– Anh là bí thư đoàn trường đây, cả lớp mở cửa đi nào!
Đó đích thị chính là giọng nói hách dịch của thằng Nghĩa. Nó đang đứng trước cửa lớp gọi từng hồi vào thúc giục.
Tôi ngoái nhìn Lam Ngọc dò ý và được nàng đáp trả bằng cái gật đầu đầy miễn cưỡng. Ngay cả chính tôi cũng miễn cưỡng mở cửa, sợ rằng tôi sẽ dằn không nổi với những câu nói thâm hiểm của nó mà đấm một phát vào cái mỏm thối của nó không nương tay.
Nhưng rồi tôi cũng mở cửa:
– Cuối cùng cũng mở cửa rồi à! Sao em lại lấm lem thế này hả Phong?
À, lúc nãy có tụi mất dạy nó chọi dầu em đấy ạ?
– Ồ, ra thế à! Cứ để bọn anh điều tra cho nhá! Còn bây giờ gọi lớp trưởng ra anh hỏi tý nào!
– Em đây, anh cần gì?
Lam Ngọc vội vàng chạy ra với bộ dạng khẩn trương.
– Anh nghe các học sinh kháo nhau rằng lúc nãy em đã có những hành động thiếu đứng đắng giữa chỗ đông người phải không ngọc?
– Anh nghe ai nói thế ạ?
– Ai cũng nói thế, ngay cả anh còn thấy tất cả những bạn học sinh còn bu lên tầng 3 bọn em mà!
– Hừ, nghe người ta nói cái…
Tôi định mở miệng phản bác nhưng Lam Ngọc đã kịp chặn lại giữa chừng:
– Việc đó em xin nhận ạ, là lúc nãy em không kiềm chế được cảm xúc!
– Hài… zz! Em là chỉ huy đội cờ đỏ đấy, em thế này sao mà làm gương cho người ta được! Thiệt tình.
– Em xin nhận trách nhiệm ạ, anh cứ khiển trách!
– Thôi, anh không phạt nặng gì em đâu! Nhưng tạm thời anh sẽ thu hồi chức chỉ huy đội cờ đỏ của em một thời gian, để em tự kiểm điểm bản thân! Đồng ý chứ Lam Ngọc?
– Đồng ý cái mế anh đấy!
Tôi tức tối sỉ thằng vào mặt nó:
– Gì thế, ăn nói đàng hoàng không muốn lại giở thối côn đồ à Phong?
– Không côn đồ gì ở đây cả, đây là tính cách thật của tôi còn đỡ hơn những người sống giả tạo với cái bản mặt dày hơn miếng thớt!
– Em đang nói em đấy hả Phong?
– Tôi nói anh đấy!
– Phong này, lúc nãy tôi có nghe nói rằng cậu cũng góp phần vào những hành động thiếu đứng đắn của Lam Ngọc! Nếu bây giờ câu xin lỗi tôi, thì tôi sẽ không phạt nặng câu đâu!
– Xin xin cái…
– Thôi đi Phong, đủ rồi! Mau xin lỗi anh Nghĩa đi! Phong đã hứa những gì với Ngọc hả?
Nàng trợn mắt nhìn tôi đầy bực tức nhưng trong ánh mắt đó tôi cảm nhận được những tia nhìn van lơn của nàng với tôi. Nó như cứa vào tim tôi từng nhát đau đớn khiến tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cắn răng làm theo lời nàng:
– Em… xin lỗi anh Nghĩa!
– Ồ, khá đó nhóc! Biết thời cuộc lắm!
Nó vỗ vai tôi từng phát bôm bốp như đang đánh vào tôi có chủ đích.
– Vậy ành còn vấn đề gì nữa không ạ?
– Về cơ bản thì hết rồi, nhưng anh vẫn còn một điều nhắc nhở với em đây!
– Dạ anh cứ nói!
– Nuôi chó ấy, khi nó làm sai thì phải đánh đòn cho thật đau, có thể nó mới nhớ mà ngoan ngoãn nghe theo lời mình dạy bảo em biết chứ?
– Anh dám…
– Phong!
Tôi tức tối định vung tay đấm nó một phát nhưng giọng Lam Ngọc lại vang lên phía sau làm tôi khựng bước một cách đầy ấm ức.
– Thôi, anh về văn phòng đây! Các em học vui vẻ nhé!
Thằng Nghĩa quay đi, không quên lườm tôi cười gian xảo như đang thách thức.
Cuối cùng thì sóng gió cũng tạm thời trôi qua. Tôi thở hắc mừng thầm vì tôi đã không làm trái với lời hứa mà tôi đã hứa với Lam Ngọc. Nhưng điều này lại trái với kế hoạch của tôi đã vạch ra. Một kế hoạch phải tự hi sinh bản thân để đổi lại sự tự do cho Lanna và để hạ gục thằng Nghĩa đó nữa.
Chẳng còn việc gì, tôi tiếp tục xuống phòng y tế cùng với một tá những lời dặn dò của Lam Ngọc về thằng Nghĩa dài cả tấu sớ.
Lam Ngọc đã mất chức chỉ huy đội cờ đỏ rồi, từ nay quyền hạn của nàng không còn cao như lúc trước nữa, bây giờ nàng chỉ là một lớp trưởng của một lớp nhỏ nhoi trong số mấy chục lớp cả thẩy trong trường này, như thế coi như nàng đã mất đi cơ hội để đối đầu với thằng Nghĩa rồi. Vả lại tôi cũng không muốn nàng phải nhúng quá sâu vào chuyện của tôi. Thằng Toàn nói đúng, chuyện của ai thì tự người đó giải quyết và lần này là để tôi thực hiện lời nói đó.
Tôi không quá ngạc nhiên khi trên đường xuống phòng y tế lại chạm trán với thằng Nghĩa. Đường đi đến phòng y tế phải đi ngang qua văn phòng đoàn mà. Và đương nhiên nó luôn tận dụng mọi cơ hội để hạ nhục tôi cho bằng được.
Thấy tôi đi ngang, nó mở miệng đểu cán:
– Đáng thương quá hả?
– Im đi, trước khi tôi chưa đổi ý!
Tôi trừng mắt nhìn nó.
– Sao cơ, mày đổi ý gì, van xin tao à?
– Chạy đi, trước khi quá muộn Nghĩa ạ!
– Mày nói gì thế, ẳng cái gì tao nghe không… hực…
Khi nó còn chưa kịp nói hết câu, tôi vận sức đấm vào bụng nó một cú làm nó trợn trắng mắt thở không ra hơi.
Ngay vào lúc đó, tôi tiếp tục bồi thêm một đấm vào mặt rồi thêm một chỏ vào đầu khiến nó choáng váng ngã bệt xuống đất.
– Mày dám đánh cán bộ đoàn à?
– Có việc gì mà tao không dám, ngày cả việc giết mày đấy Nghĩa ạ!
– Bớ người ta… cứ…
Nó lồm cồm ngồi dậy hét lớn nhưng tôi đã kịp tát cho nó một bợp tay thấu trời làm nó quay cuồng, tựa mình vào vách tường thở dốc.
Tôi bước đến nắm chặt nắm đấm trong tay. Thằng Nghĩa bây giờ chẳng khác nào con cún mắc mưa đang có rúm dưới chân tôi một cách tội nghiệp. Nhưng tội lỗi mà nó gây ra đã quá nhiều, tôi không thể nào tha thứ cho nó được, hôm nay nó phải bầm dập dưới tay tôi.
– Dừng lại, buông thằng Nghĩa ra mày đang làm gì đó?
Đúng y như tôi đã dự đoán, khi tôi định xách cổ áo nó lên thì thầy hiệu trưởng đã chạy hồng hộc ngăn cản.
Thằng Nghĩa hoàng hồn chạy về phía ba mình mách lẻo:
– Thằng đó đó ba, nó đánh con đó, đau lắm!
– Trò gan lắm, cán bộ đoàn trường mà cũng dám đánh, chính tai tôi nghe, chính mắt tôi thấy, không cần phải qua hội đồng kỉ luật gì cả, trò sẽ bị đuổi khỏi trường…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |