Đời học sinh - Quyển 2

Phần 20

Đến giờ sau 2 năm cách biệt cứ tưởng là thoát khỏi cái ách chọc phá của nhỏ Nhung rồi ai ngờ lại tái ngộ trên Sài Gòn này, ngay vào nhà tôi mới ác. Chẳng biết mọi chuyện thế nào đây. Thú thật là tôi chằng muốn về nhà chút nào hết. Cứ nhìn thấy cái mặt cộng với lọn tóc đuôi ngựa bướm bỉnh của nhỏ thì tôi lại nổi máu.

Mà biết sao được, nhà tôi dù có xa cách mấy thì đạp vẫn tới nơi thôi, chưa kể Bé Linh lại giục tôi đạp nhanh về nhà ăn cơm nữa làm sao tôi có thể câu giờ được. Thế nên chỉ trong phút chốc, tôi lại đứng trước cánh cổng màu đen quen thuộc nhà mình.

Vừa xuống xe con bé đã oang oang lên gọi cổng:

– Chị hai, chú Ba ơi! Con với anh Phong về rồi nè!

– Ủa, ba anh cũng về rồi à?

– Dạ, chú ba nói sợ lúc tụi em đến mà anh đi học chưa về nên chú ba về sớm đợi cửa?

Chưa kịp hỏi thêm thì có tiếng dẹp lẹp xẹp từ trong nhà bước ra. Đó chính là ba tôi, vẫn bộ mặt ngầu ngầu làm tôi sợ chết khiếp:

– Mày về rồi à, vào nhà đi gần tới bữa trưa rồi!

– Ba sao không nói chuyện Nhỏ nhung với bé Linh lên nhà mình vậy?

– Lúc đầu tao cũng tính điện cho mày nhưng nghĩ lại sợ mày về không kịp bắt hai tụi nó đợi nên tao xin đoàn nghĩ một buổi về đây!

– Ùi, chán ba quá!

– Chán chán cái đầu mày, vào lẹ tao đói là cho mày ăn roi bây giờ!

Nghe ông nẹt như thế tôi đâm rùng mình bước vội vào nhà cùng với bé Linh lót tót theo sau.

Vào đến nhà tôi đã nghe loáng thoáng tiếng xào nấu phát ra từ dưới bếp. Ngay lập tức trong tâm trí của tôi lại hiện lên những hình ảnh của Hoàng Mai trước đây. Căn bếp đó chính là nơi để Hoàng Mai trổ tài nấu ăn của mình cùng với biết bao cao lương mĩ vị được em chế biến. Nhưng giờ nó đã trở thành một kí ức xa xỉ trong trái tim của tôi rồi. Những lúc bắt gặp những hình ảnh thân thương như thế tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài đứng cười khẽ một mình mà thôi.

– Ê thằng mắc dịch này, còn đứng đó nữa, mau vào phụ cái Nhung một tay đi!

Ba tôi thét lớn làm tôi giật mình hồn tiêu phách tán cuốn phăng vào bếp cùng với mở suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Hình ảnh đầu tiên của nhỏ Nhung xuất hiện trước mắt tôi vẫn là cái lọn tóc đuôi ngựa được cột cao bướm bỉnh, đặc điểm duy nhất mà tôi thấy ấn tượng nhất ở nhỏ. Xem ra nhỏ chẳng thay đổi là bao, họa chăng là cái đuôi tóc đó được cột cao thêm một chút nữa làm nhỏ đã bướm bỉnh nay làm càng bướm bỉnh hơn.

– À, Nhung ơi!

– Choảng… oảng…

Tôi chỉ vừa kịp thốt ra một tiếng gọi tên nhỏ thôi thì nhỏ đã duột tay làm rớt cái dĩa xuống đất nghe choảng đến điếc cả tai.

Nhỏ cúi xuống vừa nhặt chỗ dĩa vỡ vừa càu nhàu tôi:

– Đồ quỷ, vào không nói trước tự nhiên kêu tên người ta giật cả mình!

– Ẹc, tui cố ý đâu! Thôi để tui nhặt miểng dùm cho!

– Không cần! – Nhỏ hất tay tôi ra làm tôi mất đà suýt té.

Cùng lúc đó ba tôi với bé Linh chạy vào thấy miểng văng tứ tung trên mặt đất nên trợn mắt nghiêm trọng:

– Có chuyện gì vậy, sao miểng tùm lum dưới đất thế!

– Bạn Phong đó chú! Bạn ấy hù con rớt cả dĩa!

Nghe thế ông quay sang tôi hăm he:

– Phải không Phong? Tao bảo mày vào phụ cái Nhung mà!

– Nhưng con chỉ gọi tên bạn ấy thôi mà ba, ai biết bạn ấy giật mình đâu!

– Tao không biết, mày mau xin lỗi cái Nhung đi rồi hốt đống miểng đó vào!

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành làm theo lời ông, xin lỗi con nhỏ Nhung trong sự uất ức cùng cực. Giờ mà có cái bao cát trước mặt thì chắc tôi đã đấm thủng nó luôn vì tức tối rồi. Gì đâu mà mới gặp lại thôi đã chơi tôi một vố quá tay thế này thì chẳng có thiện ý chút nào cả.

Thông qua những gì nhỏ Nhung đối với tôi bây giờ thì chắc mọi người cũng đã hình dung ra tôi với nhỏ Nhung đã đối đầu thế nào vào lúc trước rồi phải không. Tôi với nhỏ hồi còn dưới quê như nước với lửa, chẳng thể nào nói chuyện đàng hoàng quá 3 câu được, thế nào cũng có vài câu xỉa xói vào lời nói thôi.

Nhưng thường thì tôi không phải là người khơi màu cuộc chiến trước. Đa số những vụ chọc nhau toàn là nhỏ Nhung bày trò. Và tôi luôn là nạn nhân của những trò quậy phá đó. Ngặc một nỗi là tôi chẳng muốn đánh con gái nên chỉ tìm cách trả đũa lại những trò quậy phá đó thôi, phiền bà cố!

Vào giờ ăn ba tôi cứ nói chuyện với con nhỏ Nhung làm tôi hơi khó chịu nhưng cũng rán vễnh lổ tai lên nghe bởi vì cái tính tôi cũng khá nhiều chuyện:

– Con lên đây đến chừng nào?

– Dạ chắc là đến mùng 4 con về, cũng hông dám ở lâu đâu ạ!

– Không sao, con cứ ở đây tùy thích! Dù gì mai mốt cũng chuyển lên đây học mà!

– Phải đó, em muốn ở đây lâu hơn cơ! Nhìn chỗ nào cũng đẹp hết á! Chiều anh Phong chở em đi chơi nha!

– Ờ, rồi rồi!

Nó vòi vĩnh làm tôi không thể nào không không đồng ý được. Sẵn tiện đã mở miệng, tôi bèn hỏi luôn:

– Mà Nhung chuyển lên đây học hả?

– Ừm, sang năm 11 tui chuyển lên đây học! Có việc gì không?

– À, không có gì! Hỏi để biết thôi hề hề!

Bỗng dưng ba tôi lạnh giọng chen vào:

– Mày thì nên biết nhiều hơn đó, cái Nhung năm sau chuyển vào đây học sẽ ở nhà mình một thời gian! Tới lúc đó thì lo mà biết!

– Phụt…

Đang ngốn một họng cơm nghe hung tin tôi liền giật thót suýt phun hết ra ngoài. May mà có con bé Linh nó vuốt lưng với đưa cốc nước cho nếu không thì chắc đã nằm phòng máy lạnh trong bệnh viện rồi.

– Mày làm cái gì ghê thế, cái Nhung nó chỉ ở một thời gian để tìm nhà trọ thôi chứ có ở luôn đâu!

Ba tôi hơi nhíu mày khi thấy tôi lật lừa như thằng nghiện sau khi vừa khỏi bị hóc cơm.

– Nhưng trai gái mà ba!

– Tao không biết, tao lỡ hứa với chú Tư Chúc mày rồi, rán chịu đi con!

– Bộ Phong ghét mình lắm sao mà không cho mình ở ké vậy hả?

Đã thế con nhỏ Nhung còn phang thêm mấy câu vào nữa làm tôi uất nghẹn hết biết đường trả lời. Nếu nói không ghét thì phải cho nhỏ ở nhờ, còn nếu nói ghét thì chắc chắn sẽ lĩnh nguyên cái cốc tóe lửa của ba tôi. Đường nào cũng chết, đường nào cũng tàn, tiến thoái lưỡng nan.

Sẵn dịp ba tôi lại hỏi tới vụ của Hoàng Mai:

– Cái con nhỏ bữa hổm ở chung nhà với mày đâu rồi Phong!

– Dạ, à…

– Đừng nói nó đang siêu âm trên bệnh viện nghe con!

Nghe thế tôi liền giật thót chối đây đẩy:

– Đâu có ba, tại gia đình bạn ấy ổn rồi nên bạn ấy xin về đó thôi!

Ba tôi cũng chẳng làm căng, sau khi nghe xong liền ăn cơm tiếp, chỉ có con bé Linh tò mò lại hỏi tới:

– Chị nào ở chung với anh Phong vậy!

– À bạn anh, tại gia đình khó khăn nên ở nhờ nhà anh một thời gian!

Đến đây bỗng nhỏ Nhung chen vào:

– Hai người ở chung luôn à?

– Ờ, thì vậy!

– Bạn kia có đẹp không?

– Đẹp chớ!

Rồi nhỏ quay sang ba tôi:

– Chú lên bệnh viện xem thử đi ạ, không chừng bạn ấy đang ở chỗ siêu âm!

– Ê ê ê bà kia! Nói bậy bạ gì vậy?

– Con trai mấy người làm gì bỏ qua mấy vụ đó!

– Đừng có quơ đũa cả nắm à nghen, tui là tui đàng hoàng lắm đó!

Nhỏ chỉ khẽ cười rồi cắm đầu ăn cơm tiếp. Ngoài những trò khỉ trong lúc ăn của con bé Linh ra thì những diễn biến chính của bữa cơm trưa chỉ có bấy nhiêu thôi.

Tổng hợp lại thì tôi biết con nhỏ Nhung với em nhỏ là Diễm Linh lên đây đón Tết ở nhà tôi để làm quen không khí nhộn nhịp ở Sài Gòn trước khi chuyển lên đây học vào năm lớp 11. Mà tính tôi với con này khắc nhau nên chắc nếu ở chung với nhau thế này thì thế nào cũng có cự cãi xảy ra thôi, không sớm thì muộn, không nhanh thì trễ! Biết sau được đây, ba tôi đã ủy thác thế này rồi thì đành chịu vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 29/09/2018 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Người con gái ấy – Quyển 1
Phần 20 Cả một tuần trời tôi rúc ở nhà, hết học thì xem phim chơi game, hơi nhàm chán nhưng tôi cũng chẳng muốn đi đâu cả. Tâm lý u ám khiến con người trở nên nặng nề hơn, bà má tôi ngày nào cũng nghía bộ mặt như đưa đám của tôi nghe chừng chán tợn. Sáng hôm ấy nhất quyết bả đẩy tôi ra khỏi cửa kêu đi cafe hay đi đá banh đá bóng gì đó cũng được chứ ở nhà hoài chắc khiển bả bệnh luôn theo mất. Uể oải đi đến một cái cafe vỉa hè, tôi gọi một ly đen đá ít sữa, vừa nhâm nhi vừa ngắm dòng người qua lại buổi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Người con gái ấy Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh
Tuyết Hân (Update Phần 22)
Phần 20 Tuấn Long đang ở trong phòng mình nằm trên giường bấm điện thoại chơi game sau khi ăn cơm xong, đang chơi thì trên điện thoại cậu kêu típ típ, thì ra là tin nhắn của Khánh cậu bạn học cùng lớp thân thiết nhất của cậu, thì ra là cậu ta muốn rủ cậu đi chơi tối nay. Trong tin nhắn của hai người ghi là: Khánh: Nè Long! Đi chơi hông? Tớ ở nhà một mình buồn quá nên tính rủ cậu đi chơi nè! Long: Thật hả! Vậy khi nào? Khánh: Bây giờ luôn nhé! Mau lên! Tớ có một bất ngờ cho cậu đó, hẹn nhau ở trước cổng trường nha! Sau đó...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ lỗ đít Đụ tập thể Làm tình tay ba Sextoy Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hạng nặng Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Ỷ thiên dâm hiệp truyện (Update Phần 88)
Phần 20 Tiểu Siêu bước nhanh về hướng nội phòng, lòng dạ lo lắng không biết có chuyện gì bất thường xảy ra cho Bất Hối hay không. Dọc đường hành lang, hai bên vắng tanh, phòng ốc im lìm. Tất cả gia đinh, người hầu đi đâu mất cả rồi. Ði tới phòng của Bất Hối, Tiểu Siêu thấy trống trơn, đồ đạc bị mất cắp, xổ tung, chứng tỏ địch nhân đã tới đây đánh phá và cướp bóc. Như vậy là Bất Hối chắc cũng đã bị gia hại rồi. Nhưng sao không thấy bóng dáng hoặc hình tích của Bất Hối đâu cả? Tiểu Siêu đi lần xuống các phòng khác mà cũng vẫn không hề...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng