Diệp Phi - Dịch giả Sấu Bất Liễu


Update Phần 260

Phần 58

Cái nhẫn này có thể là cửa hàng này dùng để làm trấn điếm chi bảo đấy, không giống với mấy món khác tối đa cũng chỉ mấy vạn khối, nó trị giá hai mươi bốn vạn, Trương Vũ mặc dù có chút tiền, nhưng hơn hai mươi vạn cũng đã là toàn bộ số tiền hắn lấy từ chỗ cha hắn trong vòng một năm, cái này nếu thoáng cái liền chi ra ngoài, chính là cực kỳ đau lòng đấy, vì vậy có chút chần chờ nói:

– Huynh đệ, chiếc nhẫn này dường như có chút quý giá a.
– Cái này còn quý?

Diệp Phi kinh hô:

– Cái này chính là món đồ trang sức thấp nhất mà tỷ tỷ của ta vừa ý đấy, ta cùng nàng đi qua những cửa hàng lớn kia, những thứ trang sức khác nàng vừa ý ít nhất cũng phải hơn một trăm vạn đâu.
– Vậy sao?

Trương Vũ không khỏi có chút hoài nghi, hắn cũng biết một chút con người của Minh Nguyệt Tâm đấy, nàng cũng không phải loại nữ nhân ham giàu có, thế nào lại ưa thích đồ trang sức mắc như vậy đâu, vì vậy nói ra:

– Nhưng mà cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy tỷ tỷ của ngươi mang đồ trang sức a.
– Đúng vậy!

Diệp Phi lộ vẻ đương nhiên, nói:

– Cũng là bởi vì đồ trang sức thông thường, nàng nhìn không vừa ý, mà vừa ý lại mua không nổi, nàng mới không mang theo đồ trang sức nha, ngươi nghĩ a, tỷ tỷ của ta là hạng người gì? Không dám nói là nữ nhân đẹp nhất Vọng Hải, nhưng tối thiểu cũng có thể xếp vào top mười người đứng đầu a, nếu không phải nàng đối với ngươi cũng có chút hảo cảm, đừng nói là hai mươi vạn, cho dù lấy ra hai ngàn vạn nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn!

Trương Vũ bị một câu Minh Nguyệt Tâm đối với hắn có hảo cảm của Diệp Phi, khiến cho cực kỳ hưởng thụ, đầu óc nóng lên, phất tay kêu lên lão bản, một bộ rất ngưu bức:

– Đem cái nhẫn này lấy ra, ta muốn nó!

Lão bản kia cũng đã vì chiếc nhẫn này mà đau đầu thật lâu, lúc ấy khai trương muốn giữ thể diện, mới đưa vào vật này vào cửa hàng, nhưng về sau vẫn không thể bán đi, lại để cho hắn cực kỳ hối hận, hiện tại rốt cuộc cũng gặp được loại người coi tiền như rác muốn mua rồi, tất nhiên là cực kỳ cao hứng, rất là ân cần tự mình chọn cho Trương Vũ một cái hộp xinh đẹp để đựng vào, lại để cho lòng hư vinh của hắn càng thêm bành trướng.

Từ trong tiệm trang sức đi ra, Trương Vũ lại mời Diệp Phi ăn bữa tiệc lớn, sau đó mới kêu một chiếc xe taxi, ném cho lái xe hai trăm đồng, để hắn cẩn thận đưa Diệp Phi về tận nhà, rồi mới tràn đầy hy vọng quay trở về phân cục.

Thời điểm Trương Vũ trở lại phân cục, đúng là lúc toàn bộ nhân viên cảnh sát trực đêm đi ăn, mà Minh Nguyệt Tâm cũng bởi vì thẩm vấn Hắc Lang mà ở lại ca đêm, cho nên lúc này cũng đang cùng mọi người đứng ở trong nhà ăn.

Nhìn qua trong nhà ăn cơ hồ đã tụ tập tất cả nhân viên cảnh sát trực ca đêm của phân cục, Trương Vũ thầm nghĩ ông trời đúng là phù hộ hắn, đang lo không tìm thấy cơ hội có nhiều người chứng kiến đâu, vì vậy bước nhanh đến trước bàn ăn của Minh Nguyệt Tâm, dùng một loại ánh mắt tự cho là rất thâm tình nhìn nàng.

Đối với việc Trương Vũ đi đến, Minh Nguyệt Tâm cũng không cảm thấy có một chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cũng lại rất phiền chán đấy, vì vậy nói ra:

– Trương Vũ, ngươi cũng không trực ca đêm, như thế nào còn không về nhà?

Bởi vì tin tưởng tràn đầy, Trương Vũ liền đem lệnh đuổi khách của Minh Nguyệt Tâm trở thành lời quan tâm, cũng làm cho chút do dự cuối cùng trong nội tâm hắn biến mất, càng thêm chắc chắn với quyết định của mình, mạnh dạn quỳ xuống một gối trước người Minh Nguyệt Tâm, dùng thanh âm làm cho người ta nghe xong đều nổi đầy da gà nói:

– Tâm nhi, ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã yêu ngươi thật sâu đậm…
– Ngươi không có bệnh a?

Minh Nguyệt Tâm không nghĩ tới hắn sẽ dùng đến chiêu thức này, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng cắt đứt hắn.

– Ta có bệnh, ta mắc phải bệnh tương tư!

Trương Vũ dùng ngôn ngữ kinh người nói ra, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra chiếc hộp chứa nhẫn, mở ra đưa đến trước mặt Minh Nguyệt Tâm:

– Kim cương đại biểu cho vĩnh hằng, mà lòng của ta cũng tựa như viên kim cương này, tình yêu ta dành cho ngươi cũng sẽ là vĩnh hằng, đáp ứng ta, làm bạn gái của ta được không?

Động tĩnh của bọn họ cũng đã kinh động đến những người xung quanh, thời điểm mấy nữ cảnh chứng kiến đồ vật trong hộp nhẫn, cũng không khỏi kinh hô một tiếng, bởi vì cửa hàng trang sức kia nằm ngay gần phân cục, cho nên các nàng cũng đã từng đi dạo qua đấy, tự nhiên cũng đã thấy qua đồ vật trấn điếm chi bảo này, không nghĩ tới Trương Vũ vì truy cầu Minh Nguyệt Tâm mà mua nó đem tới đây, trong lúc nhất thời cũng không khỏi có chút hâm mộ.

Có điều Minh Nguyệt Tâm lại là không buồn có liếc mắt lấy một cái, chỉ lạnh mặt nói:

– Trương Vũ, ngươi đang giở trò quỷ gì? Ta đã sớm nói, giữa chúng ta là không có khả năng!
– Không, ngươi không cần gạt ta.

Trương Vũ có chút kích động nói:

– Đệ đệ của ngươi đã đem mọi chuyện đều nói cho ta biết rồi.
– Đệ đệ của ta? Ta từ chỗ nào có đệ đệ a?

Minh Nguyệt Tâm sững sờ, nhưng chợt nhớ tới lúc trước để cho hắn thẩm vấn Diệp Phi, lại hỏi:

– Đúng rồi, tiểu hài tử ngươi thẩm vấn đâu? Ngươi sẽ không dùng hình phạt riêng gì đối với hắn đi?
– Làm sao có thể?

Trương Vũ hạ thấp thanh âm nói:

– Ta như thế nào lại dùng hình phạt riêng đối với đệ đệ của ngươi a, ta đã đem hắn thả rồi.

Nghe thấy hắn lại một lần nữa nói đến đệ đệ của mình, Minh Nguyệt Tâm có chút bất đắc dĩ nói:

– Ta đã nói, ta không có đệ đệ.
– Ngươi không cần gạt ta.

Trương Vũ hiện giờ đối với Diệp Phi cực kỳ tin tưởng, không chút nghi ngờ nói:

– Người thiếu niên kia chính là đệ đệ của ngươi, gọi là Minh Tiểu Mãn, hắn cái gì cũng đều nói hết cho ta rồi.
– Ta lặp lại lần nữa, phụ mẫu ta cũng chỉ một cái hài tử là ta, căn bản cũng không có cái gì huynh đệ tỷ muội, lại càng không cần phải nói đến cái đệ đệ nào gọi là Minh Tiểu Mãn rồi!

Minh Nguyệt Tâm có chút không kiên nhẫn nói một câu, sau đó liền quay đầu đi không buồn tiếp tục để ý tới Trương Vũ.

Trương Vũ lúc này mới ý thức được không đúng, dù sao mình chính là người trông nom hộ tịch đấy, Minh Nguyệt Tâm không cần phải nói dối trên cái vấn đề này, xem ra chính mình là bị tiểu tử lừa gạt rồi.

– Tiểu tử thối, dám lừa ta! Ngươi chờ đó cho ta!

Trương Vũ thốt ra một câu ngoan thoại, sau đó mới ý thức được hiện tại bên cạnh có rất nhiều người, nghĩ đến mình bị một tiểu hài tử lừa gạt, không còn thể diện để tiếp tục ở lại, bước nhanh ra khỏi nhà ăn.

Nhìn qua bóng lưng có chút chật vật của Trương Vũ, Minh Nguyệt Tâm cảm giác có chút buồn cười, trước kia đối người này chỉ có chán ghét, nhưng hiện giờ lại có chút đồng tình, có thể để cho một cái tiểu tử lừa tích chảy loạn chuyển, chỉ số thông minh của tên này không biết thấp tới trình độ nào? Chỉ là nhớ tới cái tiểu hài tử đáng giận kia, chẳng những ăn đậu hũ của mình, còn khiến cho mình xấu hổ như vậy, Minh Nguyệt Tâm không khỏi nghiến răng hàm.

Lại nói đến Diệp Phi, để cho tài xế taxi kia đưa mình một đoạn ngắn, hắn liền nhảy xuống xe, sau đó rất nhanh chạy về nhà, lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của mình, khẽ nằm xuống bên người Diệp Vân Khinh.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra đêm nay, Diệp Phi có chút cảm khái, dĩ nhiên lại có được khả năng biến thân thành hình dáng thứ hai không người biết, vậy sau này thật nhiều chuyện cũng có thể thuận tiện giải quyết hơn, mà nhớ đến tiểu tử Trương Vũ kia, hắn không khỏi khẽ nở nụ cười, cái này chẳng những chọc phá được gã tay sai này của Diệp Vũ, chỉ sợ ngay cả nữ cảnh sát phá hư kế hoạch của mình còn nói mình là tiểu hài tử kia cũng sẽ không được sống khá giả, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện đâu.

Diệp Phi đang thầm vui sướng, đột nhiên cảm giác được Diệp Vân Khinh nằm bên cạnh có chút không đúng, vội vàng quay đầu hướng nàng nhìn xem.

Lúc này Diệp Vân Khinh không biết là đang mơ thấy điều gì, sắc mặt có chút khẩn trương, khóe mắt thậm chí còn có vệt nước mắt, Diệp Phi thấy vậy không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng đem thân thể yêu kiều bóng loáng của nàng ôm vào trong ngực, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ trên lưng ngọc của nàng.

Có lẽ là cảm nhận được khí tức quen thuộc, Diệp Vân Khinh liền ôm chặt lấy Diệp Phi, thì thào nói:

– Ca ca, không được rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi!

Diệp Phi tại khuôn mặt ôn ngọc của nàng hôn xuống, dùng thanh âm nhu hòa rồi lại cực kỳ kiên định nói ra:

– Tiểu muội, ngươi yên tâm đi, ca ca sẽ không để cho ngươi rời đi đấy, ai cũng không thể đem ngươi từ bên cạnh ta cướp đi!

Trong lúc mơ ngủ Diệp Vân Khinh tưởng chừng như nghe được Diệp Phi hứa hẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khẽ nhăn lại, liền chậm rãi giãn ra, vặn vẹo thân thể tìm cái tư thế thoải mái nhất trong ngực Diệp Phi, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Diệp Phi cũng theo đó dần nhắm mắt.

Buổi sáng, Diệp Phi là bị Diệp Vân Khinh đánh thức đấy, cái này tựa hồ cũng đã thành lệ cũ, chậm rãi mở mắt, hiện ra trước mắt Diệp Phi đúng là khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Diệp Vân Khinh, có điều chút nhàn nhạt sầu bi tại nơi sâu nhất trong ánh mắt kia sao có thể giấu giếm được Diệp Phi cùng nàng tâm ý tương thông?

– Khinh Khinh, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện trọng đại mà ta vừa quyết định đêm qua!

Diệp Phi ôm lấy vị muội muội song sinh để cho hắn cực kỳ yêu thương này, muốn đem quyết định của mình nói cho nàng biết, cũng để nàng đỡ phải quấn quýt làm cho mình đau lòng rồi.

– Quyết định gì nha?

Diệp Vân Khinh hỏi nói, nàng biết thời gian mình ở cùng Diệp Phi cũng chỉ còn lại vài năm cuối cùng này rồi, cho nên hết mực quý trọng, đối với mỗi câu nói hay từng cái quyết định của hắn đều sẽ rất chăm chú lắng nghe.

– Vậy ngươi nói cho ta biết trước, có phải ngươi muốn sau này đều ở bên cạnh ta?

Diệp Phi cảm giác mình cũng rất cần xác định lại một chút tâm sự của nàng.

Diệp Vân Khinh có chút nén giận ca ca còn nhắc đến loại chuyện làm cho nàng vô cùng sầu khổ này, thở dài nói:

– Đương nhiên là muốn, chỉ là ta cũng biết rõ chuyện này là không thể nào đấy, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ quấn quýt lấy ngươi.
– Tốt lắm, ta sẽ nói cho ngươi biết quyết định của ta.

Diệp Phi dùng hai tay nâng lên khuôn mặt của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong ánh mắt của nàng, kiên định nói:

– Ta muốn cả đời đều ở cùng với ngươi, vĩnh viễn cũng không xa rời, cho dù là mụ mụ cũng không thể chia rẽ hai người chúng ta!
– Ngươi nói là thật sao?

Diệp Vân Khinh cảm giác mình bây giờ đang nằm mơ.

– Ân!

Diệp Phi dùng sức gật đầu:

– Thật sự, từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi, ai cũng không thể đem chúng ta tách ra!
– Thật tốt quá!

Diệp Vân Khinh hoan hô, lập tức từ trên người Diệp Phi nhảy dựng lên, tuy nhiên nàng bỗng cảm thấy hai chân như nhũn ra, thoáng cái lại ngã xuống.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Thông tin truyện
Tên truyện Diệp Phi
Tác giả Dịch giả Sấu Bất Liễu
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 18/03/2024 11:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Sấu Bất Liễu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng