– Khinh Khinh, ngươi đi xem ca ca của ngươi như thế nào còn chưa ngủ dậy?
Liễu Diệc Như hướng Diệp Vân Khinh đang ngồi ở bàn chờ ăn nói, cũng không biết là chuyện gì, thế nhưng nàng lại không muốn Lâm Linh có tiếp xúc quá mức thân mật với Diệp Phi. Điều này có lẽ cũng là vì loại cảm giác ghen tuông từ đáy lòng mà ngay cả chính nàng cũng chưa từng ý thức được.
– Vâng.
Diệp Vân Khinh gật đầu, đi đến trước cửa phòng Diệp Phi, nhẹ nhàng gõ cửa một chút, thấy trong phòng không có ai đáp lại, liền đẩy cửa đi vào, một lát sau lại vô cùng hoảng hốt chạy ra, gấp giọng nói:
– Mụ mụ, không tốt, ca ca giống như sinh bệnh rồi!
– A?
Liễu Diệc Như giật mình cả kinh, vội vàng chạy tới phòng ngủ của Diệp Phi, Lâm Linh cũng nhanh chóng đi theo.
Tiến vào trong phòng, Liễu Diệc Như chăm chú quan sát, quả nhiên thấy được Diệp Phi đang nằm ở trên giường không hề cử động, trên mặt có thêm một tầng ửng đỏ bất thường, vội vàng đưa tay lên sờ trên trán của Diệp Phi lại bất ngờ bị bỏng một phen.
Nếu nói về đám hài tử ở trong nhà, Liễu Diệc Như yêu thương nhất là ai, vậy người kia chính là Diệp Phi rồi. Huống chi hiện giờ trong nội tâm nàng còn đối với hắn sinh ra một loại tình cảm khác. Lúc này thấy hắn gặp chuyện, đương nhiên là khẩn trương không thôi. Tuy nhiên việc này cũng không làm cho nàng rối loạn mà mất đi lý trí. Sau vài phút định thần lại, Liễu Diệc Như rút điện thoại gọi cho Đông Phương Nhược Lan.
Tuy rằng nàng không hiểu về y học, thế nhưng nhiệt độ trên trán Diệp Phi ít nhất cũng phải lên tới 60 độ kia lại để cho Liễu Diệc Như biết rõ, con của mình căn bản không phải là bị cảm lạnh phát sốt thông thường cho nên nàng cũng không gọi điện thoại cấp cứu tới bệnh viện, bởi vì nàng hiểu rõ tình huống như vậy bình thường bệnh viện nhất định sẽ không tìm ra được nguyên nhân đâu. Vẫn nên để cho Đông Phương Nhược Lan – vị thần y chân chính này đến để nhìn xem một chút mới là lựa chọn tốt nhất.
– Alo, Nhược Lan, Tiểu Mãn nó bị bệnh rồi, nhiệt độ trên người ít nhất cũng là 60 độ, ngươi mau tới xem thử đi!
Điện thoại vừa nối máy, Liễu Diệc Như chẳng quan tâm chuyện khác, trực tiếp nói cho Đông Phương Nhược Lan bệnh trạng của Diệp Phi. Cũng không hề phát hiện ra trong giọng nói của mình cũng đã mang theo một tia nức nở.
Đông Phương Nhược Lan cũng đã sớm chuẩn bị xong từ sáng sớm, lúc này trong lòng không khỏi cười thầm, không nghĩ tới Diệp Phi nhanh như vậy đã bắt đầu kế hoạch của hắn rồi, có điều lại thực sự vì loại thương không hề giữ lại này của Liễu Diệc Như đối với Diệp Phi mà cảm động, vì vậy vội vàng an ủi:
– Không sao, ta lập tức đi qua. Diệc Như, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, hắn chắc hẳn không có gì đáng ngại đâu.
– Được, ta chờ ngươi!
Liễu Diệc Như nói xong liền cúp điện thoại, không muốn làm chậm trễ thời gian xuất phát của Đông Phương Nhược Lan.
Ngồi ở đầu giường của Diệp Phi, Liễu Diệc Như yên lặng nhìn qua khuôn mặt đỏ rực lên của hắn, một đôi mắt đẹp vốn là cực kỳ sáng ngời hiện tại cũng đã lấp đầy sương khí(sắp khóc).
Diệp Phi mặc dù nằm ở đó, nhắm mắt lại nhưng bởi vì tiến vào trạng thái đặc thù này, hết thảy mọi thứ xung quanh đều không thể tránh khỏi sự quan sát của hắn, lúc này nhìn thấy Liễu Diệc Như nôn nóng như vậy trong nội tâm ngoài cảm động ra, cũng có chút đau lòng, thầm nói:
– Thực xin lỗi, là ta lừa ngươi, thế nhưng đây cũng là vì hạnh phúc sau này của chúng ta, ngươi yên tâm đi, từ nay về sau ta sẽ dùng yêu thương lớn nhất để bù đắp cho người!
Qua không đến nửa giờ, một chiếc xe mang theo nhãn hiệu của quân đội liền dừng ở trước cửa biệt thự Liễu gia, từ trên xe bước xuống, chính là Đông Phương Nhược Lan mặc một thân thường phục.
Đã sớm chờ ở chỗ này, Liễu Diệc Như cũng chẳng quan tâm nói chuyện khác, một phát giữ chặt lấy tay Đông Phương Nhược Lan bước nhanh hướng vào trong nhà, đồng thời nói ra:
– Ngươi đã tới rồi, nhanh đi với ta nhìn xem tình huống của Tiểu Mãn một chút!
