Nghe có vẻ xa lạ phải không, nhưng nếu đã là dân Chợ Lách thì không ai không biết cả. Đó là một mảnh đất rất màu mỡ được bao bọc bởi biển nước mênh mông. Chính vì thế để đến được đây, bọn tôi phải ra ngoài lộ lớn bắt xe bus chạy lên lộ Hội rồi ngồi phà đi ngang qua khúc sông lớn đó. Cảm giác cũng rung lắm, nhất là khi chiếc phà bé nhỏ chạm phải những đợt sóng to khiến nó chao đảo. Những lúc như thế Ngọc Lan cứ bám chắc lấy tôi mà nhắm tịt mắt khiến tôi phải cố gắng trán an nàng hết mức có thể:
– Ơi chời, không sao đâu Lan đừng lo!
– Hông lo sao được Phong coi chiếc phà kia!
– Phà đây vậy đó, mười mấy năm vẫn chạy bình thường mà!
– Dù sao cũng thấy ghê quá à!
– Nếu Lan hông ngại… Phong cho mượn nè!
– Mượn gì giờ!
– Tùy Lan đó!
– Vậy…
Nàng bỗng ngập ngừng nhìn tôi.
– Sao mượn gì?
– Mượn vòng tay của Phong…
Lúc này Ngọc Lan đã cúi hẳn mặt xuống đất, thấp thoáng hai gò má nàng cứ ửng hồng lên trông thật là tươi tắn. Nhưng tôi thì không khá hơn là bao. Kể từ câu nói đó, trái tim tôi có thể được ví như trái trống, nó cứ đập liên hồi từng nhịp thật nhanh, thật mạnh. Cổ họng tôi khô khốc đi thấy rõ khi tôi phải nuốt khan liên tục.
Nhưng những biểu hiện đó không phải là do tôi đang sợ mà là vì tôi đang lấy hết can đảm của mình choàng tay qua vai của Ngọc Lan.
Từng chút từng chút một, đôi tay run rẩy của tôi di chuyển một cách chậm rãi, choàng lên và nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Cảm giác đó thật ấm áp, thật tuyệt diệu, cả người tôi cứ như lâng lâng trên chín tâng mây, bay bổng và trào dâng. Cơ thể của nàng ấm quá, lại còn rất mềm mại, nó như chìm hẳn vào lòng tôi nóng hổi.
– Um… chéri.
– Hả…
Khi tôi định mở lời, nàng lại dùng ngón tay chặn môi tôi lại với nét mặt huyễn hoặc đến mê người:
– Chéri không cần phải hiểu, chỉ một mình Lan được gọi thôi đó!
Tôi gật đầu, nói đúng hơn là bắt buộc phải gật đầu bởi vì Ngọc Lan đã chặn môi không cho tôi nói. Nhưng dù thế tôi vẫn cảm nhận được từ đó như một nhân xưng hoặc một tên riêng nào đó nàng dành cho tôi và chỉ tôi. Đúng, tôi không cần phải nói quá nhiều, tôi chỉ cần hành động thôi, một hành động bằng cả nghìn lời nói.
Khẽ siết chặt lấy đôi vai bé nhỏ của nàng, tôi mỉm cười thật chân thành. Chưa bao giờ tôi cười chân thành đến vậy cứ như mọi cảm xúc tôi đều đổ dồn vào nụ cười đó. Nó khiến tôi cảm thấy trách nhiệm của mình thật to lớn trước Ngọc Lan bé bỏng đang tựa vào lòng tôi lúc này.
– Ừ, có chéri ở đây, Lan đừng lo gì hết!
Chẳng biết từ lúc nào đôi tay bé nhỏ của Ngọc Lan không còn sợ hãi bám víu vào tôi nữa. Nó dần trở nên thoăn thoắt hơn khi cứ liên tục chỉ chỏ vào những thứ mà nàng chưa từng gặp:
– Kìa Phong, mấy cái cây màu xanh trôi trôi trên mặt nước là gì vậy?
– Lục bình đó, khi cây đó có hoa bứt về làm gỏi ngon lắm!
– Hi, Phong có đi cồn lần nào chưa?
– Chưa, nhà bạn thằng Khanh ở cồn nên nó mới dẫn mình đi đó! Một lát vào nhà thằng đó nè!
– Ui, thích ghê! Lần đầu Lan được đi cồn đó!
– Chưa đầu còn nhiều tiết mục lắm, chỉ sợ Lan ngại không tham gia thôi!
– Lan có thể tham gia bất cứ trò chơi nào, nhưng…
– Sao?
– Phong cũng phải tham gia cùng Lan đó!
Nàng hướng đôi mắt xanh biếc của mình vào tôi khiến cho bao nhiêu máu nóng dồn lên mặt đỏ bừng, nóng hổi, đồ rằng ai mà chạm vào mặt tôi lúc này có thể bị bỏng như chơi. Thế nhưng nó lại cho tôi cảm giác hạnh phúc vô cùng, cả người tôi cứ ngập tràn một cảm giác lâng lâng rất khó tả. Sẽ không lâu đâu, tôi và Ngọc Lan đã đến rất gần cái ngày đó rồi…
Đi bộ dọc theo con đường ngoằn ngèo ở cồn Phú Đa, những vườn trái cây hiện ra trước mắt bọn tôi khiêu khích hơn bao giờ hết. Nhìn những trái xoài to gần bằng mặt người mà bọn tôi thèm nhỏ dãi, tíu tít cả lên:
– Thèm quá tụi bây ơi, nhìn mà nhức con mắt!
– Ực, coi mấy trái mận kia, còn cả cây khế núp sau nữa!
Tuy nhiên giữa những khuôn mặt thèm thuồng đó, chỉ có duy nhất một khuồn mặt vẫn trầm tư suy nghĩ suốt từ hồi đầu cho đến giờ, đó là thằng Khánh. Kề từ lúc đề nhà nội tôi, mặt nó đã nhăn nhị như đang suy nghĩ một điều gì đó khó khăn lắm, cả buổi chẳng nó chẳng rằng một tiếng nào mà chỉ lầm lủi dẫn bọn tôi đi trong im lặng.
Lưỡng lự một lúc, tôi cũng quyết định bước đến bắt chuyện với nó:
– Ê mày, sao mặt mày cứ bí xị thế kia!
– Tao đang lo cái bọn Bình An sao giờ vẫn chưa có động tĩnh gì!
– Uầy, chắc bọn nó biết tao từ thành phố về nên chẳng dám hó hé gì đâu, đi chơi trước đi mày!
Tôi vỗ vai nó bôm bốp như để trấn an chính mình vì giờ này tôi cũng đang rất lo lắng khi tụi Bình An đó vẫn im hơi lặng tiếng sau vụ Đồng bò vừa rồi. Đáng lẽ ra nếu như mọi thường bọn nó đã kéo băng sang Đồng bò sinh sự rồi, còn lần này tất cả vẫn như thường ngày không gây gỗ, không sinh sự. Tôi e là sẽ xuất hiện cái người ta thường nói, trước cơn bão lớn, bầu trời thường rất yên bình…
Tới nhà bạn của thằng Khánh sau gần 20 phút đi bộ, bọn tôi nằm rũ rượi ra cả thềm nhà vì kiệt sức. Đó là một căn nhà cấp 4 khá khang trang với nội thật được bố trí rất tinh tế tạo cho người bước vào một không khí cực kì thích thú. Chưa kể vườn nhà thằng này rất rộng, rộng hơn cả vườn của thằng Khánh nữa. Đây chỉ là nhìn từ ngoài vào thôi, vườn vẫn còn kéo dài đến tít sâu bên trong và không biết nó còn rộng đến mức nào. Đúng là thành phố chưa chắc gì đã giàu bằng nông dân ở thôn quê.
Chốc sau, bạn thằng cũng bước ra, rút kinh nghiệm từ đợt trước, chúng tôi không mặc đồ quá lòe loẹt nên nó cũng không lấy làm lạ, chỉ có điều nó hơi ấn tượng với những bạn nữ trong nhóm mà thôi. Vừa gặp, mặt nó đã sáng rỡ lên trong thấy nhưng chỉ thoáng sau liền trở lại bình thường:
– Bạn mày đấy hả Khánh!
– Ờ, mới từ thành phố về. Nay tao dẫn qua cồn chơi ấy mà!
– Ăn uống gì chưa, có mang theo đồ dự phòng không?
– Gì, đồ dự phòng à?
– Qua đây mà không đi tắm cồn thì sao gọi là đi chơi cồn được!
– Chịu, hông có mang theo đồ!
Bé Phương lắc đầu cười xòa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |