Tôi ngồi bệch xuống đất khi vừa xếp xong cái ghế cuối cùng để chuẩn bị đóng cửa quán vào buổi tối. Cả người tôi giờ đây uể oải vô cùng cứ như vừa đánh nhau mấy chục hiệp vậy, ấy thế mà con bé Linh vẫn đứng sừng sững, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi cả. Thấy tôi như cá mắc cạn, con bé cười khì:
– Con trai gì mà yếu xìu!
– Ơ, mệt thiệt chứ bộ, anh dọn bàn còn nhiều hơn em đó!
Tuy nhiên, con bé không nói gì, chỉ khẽ khàng ngồi xuống cạnh tôi rồi trầm giọng:
– Lúc trước khi mới làm, em cũng mệt lắm, thậm chí còn không nhấc nổi cái ghế đó!
– Thế sao em vẫn làm, không về nhà nghỉ ngơi chứ, em còn đi học mà!
– Xì, đúng là con trai bọn anh ứ chịu hiểu sâu xa gì cả!
– Em cứ lấp lững thế sao mà anh hiểu được!
– Mệt ghê cứ phải đợi em nói hông hà, em muốn được chững chạc hơn…
– Sao? Chững chạc hơn à?
– Ư… trong… mắt anh…
– Ử…
Tôi chợt giật mình bởi câu nói của con bé, có thể là tôi nghe lầm, cũng có thể con bé thực sự đã nói câu đó. Nó khiến tôi hơi bồi hồi ở tim và có một chút gì đó ứ nghẹn ở cổ họng khiến tôi chẳng thể nói được lời nào. Tôi cứ nhìn con bé, con bé cứ nhìn tôi mà hai má đỏ au, đỏ ửng.
– Hai đứa dọn bàn xong chưa vào tắm rửa ăn cơm nè!
Tiếng thím năm vang lên làm tôi lẫn cả con bé giật mình quay về hiện tại, nó vội đứng dậy chạy thật nhanh vào trong làm tôi chưa kịp ú ớ gì, chỉ khi tôi rệu rã đi vào trong mới được thím năm cho biết tọa độ của con bé:
– Hai đứa lại cãi nhau cái gì mà con bé Linh chạy thẳng vào trong nhà tắm thế?
– Dạ hông biết nữa, chắc nó buồn đi vệ sinh đó thím!
Tôi chẳng biết nói sao ngoài gãi đầu cười hềnh hệt nói qua loa cho qua chuyện.
Cứ tưởng sự việc sẽ qua đi sau khi vào bàn ăn ấy thế mà khi dọn cơm ra chẳng thấy con bé ở đâu cả, mãi đến chén thứ 2 tôi mới rụt rè hỏi thím năm:
– Ủa bé Linh đâu rồi thím, nó không ra ăn cơm hả?
– Lúc nãy nó múc một tô cơm rồi chạy vào phòng rồi!
– Hả, sao vậy thím?
– Không biết, thím thấy hai đứa bây cứ giỡn hớt miết rồi gây nhau.
– Dạ, giỡn vui mà thím!
– Mà cũng nhờ con đấy!
– Là sao thím?
– Từ ngày nó lên đây cứ cắm đầu làm ít nói chuyện với thím lắm, có con từ sáng giờ nó mới tíu tít lên thế đó chứ!
– Dạ… hề… tại có người mới nên nó vui vẻ thế đấy thím!
– Hay tối nay con dẫn nó ra ngoài chơi cho nó thư giản chút đi, hơn tháng nay nó cứ ru rú ở quán này hoài thím cũng thấy tội!
– Dạ để lát ăn cơm xong con vào rũ nó thử!
Nói thì dễ thế thôi nhưng đến khi làm tôi mới thấy khó cỡ nào. Khi vào phòng ngó thấy tô cơm trống trơn với một cục mền to đùng u trên giường là tôi biết nó lại đang trốn tôi rồi. Nhưng kì này tôi không áp dụng vũ lực như lúc sáng nữa, cũng một phần là trong lòng tôi bây giờ cũng không muốn lắm, cứ thấy ngại ngại thế nào cho nên chỉ khẽ gọi nó:
– Nè, còn thức không?
– Ứ, ngủ òi!
– Ngủ sao còn nói?
– Nói mớ hông được à?
– Ẹc, thôi thôi nghe anh nói nè!
– Ứ nghe!
– Uầy, nằm trong phòng hoài chán lắm, hay ra ngoài di dạo với anh nhé?
Nghe đến đây đột nhiên con bé lật mền nhõm dậy:
– Anh nói sao?
– Thì ra ngoài… đi dạo?
– Thật hông?
Nó nhìn tôi với ánh mắt sắc lẽm có pha chút nghi ngờ.
– Thì thật, dậy sửa soạn tóc tai đồ đi!
– Sao còn ngồi đây?
– Hử?
– Cái ông này ra cho người ta sửa soạn!
– À à rồi, nhanh đấy!
Nói là dẫn con bé đi chơi cho oai chứ thật ra tôi có rành gì về nơi này đâu, 4 năm trôi qua cái gì cũng thay đổi từ đường đi cho đến cảnh vật, ở đây tôi không đi lạc mà may lắm rồi huống chi là dẫn con bé đi đây đó chơi, cho nên nhiệm vụ của tôi lúc này là đi tò tò theo sau con bé để nó thích đi đâu tùy ý, dù gì tôi cũng không thích đi dạo cho lắm, chỉ thích ngồi một chỗ nào đó nhìn ngắm cảnh vật mà thôi. Nhưng tối nay trông con bé lạ lắm, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn dáo dác xung quanh như đang trốn tránh ai đó.
Thấy lạ, tôi khều vai nó:
– Nè nè, bộ đang trốn nợ hả?
– Hông có, đang tìm cái bọn kia!
– Bọn nào thế, em thiếu nó bao nhiêu?
– Cái ông này, người ta có thiếu nợ đâu! Tại có mấy thằng ở đây hễ gặp em là cứ theo chọc mãi!
– Hử, anh có thấy ai đâu?
– Thôi được rồi, muốn thấy chứ gì? Anh đứng đây chú ý kĩ em đấy, khi nào thấy em ra hiệu thì tới liền đó biết chưa?
– Ờ rồi rồi!
Mặc dù chả hiểu gì nhưng tôi cũng dõi mắt theo con bé đi về phía góc tối nơi có ngã rẽ đâm ra đường lớn ở tay phải, đi đến đó con bé đứng lại một lúc trước khi có một tốp thanh niên khoảng 3 thằng từ một quán cà phê gần đó tiến đến lân la tiếp chuyện. Nhìn nét mặt bọn chúng đểu lắm, cứ cười nói với con bé linh chuyện gì đó khiến nó khó chịu ra mặt, nhưng nếu con bé bỏ đi thì bị đám thanh niên đó lại dàn hàng ngang chặn lại. Đến mức chịu không được nữa, con bé mới vẫy tay ra hiệu với tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |