– Chậc, mấy người đó học bao lâu rồi mà đánh đàn tốt thế nhỉ?
– Hửm, bộ Ngọc cũng học à?
– Không, chỉ tính học thôi, tại dạo này thời gian rảnh rỗi cũng nhiều!
– Bộ không học võ nữa sao?
– Cũng có chứ nhưng không còn học dồn để thi lên đai nữa!
– Ủa, sao thế? Tính giải nghệ hử?
Nàng phì cười đấm nhẹ vào ngực tôi:
– Ở đây người ta không có dạy lên tam đẳng, muốn thì qua Nhật thi, Phong có muốn không?
– Èo, thôi! Gì chứ học ở đây còn làm biếng huống chi qua Nhật!
– Thế đấy, nên nhị đẵng được rồi, với lại học cao hơn cũng chẳng để làm gì!
– Ừ… ừm… công nhận!
Rồi nàng đập vai tôi:
– Thôi đi tiếp đi, kẻo trễ! Còn đi xem đốt lửa trại nữa đó!
– À rồi, đi ngay đây!
Buổi tối, ngoài những lớp giao lưu với nhau ra, còn có một số lớp ăn tối muộn. Cũng là do tụi nó đặt cơm trễ nên khi đến giờ phát cơm, ban tổ chức ưu tiên cho những lớp đặt cơm trước sau đó mới đến lượt tụi nó đi nhận. Trông mấy lớp đó ngồi sắp lớp ăn cơm chẳng khác gì người tỵ nạn, cơ mà lớp tôi khi ăn cơm cũng thế thôi nhưng lúc đó là giờ ăn cơm tập thể nên chẳng hề gì, còn này là cá biệt mà, nên nhìn ngồ ngộ lắm, cũng có gì đó tội tội nữa. Nhưng tôi chỉ dám nhìn thôi chứ cười thì còn lâu.
Cá biệt là vậy, còn đa số là đi long ngong qua các láng trại khác trêu đùa, ngắm gái, quậy phá kiểu như bắt một thằng tẹt hai chân nó ra gốc cây chứ chẳng đứa nào chịu ngồi yên. Thứ ba học trò mà, có muôn vàn kiểu quậy quá thời học sinh mà có đứa nào không từng trải chứ. Cho nên quảng thời gian cấp 3 chắc có lẽ là quảng thời gian vui nhất trong cuộc đời học sinh có được, cho nên những ai trong quảng thời gian này rán trân trọng nhé!
Đi một hồi, bọn tôi lại đến khu đất sau nhà ông Mười. Và hình ảnh chúng tôi thấy được lại là đám ăn cắp xoài gồm liên hiệp nam nữ A4, A5 đang hí hoáy trèo cây, đứa ôm xoài, đứa đứng chỉ.
Gặp bọn tôi, cả đám tái xanh mặt mày:
– Úi, bà Ngọc! Đi đâu vậy, hề hề… ực…
– Lại ăn cắp nữa hử, tôi nói bao nhiều lần rồi?
– Híc, xoài keo ngon mà bà Ngọc, hái có vài trái hông sao đâu!
– Hừm, sáng cũng nói thế, chiều cũng nói thế, tối cũng nói thế, ngày nào cũng nói thế chẳng phải là hết xoài của người ta luôn sao?
– Thôi mà bà Ngọc, cho bà một trái với bịt muối ớt nè! Dẫn ông Phong ra chỗ nào đó ngắm cảnh, thưởng thức đi! Đừng trừ tụi tui tội nghiệp!
Vừa nói, bọn nó vừa dúi trái xoài với bịt muối vào tay Lam Ngọc làm nàng không muốn nhận cũng không được. Với việc cả đám van xin, nài nỉ như thế, nàng đành miễn cưỡng chấp thuận mà bỏ qua cho tụi nó, tiếp tục buổi đi dạo vòng quanh khu cắm trại tối nay.
Mà lạ lắm, đi dạo với Lam Ngọc dường như tôi cảm thấy thời gian trôi qua khá mau. Mới lúc nào cả khu cắm trại còn sáng trưng những đèn là đèn, mà chỉ thoáng chốc sau tất cả đã chìm vào bóng tối của màn đêm tĩnh mịt vì các trại sinh đã không còn trong trại nữa. Bây giờ đã là 10h hơn, đã đến lúc thắp lên ngọn lửa trại sáng bừng, việc mà bất cứ trại sinh nào cũng muốn được chứng kiến.
Tuy nhiên chiếc chân đau không cho phép tôi có thể len lỏi vào trong đám đông để thưởng thức lửa trải được, nhìn thấy đám đông trước mắt, tôi nhăn mặt:
– Thôi Ngọc vào xem lửa trại đi, Phong ngồi ngoài này xem cũng được!
– Sao thế, lửa trại vui mà!
– Chân đau thế này không vào được đâu, có thằng nào chơi ác dẫm vào chân có nước tàn phế!
– Thế thôi, Ngọc đi cùng Phong!