Động tác của Liễu Diệc Như mặc dù có chút thất lễ nhưng Đông Phương Nhược Lan cũng hiểu rõ tâm trạng của nàng giờ phút này, bởi vì đổi lại là mình nếu như ở dưới tình huống không biết Diệp Phi cố ý giả bệnh, nhất định cũng sẽ vội vã như nàng vậy đấy cho nên đừng nói nàng và Liễu Diệc Như là tỷ muội tốt cùng nhau từ nhỏ lớn lên, cho dù là một người vốn không quen biết Đông Phương Nhược Lan cũng sẽ không trách nàng.
Đi đến gian phòng của Diệp Phi, Đông Phương Nhược Lan kéo một cái ghế ngồi ở bên giường của Diệp Phi. Đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ trên trán Diệp Phi một chút, sau đó liền kéo qua một cánh tay của hắn bắt mạch.
– Đông Phương a di, hắn thế nào?
Lâm Linh hiện tại còn không biết kế hoạch của Diệp Phi, cho nên trong nội tâm nàng lo lắng cũng không kém Liễu Diệc Như nhìn thấy Đông Phương Nhược Lan rốt cuộc thả ra cổ tay của Diệp Phi, liền là người đầu tiên hỏi ra.
Đông Phương Nhược Lan khẽ mỉm cười nói:
– Không có gì đáng ngại, chỉ là có chút tẩu hỏa nhập ma mà thôi, chỉ cần có người dùng nội lực giúp hắn khai thông một chút, không mất bao lâu sẽ hồi phục trở lại.
– Thật vậy sao?
Bộ dạng của Diệp Phi lại để cho Lâm Linh có chút không quá tin tưởng lời nói của Đông Phương Nhược Lan.
– Đương nhiên là thật rồi!
Đông Phương Nhược Lan cười nói:
– Thật ra cho dù không có ai dùng nội lực giúp hắn khai thông, chỉ dựa vào chính hắn, cũng không mất bao lâu liền có thể khá hơn, ngươi cứ yên tâm đi, qua một khoảng thời gian, a di nhất định sẽ trả lại cho ngươi một tiểu lão công khỏe mạnh.
Lâm Linh đỏ mặt lên, nhỏ giọng hỏi:
– A di, người nói cái gì vậy…
Tuy vậy trong nội tâm của nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nghe được lời của Đông Phương Nhược Lan, Liễu Diệc Như cũng yên lòng, mặc dù có chút không thoải mái đối với lời nói sau đó của nàng nhưng hiện giờ cũng không quá để tâm chuyện này, hướng Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh nói:
– Nếu đã không có chuyện gì, hai người các ngươi mau tới trường học đi, bằng không sẽ muộn đấy.
Biết rõ Diệp Phi không có việc gì, Lâm Linh đã hoàn toàn yên tâm, về phần Diệp Vân Khinh từ lúc mới bắt đầu liền biết rõ Diệp Phi chỉ đang giả bộ, cho nên lại càng không lo lắng, rất nhanh hai vị tiểu mỹ nữ liền tạm biệt hai vị đại mỹ nữ, cùng nhau đi tới trường học.
Đợi cho hai nữ đi rồi, Đông Phương Nhược Lan mới thở ra một hơi dài, khiến Liễu Diệc Như vốn đã trầm tĩnh lại bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng hỏi:
– Nhược Lan, có phải có vấn đề gì không? Tiểu Mãn không phải bị tẩu hỏa nhập ma sao?
– Tẩu hỏa nhập ma đúng là không sai, chỉ là tình huống của hắn lại có chút đặc biệt.
Đông Phương Nhược Lan dựa theo kế hoạch đã thương lượng với Diệp Phi đêm qua nói ra:
– Hôm qua ta cũng đã giúp hắn kiểm tra một chút, biết được nguyên nhân kinh mạch của hắn bị bế tắc, đó là bởi vì trong cơ thể của hắn trời sinh đã có một loại thuần dương chi khí, loại dương khí này nhiều tới mức đem kinh mạch của hắn hoàn toàn lấp đầy, mà gần đây không biết hắn luyện tập thứ công pháp gì, lại có thể tự động đem những luồng chi khí kia luyện hóa một phần nhỏ.
Liễu Diệc Như gật đầu nói:
– Cái này ta biết, thứ hắn luyện tập đúng là bộ công pháp mà lúc trước chúng ta đều cho là vô dụng kia, hiện tại hắn bị tẩu hỏa nhập ma là vì môn công pháp này sao?
– Có thể nói là phải cũng có thể nói là không phải, bởi vì xác thực mà nói, làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma chính là những cương dương chi khí kia.
Đông Phương Nhược Lan nói ra:
– Vốn dĩ nếu như hắn không luyện hóa chúng, thân thể của hắn mặc dù sẽ yếu ớt giống như khi còn bé nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn nhưng chính là hết lần này tới lần khác hắn lại luyện hóa một phần nhỏ, kết quả là làm cho một phần dương khí khác không kịp luyện hóa hết bị tự động dẫn ra.
– Có phải nếu lại để cho hắn đem những dương khí còn lại kia luyện hóa, hắn sẽ không có việc gì?
Liễu Diệc Như vội vàng hỏi.
Đông Phương Nhược Lan nói:
– Trên lý luận là như vậy thế nhưng tình huống hiện tại của hắn chính là ngay cả ý thức cũng không có, làm sao có thể chủ động đi luyện hóa loại khí tức kia.
– Vậy ngươi có biện pháp nào khiến cho hắn tỉnh lại hay không?
Liễu Diệc Như nôn nóng hỏi…
– Biện pháp không phải là không có, chỉ là có chút khó xử…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Phi |
Tác giả | Dịch giả Sấu Bất Liễu |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 18/03/2024 11:29 (GMT+7) |