nhân hắn sau khi trở về cũng không có lập tức tới thăm Lý Vân mà trở về đoàn tụ cùng gia đình.
Hiện tại thương thế của Lý Vân cơ bản cũng đã ổn định, không cần trị liệu gì, cho nên được đưa đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện. Sau khi Trương Cường đưa ra giấy chứng nhận của mình, liền dẫn Diệp Phi cùng đi đến bên ngoài phòng bệnh.
Hướng Diệp Phi ra dấu im lăng, Trương Cường mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra cùng Diệp Phi đồng thời tiến vào. Diệp Phi đánh giá xung quanh phòng bệnh một chút, phòng bệnh này coi như không tệ, trong căn phòng chừng 40 mét vuông, ngoại trừ chính giữa là giường bệnh của Lý Vân ra, bốn phía còn có mấy chỗ được đặt ghế sô pha, bàn nhỏ để tiếp khách, trên vách tường treo một cái tivi cùng quạt treo tường cỡ lớn. Những vật này chắc hẳn đều là để cho người bệnh dùng để tiếp khách cùng với nghe ngóng tin tức, bởi vì có thể ở tại chỗ này, đều là số ít thành viên cao cấp trong quân đội. Có đôi khi phải làm việc trong phòng bệnh là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này một người con gái mặc đồng phục y tá đang ngồi ở trên ghế sô lon cạnh đó, cúi đầu không biết đang ghi chép thứ gì, từ phía sau lưng không có cách nào chứng kiến khuôn mặt của nàng, thế nhưng chỉ từ những đường cong lung linh phía sau lưng, cộng thêm một thân đồng phục y tá làm cho người ta suy nghĩ xa xăm này, cũng đã làm cho lòng người rung động không thôi.
– Tiểu Hân, lão Lý thế nào rồi?
Trương Cường hạ thấp thanh âm hỏi.
Mãi đến khi Trương Cường nói chuyện, nữ y tá kia mới ý thức được trong phòng bệnh có người đến, vội vàng xoay người lại. Theo động tác xoay người của nữ y tá này, một khuôn mặt thanh lệ thoát tục lập tức hiện ra trước mắt Diệp Phi, lại để cho hắn không khỏi thầm líu lưỡi, không nghĩ tới bệnh viện của quân khu lại có một y tá tuyệt sắc như vậy, mặc dù so với những nữ nhân trong nhà mình còn có hơi chút thua kém nhưng đặt ở bên ngoài cũng đã là mỹ nữ xinh đẹp khó gặp rồi.
– Báo cáo Trương đội trưởng, Lý đội trưởng vừa mới ăn một chút, hiện tại đang ngủ.
Mặc dù là đang báo cáo nhưng thanh âm của nữ y tá này vẫn là nhu hòa vô cùng êm tai, vừa nói vừa hiếu kỳ mà đánh giá Diệp Phi đứng phía sau Trương Cường.
Diệp Phi lúc này cũng không có tâm trạng mà thưởng thức mỹ nữ trước mắt, bởi vì hắn đã đưa mắt hướng về phía Lý Vân đang ngủ, Lý Vân ngủ có chút an ổn nhưng khuôn mặt gầy gò tái nhợt kia của hắn lại làm cho Diệp Phi một hồi tự trách, âm thầm quyết định không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, chờ sau khi hắn tỉnh ngủ liền lập tức giúp hắn đem thương thế chữa khỏi.
Bởi vì sợ đánh thức Lý Vân, Trương Cường chỉ chỉ ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
– Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.
Diệp Phi cùng nữ y tá đều khẽ gật đầu, cùng Trương Cường ra khỏi phòng bệnh của Lý Vân đi đến một cái phòng nghĩ bên cạnh, Trương Cường lúc này mới đem hai người tự giới thiệu lẫn nhau:
– Diệp Phi, vị này chính là Miêu Hân, trợ thủ của bác sĩ Đông Phương trong bệnh viện quân y chúng ta, y thuật đã được chân truyền từ bác sĩ Đông Phương, cho nên ngươi không được coi nàng là ý tá bình thường. Lần này để nàng làm người hộ lý cho lão Lý, cũng là tiểu di của ngươi tự mình đem nàng mượn tới đấy.
– Tiểu Hân, vị này chính là Diệp Phi cũng là thành viên ngoài biên chế của chiến đội chúng ta.
– Xin chào!
Diệp Phi hướng Miêu Hân khẽ cười cười, bác sĩ Đông Phương hắn rất là quen thuộc đấy. Nàng tên đầy đủ là Đông Phương Nhược Lan, là chủ nhiệm của bệnh viện quân y, càng là một vị tuyệt thế mỹ nữ dung mạo dáng người không thua kém ba tỷ muội của Liễu gia, hơn nữa còn là bạn học của mụ mụ Liễu Diệc Như nhà mình, tình cảm với ba tỷ muội Liễu gia cũng là rất tốt đấy, đặc biệt là cùng Liễu Diệc Như càng là hảo tỷ muội không có gì giấu diếm lẫn nhau. Chỉ là bởi vì công việc quá bận, rất ít khi đến biệt thự Liễu gia chơi nhưng Diệp Phi coi như cũng là được nàng chứng kiến lớn lên từ nhỏ đấy, chỉ là không nghĩ tới bên người nàng lại còn một trợ thủ xinh đẹp như vậy.
Khác với sự bình tĩnh của Diệp Phi, thời điểm Miêu Hân nghe được tên của hắn ánh mắt trở nên có chút sùng bái rồi, bởi vì nàng từ nhỏ luôn ở bên cạnh Đông Phương Nhược Lan, cũng coi là “Thân Liễu Phái” rồi. Vì lẽ đó ngày hôm qua, thời điểm nàng nghe được mọi người trong chiến đội cùng Lý Vân trò chuyện có nhắc đến chiến tích của Diệp Phi, cái đó và Diệp Phi mà nghe nói qua trước đây quả thực là một trời một vực. Miêu Hân như là một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, đúng là tuổi sùng bái anh hùng hơn nữa Diệp Phi là dạng từ phế vật lột xác thành anh hùng này càng là tràn đầy sắc thái truyền kỳ như thế nào lại không khiến cho nàng hiếu kỳ?
Mặc dù trong lòng có chút kích động nhưng bởi vì tính cách khá là ngại ngùng, Miêu Hân cũng không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều, cũng khẽ tươi cười, nói ra:
– Xin chào, trước kia ta cũng thường xuyên nghe mẹ nuôi… à không, là bác sĩ Đông Phương nói về ngươi đấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Phi |
Tác giả | Dịch giả Sấu Bất Liễu |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 18/03/2024 11:29 (GMT+7) |