Về đâu đêm tối với bóng dáng ấy tan theo làn mây.
Giấc mơ nay đã phai tàn.
Cuộc tình ra đi vội vàng.
Con tim này đành vỡ tan…
Tôi có lẽ đã chẳng muốn mở đầu phần mới bằng một đoạn nhạc buồn như thế, nhưng đó thực sự là đoạn nhạc mà tôi đã đứng ở ban công, vừa châm điếu thuốc hút, vừa nhìn mưa rơi lòa nhòa vào ánh đèn cao áp ở sân khu tập thể, và ôm đàn nghêu ngao. Mùi khói thuốc quyện vào mùi mưa, thơm như mùi đóa hồng tôi vừa được ngửi ban nãy.
Thuốc lá không tốt cho sức khỏe, nhưng tốt cho tâm trạng. Không biết ông nào đã sáng tác ra câu ranh ngôn ấy để chống chế cho việc nghiện thuốc lá, nhưng với tôi thì nó đúng vđ. Hết nửa bao thuốc cộng hát đi hát lại đoạn nhạc kia n lần, tôi thấy bỗng yêu đời trở lại, như thể vừa nhận được tin báo của em phò ruột, bảo là anh ơi em bị si đa rồi, lúc sau đính chính lại, em đùa đấy. Thật ra tôi yêu đời là vì… tôi vừa gỡ lại được 1 con Ranger nhờ những khoản đầu tư vào các kênh. Ahihi!
Thật lòng muốn khoe chút thành quả với ai đó nhưng nửa đêm mở Zalo lên, chỉ còn vài người đèn xanh báo online, có Thương và Ngọc.
Ngọc thì đã từ bao lâu rồi tôi chưa gặp nhỉ, dễ đến gần tháng! Cũng ít nói chuyện rồi. Có lẽ cô đang hạnh phúc với Jony Nguyễn, và tôi thấy hơn hết là mình nên nghỉ mẹ đi cho phẻ. Còn Thương, tôi click vào khuôn mặt dễ thương và nụ cười tươi rói dưới cái mũ rộng vành ở avatar cô – vẫn tấm ảnh cô chụp với cái mũ mẹ tôi mua cho, và đội đi khắp nơi ấy – thì thấy lại hiện ra một bài thơ thuộc thể loại Ngũ ngôn Tứ tuyệt Đường luật.
Những ngày đầu dò ra facebook và Zalo của Thương tôi khá hứng thú với mấy bài thơ cô tự sáng tác, nhất là những bài về mẹ. Nhưng càng ngày thấy nó càng xàm lồng, nên biết là cô cũng có khiếu và dày công đấy, nhưng lướt qua thôi chả thèm đọc. Nếu là điều nhắn nhủ tôi, cô nên nói thẳng, còn nếu để nhắn nhủ hay thả thính thằng khác, tôi tốt nhất chẳng nên quan tâm.
Hơn 100 like cộng với rất nhiều comment, nhưng privacy của Zalo thì mình không đọc được, thì thấy một comment của Thương, lẽ ra như thể trả lời ai đó cho câu hỏi “viết thơ cho anh nào thế?”, “Viết cho một người đặc biệt” – Thương trả lời, nhưng có lẽ cố tình trả lời chung vào bài để ai cũng đọc được. Và tôi đọc được, nhưng tự nhủ chắc đéo phải mình.
Vậy là niềm vui với chiếc xe mới chả biết khoe ai, đành chọn đại một cái nick đang sáng, Hoàng Sari – một người bạn làm ăn, một người chung chí hướng với tôi, hiện đang nghiên cứu vể Nông nghiệp Công nghệ cao ở Israel. Chắc tầm này bên đấy mới chập tối, nên nó mới còn online như vậy.
Sau vài ba câu chuyện lằng nhằng, nó bảo, sang tuần tao về Việt Nam ít bữa, mày có vườn rau sạch nào thì dẫn tao đi khám phá với. Thú thật lúc đầu tôi đã nghĩ đến vườn rau Zalo – trồng rau bằng công nghệ thông tin! Tôi tính dẫn nó về Hải Phòng, nhà thằng Hạnh bạn tôi, có một trang trại sản xuất nông nghiệp sạch, rồi tiện thể dẫn thằng Hoàng ra Đồ Sơn chơi chút. Hơn 5 năm lang thang xứ người, chắc nó cũng “bấn”
Đi ngủ! Chốt cuối ngày bằng tâm trạng hết sức thoải mái!
Hôm sau, còn đọng lại trong tôi về Thương chỉ là “mẹ em dạo này không được khỏe”. Tôi gọi liền về cho bà hỏi thăm xem tình hình dạo này thế nào.
– A lô, con à. Bác vẫn vậy mà, có sao đâu. Chỉ mong hai con về chơi với bác thôi. Công việc dạo này bận hử, đâu mà chả thấy con Thương về, cũng chẳng gọi điện về cho bác mấy…
Tôi không biết nói gì hơn ngoài “Vâng ạ” thật lễ phép. Cũng lâu thật rồi kể từ lần cuối cùng tôi về nhà Thương, tôi chưa quay lại nơi với biết bao kỷ niệm ấy.
Thoang thoảng trong đầu tôi rất nhanh là một người mẹ tóc hoa râm, lọm khọm từng bước đi trong nhà, là một ánh mắt trẻ trung trong di ảnh trên ban thờ – Nam, ban đồng môn với tôi, anh trai Thương, rồi khoảng sân, góc vườn, con chó, con mèo, khuôn mặt có vết sẹo dài của anh Cửu… Tự nhiên cứ như thể ùa về.
– Bác ơi, bác uống hết thuốc chưa? Để con gửi thêm cho bác nhé. Đợt này công ty đang bận nên con chưa sắp xếp đưa Thương về được. Đợi qua tháng rồi con cố sắp xếp ạ!
Tôi cố nói thật nhanh để hết ý còn cúp máy, vừa ra vẻ bận việc lắm, vừa để tránh cơn xúc động kéo về. Tôi thấy nghèn nghẹn trong lòng. Như đã nói rồi đấy, bất kể điều gì về người mẹ cũng có thể khiến tôi xúc động.
Tôi liền gói ghém tất cả những thứ thuốc bổ cho người lớn tuổi, loại mà mẹ tôi vẫn uống, để gửi về cho mẹ Thương, và vẫn giả vờ đấy là thuốc giảm đau xương khớp. Tôi tự nhìn lại mình, có đầy đạo đức của một thầy thuốc nhân dân, nhưng trình độ thì nhất định là lang băm.
Hai hôm sau, lúc nửa đêm tôi đã đi ngủ rồi, Thương gọi điện, lại còn đòi gọi video. Tôi ngái ngủ bảo thôi thôi em ơi, có gì mai nói, anh buồn ngủ vãi cức ra rồi. “Nhưng em muốn được thấy khuôn mặt đẹp trai và dễ mến của anh” – Thương nói, thử hỏi với lời nói nịnh nọt đáng yêu như thế thì ai mà chịu được.
Tôi mở camera lên cho cô ngắm, ngắm luôn cả cơ thể trần như nhộng của tôi, để cô mắng yêu tôi một cái – Đồ vô duyên! Khi ngủ tôi cứ thích cởi trần ra, mặc mỗi quần sịp, nhiều khi thả rông luôn.
– Em cảm ơn anh nhé.
– Cảm ơn gì?
– Cảm ơn anh vì luôn quan tâm đến mẹ em. Cứ mỗi khi có anh gọi điện hỏi thăm và gửi thuốc, mẹ em lại vui lên, khỏe lên bao nhiêu. Anh không tưởng tượng được mấy hôm trước đâu, hôm mà anh ở nhà em, em đã nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra.
– Tại sao chuyện như thế mà em không kể cho anh biết ngay? Đợt này anh bận thật, cũng ít khi gọi điện về hỏi thăm bác như trước, nhưng chỉ cần em cho anh biết có tình hình gì mới là anh có thể sắp xếp mà. Anh coi mẹ em cũng như mẹ anh vậy!
– Ơ… Sao lại thế! Anh Tèo chưa tỉnh ngủ à? Sao mẹ em lại là mẹ anh được chứ hihi. Thế ý anh là gì nào?
– À à… Chuyện này… nó rất là… khó nói! Mai mình gặp nhau đê, anh sẽ nói rõ hơn. Ok?
– Okie!
Thương tắt máy, không quên gửi tôi một nụ hôn gió qua màn hình điện thoại. Cũng rất nhanh, tôi đón lấy.
…
8h hôm sau, tôi qua nhà nghỉ XXX quen thuộc, với nỗi lo ngay ngáy là sẽ lại gặp Ngọc ngồi ở quầy lễ tân, và tôi thì sẽ bối rối, luống cuống bảo “thật ra anh đi gặp Huệ”. Ồ, mới nghĩ cảnh tượng đấy thôi đã thấy sến như phim Hàn Quốc rồi, một chàng thư sinh, phải lòng hai cô gái dịch vụ.
Thật may là Ngọc không có ở đó, chắc còn đang ôm ấp một khách đi đêm nào đó, hoặc còn đang nằm ngủ, 10h cô mới đến giờ làm cơ mà. Tôi thấy mình như đang làm việc gì đó vụng trộm cho dù với tư cách Fan Arsenal hơn chục năm, tôi đã quen ngẩng cao đầu, vào nhà nghỉ đá phò mà cứ hiên ngang như thể lên bục nhận giải học bổng.
Thương bước vào, như mọi khi, không cần gõ cửa. Nụ cười tươi, ấm áp trên môi khiến tôi không khỏi phấn phích, bèn vùng dậy ôm vật cô xuống giường hôn như thể 20 năm rồi chưa động vào con gái. Một mùi thơm thật dễ chịu…
– Anh sắp phải đi công tác rồi. Cũng hơi lâu đấy. Hôm nay chiều anh hết mình em nhé.
– Anh đi đâu? Có lâu không? Những lần trước em chưa hết mình với anh sao?
– Ý anh là có động tác gì mới thì dạy anh xem nào…
– Động tác gì, em có biết đâu. Anh thích động tác thì đi mà gặp chị Hoàng Ánh của anh nhé!
Đù. Giận hờn vô cớ.
– Anh gặp đối tác. Đi Singapore mấy ngày rồi lại về, nhưng chắc đi Hải Phòng tầm 1 tuần nữa. Không được gặp em 10 ngày không biết anh có chịu nổi không.
– Thích thế, đi chơi nước ngoài về có quà cho em không thế?
– Anh tặng cả thằng người anh cho em từ lâu rồi còn. Em còn muốn quà gì nữa?
– Eo ôi, người anh thì ai cần. Vừa xấu trai vừa hôi xì xì… eo ơi…
– Êu điêu. Thế ai hôm qua vừa nằng nặc đòi gọi video để ngắm anh đẹp trai thế. Điêu thật! Thích bóp đít à? Đúng không? Đúng rồi! Nói điêu thế này chứng tỏ thích bị bóp đít rồi hehe…
Và tôi vòng tay xuống bóp đít thật. Mịn. Mát. Mẩy.
Đan xen với những tiếng cười rúc rích là bóng hình bùng nhùng trong chăn, vừa nóng vừa mát trong phòng điều hòa bật 20 độ C.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời checker |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 16/07/2020 12:29 (GMT+7) |