Lúc này nàng vẫn mặc chiếc váy màu trắng ngà kia, chiếc váy kiểu mốt mới hơi bó sát người, dài không đến đầu gối, phần trên được cô – lê một đường xung quanh người, làm cho chiếc váy chun trông bộ ngực có vẻ nâng cao hơn, ở đai lưng được thiết kế một chiếc phéc – mơ – tuy buộc lại thành chiếc nơ nhỏ xinh xắn. Trông nàng càng đẹp hơn, kiêu sa hơn khi nàng khoác lên người bộ váy này, dưới lớp vải mỏng manh kia từng làn da thịt trắng sáng của nàng như ẩn như hiện ra bên ngoài. Thật là gợi cảm! Một nét đẹp Á Đông thật hoàn hảo được kết hợp giữa hai dòng máu Việt – Nhật.
Tôi đang nằm ôm Vân trên giường cảm thấy có chút khát nước lên tôi dặn nàng cứ nằm nguyên đây chờ tôi quay lại. Tại vì tôi không muốn nàng phải chịu khổ, chẳng qua tôi cũng biết người phụ nữ sẽ như thế nào nếu lần đầu tiên bị con cặc tôi đút vào. Rất sướng nhưng cũng rất đau! Không muốn nàng phải đứng dậy mà cử động để cho cái âm đạo đang bỏng rát kia của nàng gây đau đớn, tôi nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, vừa xuống tôi vừa ngâm nga một bài hát của Đàm Vĩnh Hưng mà tôi yêu thích. Đi qua phòng khách tôi tiến đến khu làm bếp, chợt nghe tiếng xào nấu vọng lại bên tai, tôi tò mò đoán xem người phụ nữ khi nãy đã rình chúng tôi đụ nhau này là ai?
Bước nhẹ nhàng tới cửa khu làm bếp, tôi thấy thân hình của một người phụ nữ độ tuổi thanh niên, một cái hình dáng yểu điệu đẫy đà. Cặp mông phong mãn, tròn xoe đang nhổng cao lên như muốn xé toang lớp mỏng manh kia mà phô bày ra ngoài. Cả thân hình cao ráo, đầy đặn, nhìn những đường cong đang uốn lượn theo mỗi nhịp lắc lư kia, tôi tự nhủ thầm “thật đẹp, thật hoàn mỹ, có lẽ trước giờ mình chưa từng gặp một người đàn bà nào bộ dáng như thế này cả!”.
Mái tóc đen buông xõa chảy xuống tới hông nhìn như một dải ngân hà mênh mang huyền bí, phía dưới một cặp đùi mũm mĩm thon dài thẳng xuống tới gót chân, đôi bàn chân thon nhỏ, tinh tế thỉnh thoảng lại hơi kiễng lên lấy một chút gia vị để chêm nếm làm cho cặp mông bên trên càng lắc lư dữ tợn hơn. Một vẻ đẹp hoàn mỹ đập vào tầm mắt tôi, có chút sững sờ lại, tôi nín thở không dám phát ra tiếng động nhỏ nào. Sợ rằng, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, tôi sẽ không thể chiêm ngưỡng tiếp cái vẻ đẹp hoàn mỹ của thân hình người phụ nữ kia.
Cái giá bày gia vị trong phòng bếp treo hơi cao, Thùy Trâm mỗi lần lấy thứ gì đó phải hơi kiễng đôi chân nhỏ xinh kia của nàng lên, vươn tay với lấy hộp đựng tiêu, tra thêm chút gia vị phụ trợ nữa là món ăn này có thể hoàn thành rồi. Trưa nay nàng nấu món trứng hấp “Mushi” kiểu nhật bản, thường thì ở nhật gia vị chủ yếu của món này là trứng, cá măng trắng, thịt tôm, thịt gà, chả, và ớt cay loại nhật bản nữa.
Cũng bởi vì ở việt nam không nhập khẩu cái loại ớt này, mà nàng phải dùng hạt tiêu để thay thế gia vị phụ trợ này. Loay hoay với lọ hạt tiêu xuống, chẳng may thế nào cái lọ nhỏ ấy hình như lần trước ai đã dùng mà quên không đậy nắp lại, cho nên lúc Thùy Trâm với tay cầm lấy cái nắp lọ, cả chiếc lọ trượt ra ngoài giá đỡ gia vị mà đổ xuống nền nhà. Lọ hạt tiêu đổ xuống, bụi tiêu bay tung tóe trong không khí, phảng phất bay vào mắt nàng một chút làm cho đôi mắt đen huyền ảo kia nhắm chặt lại, hai tay khua lung tung tìm đến bàn ăn. Tôi đứng đằng sau cách đó không mấy bước chân cho nên cũng hít phải một ít bụi tiêu ho lên sằng sặc:
– Khụ… khụ… khụ… ụ… ụ…
– Ai thế…
Thùy Trâm hai mắt nhắm chặt, bàn tay sờ soạng loạn lên trong không trung, giật mình hỏi.
– Dạ, em là bạn của Vân, hôm nay có việc đưa Vân về nên ở lại đây chơi một chút! Chị có làm sao không vậy? Có cần em giúp chuyện gì không… – Tôi nhanh nhảu đáp để lấp liếm chị, cho chị không hỏi chuyện tại sao, lúc này tôi lại đứng đây!
Một giọng oanh vàng, nhỏ nhẹ cất lên:
– Ah, em là bạn trai Vân đó hả! Chị bị bụi tiêu bay một ít vào mắt rồi! Em giúp chị với… i. I.
Tôi nhanh nhẹn tiến đến gần bên nàng, khẽ đỡ lấy khuôn mặt yêu kiều của nàng lên nói:
– Cho phép em xem giúp chị! Xem có làm sao không?
Thùy Trâm hơi ngượng ngùng gật đầu, nàng không nghĩ tôi lại có hành động như vậy. Mặc dù vậy nhưng quả thật lúc này tôi không có ý nghĩ bậy bạ gì với nàng, khẽ vuốt mí mắt của Thùy Trâm, tôi hơi kéo nhẹ ra một chút và thổi mạnh vài cái. Hơi thở nam nhân mạnh mẽ, ấm áp của tôi phả vào da mặt nàng, dường như lúc đó tôi cảm giác được cả người nàng như nổi lên một lớp da gà rờn rợn. Tôi chạy vào buồng tắm ngay trong nội thất khu bếp, kéo lấy một tắm khăn mặt rồi xả cho ướt sũng nước để mang ra ngoài cho Thùy Trâm lau mắt. Bàn tay trắng nón vươn ra cầm lấy chiếc khăn mặt khẽ day day vào mí mắt, vừa xuýt xoa nói:
– Cảm ơn em nha! Ai da, cái hạt tiêu này cay quá ah!
Chị yêu kiều khẽ kêu một tiếng rồi hỏi tôi:
– Em tên gì vậy? Hai đứa quen nhau lâu chưa!
Nghe chị hỏi vậy, tôi biết chị đã hiểu lầm tôi thành bạn trai Vân rồi, chắc có lẽ vừa rồi ở trên lầu thấy hai chúng tôi đụ nhau dữ dội như vậy cho nên nàng mới tưởng tôi là bạn trai của Vân. Haiizz, sự đời không thể theo mắt thường mà đoán định a! Cảm thán thở ra một hơi tôi nói với chị:
– Em tên Hùng chị ạ! Nhà gần đây thôi, chúng em cũng quen nhau gần một năm rồi!
…
– Vậy hử em! Sao mà hôm nay mới tới nhà chơi thế, nhỏ Vân nó làm khó em phải không?
– Không, Vân có gì mà làm khó em đâu, tại em cũng bận đợt vừa rồi thi cử đại học, haizz cũng bận đầu tắp mặt tối luôn chị ạ!
– Uhm! Vậy hôm nay Hùng mới đến nhà chơi, hay là ở đây ăn cơm nha, hôm nay chị rảnh nên làm món Nhật nè, em ở lại nếm thử xem tay nghề chị có bằng mẹ em không? Mà lát nữa mẹ Vân cũng về giờ đấy, ở lại chào hỏi mẹ vợ luôn chứ?
Không ngờ rằng chị thẳng thắn mời tôi ở lại dùng cơm, cho nên tôi hơi sựng người lại. Thùy Trâm tưởng tôi từ chối chị nhíu mày khẽ nói:
– Hay là chê đồ chị nấu phải không? Hừ hừ, cẩn thận không qua được cửa chị là hết đường tới tiếp với nhỏ Vân nha! Hi hi.
Nhìn Thùy Trâm vui vẻ trêu đùa tôi, trong lòng tôi rộn ràng cả lên, vui vẻ mà đáp lại:
– Em chỉ sợ chị nấu ăn ngon quá! Bây giờ mà được ăn, sau này nhỡ không có được ăn ngon như thế thì phải làm sao đây?
Tôi chỉ vui vẻ đáp lại một câu không nghĩ ngợi gì, nhưng Thùy Trâm không nghĩ đơn giản thế. Trong lòng nàng thầm nghĩ rằng tôi đang tín hiệu với nàng. Có lẽ do xa chồng lâu ngày quá, sự đòi hỏi về tâm hồn lẫn như thể xác đã được kìm nén bấy lâu trong thâm tâm của nàng, cho nên dẫn đến việc gần đây nàng hay suy nghĩ bậy bạ. Khi thấy tôi đáp lại như thế, Thùy Trâm hai má đỏ bừng, ập ờ cho qua chuyện rồi bảo tôi lên gọi nhỏ Vân xuống chuẩn bị, đợi Mẹ về là cả nhà dùng cơm luôn.
Lên đến phòng Vân, khẽ mở cánh cửa ra, đi vào thì thấy Vân đã ngủ say từ lúc nào rồi, chiến đấu một hồi với tôi có lẽ nàng khá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Nhìn nàng ngủ say, cả người ôm lấy cái gối vào trong lòng, cuộn tròn cả người lại nên cặp mông trắng phau kia vểnh ra bên ngoài. Nàng ngủ rất ngon, đôi môi nhỏ lúc lại trông như dẩu lên, lúc lại như đang mỉm cười.
Vẻ mặt vẫn hồng hồng thỏa mãn sau cuộc làm tình nóng bỏng kia. Mái tóc nàng xõa tung trên ga trải giường, một mái tóc thật đẹp, hơi xoăn dài, hung nâu giống với màu mắt của nàng. Nhìn xuống dưới cặp đùi mềm mại trắng như bạch ngọc đang khép chặt vào nhau kia, khiến cho cái mu lồn của nàng bị ép chặt lại phè ra phía sau đập thẳng vào mắt tôi. Thật đúng là một cái âm hộ thật đẹp, tôi thường nghe người ta nói ví von rằng: “Chành ra ba góc da còn thiếu, khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.” Chắc là ám chỉ cái âm hộ ngon lành như thế này đây.
Cái âm hộ của Vân bị hai bên đùi nàng ép chặt lại, vừa qua một màn đụ nhau gần 30 phút kia đã làm cho nó sưng tấy lên, lúc này có lẽ do nàng quá mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi mà không có đi rửa ráy âm hộ của nàng. Mấy giọt tinh khí của tôi vẫn còn nhớp nháp bên trên hai mép lồn kia, bết lấy một ít lông tơ mọc hai bên mép lồn, cảnh tượng trông thật dâm dật làm cho tôi có chút nóng ran.
Nhưng thấy nàng ngủ có vẻ mệt mỏi, tôi không đành lòng đánh thức nàng dậy, tiến tới bên chiếc giường giống như của một tiểu công chúa kia, tôi kéo lấy tấm chăn mỏng mà đắp lên người nàng, da thịt mát rượi cọ xát vào lớp vải chăn mềm mại làm cho nàng khoan khoái nhẹ rên rỉ một tiếng rồi lại thở đều đều.
Rời khỏi phòng của Vân trong khi nàng đang ngủ say sưa, tôi bước xuống dưới lầu thì đã nghe thấy tiếng điện thoại reo vang. Thùy Trâm vội vàng lại tới nhấc chiếc điện thoại con ở trong khu bếp lên nghe:
– Alo, mẹ ah! Có việc gì sao? Sao ạ, mẹ hôm nay phải họp ở công ty rồi dẫn khách hàng đi ăn sao? Tiếc thật, hôm nay con làm món mẹ thích ăn nhất ah.
Nói bâng khuâng mấy câu, rồi tôi nghe thấy tiếng dập máy điện thoại, khi tôi xuống đến bên dưới khu bếp thì thấy chị đã quay lại chuẩn bị sắp xếp đồ lên bàn ăn. Chị hỏi tôi:
– Vân đâu rồi em? Sao Vân không xuống ah, nhỏ mệt sao!
Nói xong thì Thùy Trâm mới ngớ người ra là mình lại đi hỏi một câu dễ gây hiểu lầm, nàng sợ chuyện nàng rình trộm xem hai người đụ nhau bị lộ vội vàng lấp liếm:
– Nhỏ Vân bị bệnh phải không? Hôm qua đã thấy kêu mệt mỏi khắp người rồi ah!
Tôi mỉm cười đầy ý tứ, không nói về vấn đề này, mà bảo với chị Vân mệt nên đã đi ngủ rồi, chắc phải phần cơm lại cho Vân thôi. Chị ngập ngừng nói với tôi rằng mẹ Vân không có về nhà, hôm nay phải tiếp khách làm ăn cho nên có ba người ăn cơm thôi, vậy mà Vân không dậy được, chỉ còn có hai chị em mình ah! Tôi không nói gì, nhưng trong lòng tôi rất thích thú khi được dùng bữa với một người phụ nữ xinh đẹp như Tuyết Vân.
Đồ ăn được dọn dẹp lên bàn, chiếc bàn ăn hơi rộng cho nên nhìn có vẻ khá trống trải với căn nhà neo người này. Chị hỏi tôi có uống chút gì không, chị còn để dành 1 chai Cognac. Tôi hơi giật mình, không ngờ chị lại hào phóng với tôi trong lần gặp mặt đầu tiên như vậy, Cognac là một loại vang đắt tiền của Pháp, thường thì là loại chế biến từ 100% nồng độ nho sẽ được để tên của chính hãng và gọi là Vang cognac.
Uống vào sẽ cảm thấy rất ngon, nếu nhấm nháp từ từ ta sẽ thấy được mùi vị của hương nho lan tỏa khắp các mạch máu trong cơ thể, và cũng rất dễ say. Tôi vui vẻ cầm chai V. S cognac đi khui, chả mấy khi được uống cái loại này, thấy team rượu ghi là đã được ủ 5 năm trong nồi, trong lòng tôi càng cảm thấy hứng thú hơn.
Trên bàn ăn tuy lúc này chỉ có vài món so với cái bàn to đùng thì trông có vẻ khá trống trải. Nhưng lúc này tôi và Thùy Trâm nói chuyện rất hứng thú, hai chúng tôi có vẻ khá hợp nhau về mặt tính cách. Những lúc kể dăm ba câu chuyện cười học sinh, Thùy Trâm cười khoe đôi hàm răng như bạch ngọc ra ngoài, rượu cũng cạn 3 tuần, mỗi lần một cốc lớn, hai má nàng đã hơi đỏ hồng lên nhãn tình thì sóng nước làm cho tôi nhiều lúc ngây dại mà quên mất gắp thức ăn. Những lúc bất chợt chạm phải ánh mắt si dại của tôi thì Thùy Trâm đều cúi đầu như tránh né. Hai chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ, kết thúc bữa ăn chị gặp nốt cho tôi một phần “Mushi” vừa nâng cốc nói:
– Hùng, hôm nay thật vui!
Chị em mình cạn nốt chén này nha, chị cảm thấy hơi say rồi!
– Vâng chị! Em cũng hơi hơi mệt chút, nào zdô!
Tôi cạn một hơi hết luôn cả ly lớn, từng giọt rượu vang tràn ra ngoài theo hai bên mép, chảy xuống cổ thấm ướt cả cổ chiếc áo sơ mi. Thấy tôi phóng khoáng như thế Thùy Trâm mỉm cười tủm tỉm nhìn xoáy tôi và nói:
– Ghớm Hùng uống sao giống như uống nước lã thế, cẩn thận không say, về không nổi ah.
Tôi mỉm cười không đáp, bởi vì tôi uống rượu chưa bao giờ biết say cả. Không phải là giống như câu nói “Ngàn ly không say” của lý bạch, mà là do tôi hay tụ tập cùng với đám bạn đi nhậu nhẹt trên các sàn vào tối thứ bảy hoặc chủ nhật nào đó, cho nên có đôi chút quen thuộc với rượu tây, không ảnh hưởng lắm tới thần kinh. Chỉ là khuôn mặt uống vào thì hay đỏ lên, nhiều người hay tưởng tôi uống nhiều quá nên đã say rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Địt bồ đứa bạn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Đụ máy bay, Đụ người yêu của bạn, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 12/06/2020 22:39 (GMT+7) |