Tôi có hỏi Hoàng Ánh bao giờ em nghỉ thế, để anh đến tất niên phát. Ẻm bảo 27 em nghỉ về quê anh ạ. Hôm đấy mới là 20. Tôi tặc lưỡi, úi dời, vậy còn phải ăn Tất niên được 2 – 3 chầu nữa ý chứ. Em cười hihi bảo chỉ cần anh thích thì ngày nào qua đây em cũng cho anh ăn tất niên. Và tôi đã ăn Tất niên 4 lần, vào các ngày, 21 – 23 – 25 – 26 tháng Chạp.
Tối hôm 23 ngày ông Táo về trời, tôi cũng chẳng cúng bái gì, tối chỉ rủ em ra ngoài ăn.
Em vui vẻ nhận lời, bảo hôm nay cũng chẳng có khách, họ ở nhà ăn cỗ hết rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em, không phải ở trên giường! Và thiên thần của tôi, sau nhiều ngày đội lốt trong dáng vẻ một ả gái gọi, với sự phô diễn thân thể đến phồn thực và tiếng rên dâm dật, thì đến hôm nay mới chịu lộ diện.
Em bận lại cái váy trắng bồ – công – anh quen thuộc, mang tất da mỏng, và khoác chiếc áo jacket màu xanh rêu, có cái mũ to viền trắng điểm xuyết với những sợ lông ren kim tuyến lấp lánh.
Tóc em dài ngang lưng, đen, và mượt.
Em để xõa xuống chứ chẳng tạo kiểu xoăn ép hay tết bện lại gì cả, lúc làm việc thỉnh thoảng em mới buộc lên cho gọn.
Tôi chợt nhớ tới cái kẹp tóc của em mà tôi lượm được, đang giữ khư khư như báu vật.
Tôi bảo em:
– Hôm nọ anh nhặt được cái kẹp tóc của em, định mang trả nhưng thôi. Đang bày trong tủ kính ở nhà để thỉnh thoảng bỏ ra ngắm cho đỡ nhớ đấy.
– Ui nhìn kẹp tóc nhớ người à. Nhớ thì cứ tạt qua em ôm cho hết nhớ việc gì phải khổ thế hihi.
– Hôm nhặt được kẹp tóc xong rồi em mất tích liền 10 ngày đó. Có gặp được đâu.
– Thế á?
Em nó nói cụt ngủn như muốn dừng lại câu chuyện về những ngày nghỉ dài hôm đấy.
– Hay hôm nào em về nghỉ tết cho anh mượn 1 cái cooc xê đi. Nghỉ Tết mấy hôm nhớ em quá thì anh lấy ra bóp tạm vậy hehe.
Em nó lườm tôi một cái. Nhưng cũng không thể không phụt cười sảng khoái vì câu nói đùa vừa giờ. Em rũ rượi, hai tay ôm lấy cánh tay tôi, gục đầu vào tôi mắng không thể yêu hơn:
– Bị hâm àaaaaaaaaaaa.
Và rồi em nó kiễng lên thơm lên má tôi 1 phát. Cái dissss! Phê quá thể đáng.
– Nhìn mình giống người yêu nhể hê hê.
– Còn lâu. Ai thèm yêu anh. Đã xấu trai chim lại còn cong.
Tôi luồn tay bẹo mông em một phát, cái tội dám chê anh xấu trai à. Chim cong thì anh công nhận. Nhưng đấy là ưu điểm đấy chứ. Các cụ vẫn bảo, ngắn sướng ngoài, dài sướng trong, cong cong sướng đều còn gì.
Tôi đã cố né nhưng chả hiểu sao chuyện gì rồi cuối cùng cũng phải đả động đến các thuật ngữ của tình dục học, từ chuyện thời tiết, chuyện ông Táo, chuyện đón Tết, chuyện âm nhạc, chuyện đường phố… Chúng tôi cứ nắm tay nhau đạo quanh Bờ Hồ, ríu ra ríu rít như đôi chim vào mùa động dục.
Ờ đấy.
Lại nói đến tình dục rồi.
Dis mẹ! Nhưng phải công nhận là đẹp đôi thật.
Tôi cá là nhiều thanh niên đang đi bên đường nhìn thấy thế cũng phải ghen tị với tôi vì có người yêu quá xinh đẹp.
Tôi thì ước đang nắm tay em đi thế này mà gặp người quen thì sướng biết mấy, tiếc là chả gặp ai.
Tôi với em chụp chung với nhau một tấm ảnh, nền là Tháp Rùa với ánh điện lung linh huyền ảo.
Trong ảnh, em cười tươi như hoa hướng dương giữa núi, tôi thì cười một cái rất nhẹ, ánh mắt thì ngời lên đầy tự hào, trông thật đẹp trai.
Em hơn tôi tận năm tuổi mà cả khuôn mặt cũng như phong cách cứ nhí nha nhí nhảnh, như thể gái mới đôi mươi vậy.
Tôi thì già dặn, chững chạc.
Thành ra, nhìn vào chẳng ai nghĩ chúng tôi không phải là một đôi.
Tôi up ảnh đó lên facebook, không quên che bớt mặt em lại đủ để không ai có thể nhận ra, kể cả người quen của em, với caption “Chúng tôi chỉ là bạn!”. Đã rất lâu rồi tôi mới phấn khởi up ảnh chụp chung với ai đó lên facebook.
Ảnh đẹp quá, mấy trăm like lận, tôi đã thấy trong đó có những bình luận kiểu như:
– Ui dời, Tết này dẫn về ra mắt luôn đi nhé.
– Tao nghi đấy là Huyền My quá.
– Tết này bà Tươi có người rửa bát cho rồi.
– Bàn bè éo gì mà tựa vai tình cảm thế kia.
– Thanh niên nhờ được người đi đường chụp cùng hay vậy ta.
– Inbox ảnh full HD không che nhé bro…
Đại loại thế.
Địa điểm được lựa chọn là quán lẩu bia trên phố Tạ Hiện, sau khi cả hai đi bộ quanh Bờ Hồ và dạo chợ đêm đã thấm mỏi.
Ban đầu em bảo không biết uống bia đâu, em uống coca thôi, nhưng tôi dụ mãi thì cũng chịu, bảo em chỉ uống một ly thôi đấy.
Và cuối cùng, em đã nốc hết 3 chai Ken, tôi thì 7! Nhìn cung cách uống và phong thái cầm ly bia tôi biết hầu như em chả bao giờ nhậu nhẹt.
Có lần em show ảnh cho tôi ngắm Thúy Anh ngồi trên bar, mặc váy xẻ, chân vắt vẻo, những ngón tay đan trên ly Chivas, khoe cả những móng tay sơn xanh sơn đỏ, động tác nhấp môi thì vô cùng quyến rũ và sành điệu, thì mới thấy Hoàng Ánh thật dân dã và bình dị đến nhường nào.
Và tôi thích thế! Có chút men vào, mặt em hồng hồng, càng thêm phần xinh gái.
Em không giỏi uống bia nhưng em lại giỏi chuyện phục vụ bữa ăn.
Từng động tác nướng thịt, cắt thịt, cuốn nem đều vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp.
Em cuốn cho tôi một cái nem, bảo há miệng ra em đút cho, tôi còn ngắm nghía mãi chẳng nỡ ăn vì nó như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đẹp mắt và rất vừa miếng.
Tôi cầm miếng nem, không cắn ngay mà liếm liếm mút mát, mô phỏng lại động tác thổi kèn của ẻm.
Em lấy tay che miệng cười, bảo anh ăn ngay đi làm cái gì thế, người ta thấy cười chết.
Tất nhiên chả ai thèm nhìn cả.
Đến hôm nay tôi mới biết rằng, em không chỉ giỏi ở trên gường, giỏi ở ngoài công trường, mà còn rất giỏi ở trong bếp nữa.
Sau khi ăn xong, tôi dẫn em đi uống nước, và địa điểm là Tầng cao gần nhất trên tòa nhà Lotte Hà Nội. Ở cái view đấy, chúng tôi có thể ngắm toàn cảnh Hà Nội về đêm. Cầu Nhật Tân cong cong với ánh điện nối dài bắc qua sông Hồng một màu đen kịt. Cầu vượt Kim Mã – Nguyễn Chí Thanh với xe cộ đan nhau đi như mắc cửi…
Chưa bao giờ em được trải nghiệm điều này cả. Suốt những năm qua, buổi tối của em là những đêm hong chè, những buổi tối lên thực đơn cho ngày hôm sau, những buổi tối nằm dạng chân trên gường, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố cười tươi và rên rỉ cho vừa lòng khách. Và em bảo, khi nào cho hai đứa bé xuống Hà Nội chơi, sẽ đưa nó lên đây để ngắm khung cảnh tuyệt vời này. Ở quê chúng nó chỉ được ngắm trời đêm với đầy sao thôi, nhưng vừa ngắm vừa phải vỗ muỗi.
Có ông nhạc sỹ nào sáng tác ra bài hát Thu cuối, bảo “Hà Nội đẹp nhất về đêm” nhưng đêm nay Hoàng Ánh – cô gái tên Ngọc của tôi – còn đẹp hơn nhất nhiều, nhất là khi em cười. Nhấp ly café đen mà ánh mắt tôi chẳng thể rời em, cứ nhìn đắm đuối. Nhà hàng cũng thật khéo chọn mở nhạc giữa cái không gian lãng mạn với ánh sáng hơi mờ ảo này cùng với cái thời tiết se lạnh của Hà Nội dịp cuối năm. Đó là bài “Còn ta với nồng nàn” do Quang Dũng thể hiện:
“… Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm.
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ.
Ngực trầm xinh cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang.
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên, cho vừa đôi chân em đến.
Này em ngoan ơi nói câu tình cho thân ta tái sinh.
Cứ nói khẽ nói khẽ thôi là khiến ta vui rồi.
Em tung tăng đến nơi này gọi gió về cho lá bay.
Gần lại đây ngắm những thênh thang bên đời.
Còn ta với nồng nàn.
Ngày vừa xinh cho mắt em hiền, cho câu ca ngọt tiếng.
Em ra đi nhan sắc đi thế nên em đừng đi.
Ngày thật xinh cho tiếng nói thưa cứ dịu dàng dòng suối ngoan.
Cho áo mới vuốt ve bờ vai, cho tình lâng lâng êm ái.
Này em ngoan ơi lắng nghe này cây xanh lên tiếng đây.
Gió đã nói với lá non rằng mắt em trong ngần.
Em ngoan ơi hãy ra nhìn trời đất ngập trong nắng vàng.
Ngồi lại đây ngắm những hân hoan bên đời.
Còn ta với nồng nàn…”
Tôi đã để ý thấy trong không gian hài hòa ánh sáng và âm thanh ấy, có nhiều đôi đang hôn nhau đắm đuối. Và tôi cũng kéo ghế ngồi lại gần em, làm điều tương tự. Không một chút chống cự nào, em hợp tác tuyệt đối, tay còn vòng lên ôm cổ tôi. Tôi thấy môi em thơm thơm mùi son và có vị ngòn ngọt. Vị cam. Có lẽ là dư vị của ly sinh tố cam còn đọng lại. Chả biết em có thấy môi tôi đắng không.
Tôi phải khẳng định rằng chúng tôi đã làm điều ấy bằng sự chân thành, bằng sự trong sáng. Không một chút dục vọng nào!
Ra về em cứ nhất quyết đòi trả tiền nước, vì anh đã trả tiền ăn rồi. Tôi đồng ý không một chút do dự nào. Những hành động đẹp này, cần phải khuyến khích nhiều thêm nữa.
…
Nhưng rồi rốt cuộc cuối cùng cũng vẫn phải về cái giường thân quen ở nhà nghỉ XXX. Vắng khách thế này, tôi và em thấy thoải mái hơn rất nhiều. Xoạc một trận tới bến! Thật ra cả chục lần trước đó lần nào cũng tới bến nhưng hôm ấy hai đứa đều làm tý men trong người nên nện nhau rất hăng, và em cũng nhiệt tình cho tôi thử vài tư thế mới. Tôi thì đứng. Vác hai chân em lên ngang hông, em thì chúi xuống, đầu và tay chống xuống nệm. Công nhận mới lạ thật. Em cười bảo tư thế này em mới sáng tạo ra đấy, anh thấy có ổn không. Ờ ờ. Ổn ổn. Xoạc em chưa bao giờ là không ổn cả. Vẫn như mọi khi. Chơi trần. Xuất trong.
Chúng tôi còn nện nhau thêm hai lần nữa, vào ngày 25 và 26 trước khi em về quê vào ngày 27. Tôi đã dặn em là về thì về, vẫn mở zalo để anh hỏi thăm đấy, không được bặt vô âm tín đâu. Em bảo ok anh, rồi cho luôn cả số Viettel nữa, không quên mời một lời mời hết sức xã giao: “Tết anh có rảnh thì lên quê chơi với bà và mẹ con em”. Tôi cười bảo nhưng em phải cho anh mượn cái cooc sê cơ. Em nó đấm thùm thụp vào lưng tôi bảo đồ đáng ghét!
Tôi còn ở lại HN tới tận 29 và trong mấy ngày đấy cũng chẳng để tâm gì lắm tới chuyện xoạc xiếc gì, chỉ thỉnh thoảng đáo vào web tý đọc bình luận xem các em hàng về nghỉ Tết hết thì các checker có ông nào nhung nhớ đòi chết không.
Tất nhiên vẫn có những em hàng trực Tết. Hà Vy (tức Lan Lồn) là một đứa như vậy. Ờ thì nó làm gì có nhà để mà về.
Tôi đã hét lên thành lời “Ui cái địt” khi thấy trong mấy ngày Tết, giá phò và giá nhà nghỉ đều tăng gấp rưỡi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời checker |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 16/07/2020 12:29 (GMT+7) |