Tôi sững sốt nhìn nàng:
– Ẹc, không được đâu, Ngọc cứ xem đi! Phong kiếm chỗ nào ngồi là được rồi mà!
– Lời của lớp trưởng cấm cự, cự là 10 điểm hạnh kiểm!
– Ực, rồi!
Tôi nuốt khan gật đầu lia lịa nhưng trong lòng thực sự rất biết ơn Lam Ngọc. Không khi nào một người vì người khác mà tự bỏ sở thích của mình. Lam Ngọc đã vì tôi mà không chen vào xem lửa trại. Tôi rất cảm kích điều đó và sẽ rất lâu sau mới quên được mọi chuyện ngày hôm nay. Trong một khung cảnh thiên nhiên trữ tình, tôi và nàng cùng ngồi trên một gốc cây đã bị đốn nhẵn nhụi. Ngoài trời sương cứ rơi đến ướt cả vai nhưng tôi và nàng vẫn cứ ngồi thưởng ngoạn ngọn lửa trại sáng bừng xuyên qua từng lớp người chen chút vào xem:
– Ngọc ăn không, ăn chỡ đỡ buồn miệng?
Tôi chìa trái xoài lúc nãy tụi con gái đưa ra cho nàng.
– Đâu có dao gì đâu mà gọt!
– Xời, cần gì gọt chứ, Ngọc coi nè!
Nói đoạn, tôi trút bịt muối ớt vào tay rồi ngoạm một miếng xoài to đùng chấm vào chỗ muối ớt đó ăn ngon lành làm Lam Ngọc trố mắt:
– Ăn thế này hả, có sao không đấy?
– Ùi, không hề gì! Lúc dưới quê Phong ăn kiểu này hoài vẫn sống nhăn răng đấy thôi, đừng lo!
Lam Ngọc cầm trái xoài lên, ngắm ngía một lúc lâu với nét mặt dè chừng nhưng không lâu sao đó nàng cũng đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ rồi chấm với chỗ muối ớt trên tay tôi:
– Cũng ngon quá chứ?
Nàng cười híp mắt tấm tắc, chắc là vì độ chua của xoài hoặc là thấy vui vì cách ăn mới của tôi, nhưng rõ ràng lúc này nàng đang rất hớn hở. Nó gián tiếp làm tâm trạng của tôi vui lây khi thấy nụ cười rạn rỡ trên khuôn mặt của nàng như vậy. Nó vui đến nỗi tôi chẳng hề cảm nhận được bàn tay của tôi đang đặt trên thứ gì. Đến một lúc sau, tôi mới dần trở về hiện tại và chợt nhận ra, thứ ấm áp, mềm mại mà bàn tay tôi đang đặt lên chính là tay của Lam Ngọc. Thảo nào từ nãy đến giờ nàng cứ cuối mặt xuống đất mà hai gò má đỏ lựng.
Tôi vội nhấc tay lên ấp úng:
– À, Ngọc ăn xoài tiếp đi còn nhiều mà!
– Um… từ từ đã…
Rồi từ đó đột nhiên tôi đâm khớp chẳng nói được lời nào nữa. Cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó vẫn còn lãn vãn trong lòng bàn tay của tôi rõ mồng một. Nó chạy dọc cánh tay, lan khắp cơ thể tôi như luồn điện triệu vôn làm tim tôi đập nhanh đến mức có thể cảm nhận được nó ngay cả ở ngoài lồng ngực.
Nhưng sẽ chẳng là gì nếu như trong lúc đang bối rối, tôi bỗng cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi làm nó như đập nhanh hơn cả triệu lần. Bàn tay đó là của Lam Ngọc, ngoài nàng ra còn ai ngồi cạnh tôi nữa chứ.
Bất giác tôi quay lên nhìn nàng, Lam Ngọc lúc này đang nhìn tôi với gương mặt đẹp huyễn hoặc khiến tất cả các giác quan của tôi đều hướng về nàng:
– Tim Phong đập nhanh quá hả?
– Ừ… ùm… nó đập hơi nhanh!
– Vì Ngọc phải không?
– Ch… chắc là vậy đó!
Đột nhiên nàng khẽ nắm lấy tay tôi, bàn tay bé nhỏ của nàng nằm gọn trên bàn tay thô ráp của tôi một cách líu ríu. Chưa hết bàng hoàng vì hành động này, Lam Ngọc lại thỏ thẻ:
– Phong này, lúc sáng có phải Phong đã nói rằng nếu như nhớ, Phong sẽ thực hiện lời hứa phải không?
– Ừ, ờ phải… Phong… đã nói thế!
– Ngọc… không cần Phong phải thực hiện hoàn toàn, Ngọc chỉ cần…
– Ngọc cần gì?
– Ngọc chỉ cần… chúng ta bắt đầu từ chỗ thấp nhất thôi…
– Tức là sao?
– Tức là… tụi mình bắt đầu… yêu nhau nha…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |