Đời học sinh - Quyển 3

Phần 52

Lúc này đôi mắt nàng bỗng trở nên càng ngày càng xa xăm khác thường, nhận thấy việc giấu nàng như thể sẽ làm Lam Ngọc phát bệnh, tôi đành nói rõ sự thật cho nàng biết và nhắm mắt chờ cơn bão ập vào đầu mình:

– Phong, chẳng phải Ngọc đã nói là đừng có động chạm gì đến bọn chúng rồi sao?

– Thì Phong chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi mà!

– Thiệt tình, người gì đâu mà cứng đầu thế không biết!

– Ừ, Phong xin lỗi!

Rồi nàng thở dài đưa tay lên sờ vào mấy lằng đỏ trên má tôi:

– Có đau không?

– Cũng đau chút đỉnh!

– Chờ Ngọc một tí nhé, đừng đi đâu đấy!

Nàng căn dặn tôi như một đứa bé rồi chạy vụt ra ngoài mất hút sau cửa lớp. Đến một lúc lâu sau nàng mới quay trở lại với chai nước khoáng trên tay. Lúc này mồ hôi đã nhễ nhại trên mặt nàng nhưng Lam Ngọc vẫn chạy vào chỗ tôi nhanh như nàng chạy ra vậy.

– Ngọc đi đâu thế?

– Đi mua nước lạnh cho Phong đây, ngồi yên nhé!

Nàng vặn nắp chai nước ra, thấm ướt chiếc khăn giấy rồi khẽ khàng chườm lên mặt tôi.

– Ơ Ngọc, để Phong tự làm cho, như thế kì lắm!

– Chẳng phải Phong đã nói là nhờ Ngọc hết cả sao, để yên đấy, người ta nhìn mặt kệ!

Tuy là vậy nhưng vẫn chẳng khiến tôi bớt ngượng được, cả lớp giờ này đang nhìn tôi với cặp mắt nữa giễu nữa ganh tức. Nhất là thằng Tiến lúc này coi bộ đã nổi đóa đến nơi, nó nhìn tôi không chớp mắt để rồi bỗng nhiên gian mặt lên nhìn tôi cười đểu như thách thức. Duy chỉ có thằng Toàn lúc này mới nhìn tôi gật gù kiểu như già làng vậy, cộng thêm bé Phương cứ cười mỉm nháy mắt làm tôi nhột người chẳng thể nào chịu đựng lâu được.

– Ùi ùi, được rồi Ngọc, Phong đỡ đau rồi!

– Còn rát không đấy, dấu ngón tay hiện rõ thế mà!

– Không sao đâu, Phong đâu phải con nít đâu mà!

– Ừm, sau này phải nghe lời Ngọc đấy, đừng có đụng đến bọn nó nữa, nhất là con bé kia, có hiểu chưa?

– Rồi, hiểu mà! Cảm ơn Ngọc nhé!

– Đồ cứng đầu!

Nàng cười mím mắng yêu tôi nhưng chẳng biết rằng trên đôi má mủm mỉm của mình đã hiện lên màu hồng ửng đẹp đến mê người.

Sau bữa đó tôi chẳng màng đến hai đứa nhóc đó nữa mà chuyên tâm vào hơn việc chữa trị cho Lam Ngọc nhưng nói là nói thế thôi chứ tôi cũng chưa biết nên chữa trị bằng cách nào. Dù có biết chính xác nguyên nhân là do tôi đi chăng nữa mà không có cách chữa trị cũng bằng thừa mà thôi. Cho nên theo cảm tính của mình, tôi cố gắng tìm mọi cách trò chuyện, gần gũi với nàng lâu nhất có thể. Khi thì hỏi bài, nhờ giảng bài tập, khi thì bàn về thời tiết, sở thích đủ kiểu miễn sao nụ cười vẫn luôn hiện trên môi nàng là được, bởi vì nàng cười rất đẹp, hãy tưởng tượng rằng mảnh đất hoang vu, lạnh lẽo bỗng dưng có những tia nắng chíu rọi ắc hẳn sẽ rất đẹp, rất ấm áp, tôi tin là bệnh tình của nàng cũng sẽ theo đó mà thuyên giảm.

Nhưng những việc làm đó vô tình cũng khích tướng thằng Tiến, nàng dành thời gian cho tôi cũng đồng nghĩa với việc thời gian đi cùng thằng Tiến bị giảm ít đi, mà Lam Ngọc đã quyết làm gì thì có trời cũng chẳng lây dược, cho nên không cách ly được Lam Ngọc, nó bắt đầu kiếm chuyện với tôi. Lúc đầu chỉ là những pha va chạm, hất ngã hòng cảnh cáo, nhưng với bản tính cứng đầu, tôi chẳng hề quan tâm đến.

Ấy thế mà càng không nói bọn nó càng lấn tới. Có một lần lúc tôi đi vệ sinh, vừa bước ra đã gặp ngay hai thằng nó đứng chờ sẵn ngoài cửa, nó xô tôi vào góc tường đe dọa ngay:

– Này Phong, tao cảnh cáo mày đừng có mà lản vản bên cạnh Lam Ngọc nữa, có biết chưa?

– Cớ gì tao phải nghe theo lời mày?

– Chính vì mày nên tao mới vất vả cưa cẩm Lam Ngọc mấy năm trời đấy! Mày nghĩ xem mày đáng tội gì?

– Nhưng mày cũng nghĩ lại xem, vì sao mà Lam Ngọc không chịu mày?

– Khốn kiếp dám trả treo với tao à?

Nó bẻ tay rôm rốp như muốn đánh tôi đến nơi.

Thú thật với tình hình đôi chân của tôi như này có thể hạ đo ván nó trong vài nốt nhạc rồi nhưng vì phải yếm binh cho kế hoạch nên tôi chẳng thể xuất chiêu được, đành phải giả nai một thằng học sinh ốm yếu bình thường trước mặt nó. Ấy thế mà không phải tôi không có cách tự vệ đâu, khi nó vung tay chuẩn bị đánh thì tôi vọt miệng ngay:

– Nè, nếu mày đánh tao ở chỗ này thì mấy đứa khác sẽ thấy đấy!

– Thấy thì thế nào?

– Đương nhiên tên tuổi của mày sẽ nổi tiếng khắp trường! Muốn thế thì cứ việc đánh tao ở đây đi!

– Hề, mày hay lắm! Nhưng chờ đấy, vẫn chưa xong đâu!

Nó bỏ tay khỏi cổ áo tôi rồi đùng đùng đi về lớp.

Kể từ dạo đó đến 2 – 3 ngày tiếp theo, tôi chẳng thấy nó có động tĩnh gì nữa, ngay cả việc kiếm chuyện với tôi trên lớp cũng không còn. Cứ tưởng nó đã biết an phận khi không cưa được Lam Ngọc nhưng không, tôi đã lầm. Chính vì suy nghĩ không thấu đáo đó đã khiến tôi khinh địch bị nó chơi một vố đau mà không thể chống trả được.

Mấy ngày sau khi thằng Tiến lặng hơi sau những chiều trò gây hấn tại lớp, tôi mới tự tin mà không để Lam Ngọc phải chở mình đi học nữa. Vì khi có Lam Ngọc kế cận, nó chẳng dám đụng đến tôi, nhưng làm phiền nàng hoài tôi cũng ngại, thế nên hôm nay tôi đã quyết định tự đi xe đạp đến trường. Việc đó cũng chẳng khó gì, vì thường ngày tôi cũng đã đi xe đạp long nhong ngoài đường rồi mà, chỉ vì tránh bị bọn nó chơi xấu nên tôi bất đắc dĩ phải nhờ đến Lam Ngọc chở đi hằng ngày thôi.

Xe đang bon bon gần đến khúc cua tẻ ra lộ lớn thì tôi bỗng thấy một đám học sinh đang tụ tập ở đấy. Lúc đầu tôi cũng chẳng quan tâm lắm vì xóm tôi khá là nhiều học sinh cùng tuổi mà, tụ tập ở đấy rồi đợi nhau đi học cũng là chuyện thường tình thôi. Đến gần một chút, tôi bỗng kinh ngạc khi bọn nó đang mặc đồng phục trường mình, tuy nhiên khi nhìn kĩ mặt bọn nó tôi phải tức tốc gồng xe mà vọt lẹ vì cái bọn học sinh đang tụ tập ở đó có cả thằng Tiến và thằng Hiếu trong đấy nữa. Nhưng bọn nó đã sớm phát hiện ra sự có mặt của tôi từ xa, khi tôi vừa chạy vọt ngang, một thằng trong đó đã xộc cái gậy tre vào căm xe làm cả xe và tôi lộn nhào, ngã oạch ra đường đau điếng.

Khi tôi còn chưa kịp ngồi dậy, bọn nó đã án ngữ trước mặt. Thằng Tiến liền bước đến ngồi xổm xuống cười đểu:

– Hề hề, biết cảm giác thọc gậy bánh xe làm sao chưa mày!

– Bọn cà chớn, ỷ đông hiếp yếu à?

– Ê, nói phải có bằng chứng nghe mày, tự mày té chứ có ai xô mày không?

Ngay tức tốc cả bọn tụi nó liền hùa theo nhầm làm tôi cứng họng không cãi lại được. Thể rồi nó lấy trong cặp ra một cuốn tập dày:

– Hề hề, nếu bây giờ tao đang mày có thương tích thì chắc mày cũng mét Lam Ngọc nhỉ, thôi thì thế này nhá, nhẹ nhàng và thoải mái!

Vừa nói nó liền đưa cuốn tập lên mặt rồi tọng một cú vào đó khiến tôi choáng váng sụp xuống đất.

– Hế hế, thấy cách tao nghĩ hay không hả?

– Thằng chó!

– Dám gấn cổ cãi lại tao nữa à? Nè, có ngon thì đánh tao đi!

Nó chìa mặt ra khiêu khích tôi.

Lúc đó tôi muốn tọng vào mặt nó lắm, còn cả đám hùa theo ở đằng sau nữa nhưng vì đã hứa với thằng Toàn phải tuân thủ kế hoạch tuyệt đối, tôi đành buông xui để bọn nó hạ nhục cho đã thì thôi.

Cũng may lúc đó đã gần đến giờ học bọn nó mới thôi không làm khó dễ tôi nữa, lúc này tôi mới lồm cồm ngồi dậy thu gom số sách đã bị văng ra do cú té lúc nãy. Chiếc xe đạp tôi hiện giờ chẳng còn đạp được nữa, căm đã gãy hết mấy cây rồi lại còn có một số bị méo nữa, nó y hệt chủ của nó lúc này vậy, tàn tạ đến phát sợ, cả lòng bàn tay tôi trầy đến ứa máu. Nhưng khi nhìn đồng hồ đã gần đến giờ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài dắt bộ chiếc xe tới trường mặt cho bao nhiêu con mắt cứ nhìn ngó một cách lạ lẫm.

Nhưng trường tôi thì khá xa, ngay cả chạy xe không nhanh cũng có thể đến trễ, cho nên khi tôi đến trường thì cũng là lúc trống đánh vào tiết vang lên nghe suy xụp cả tinh thần. Cổng trường đã đóng, tiết học đã bắt đầu, tôi thở dài dắt xe tựa vào bờ tường sát mép cổng rồi tựa lưng vào đó thở một hơi thật ngao ngán. Tay tôi giờ này mủ đã ứa ra đỏ rộp, rát buốt, tôi cứ ịn bàn tay vào cặp để lau đi nhưng chốc sau nó lại ứa ra nhiều hơn, đau đớn hơn.

Có thể nói lần này tôi đã quá chủ quan, khinh địch khi không đề phòng đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra hậu quả là giờ đây tôi bị tàn tạ chẳng khác nào kẻ thua cuộc. Thà kẻ địch là một thằng láu cá, giỏi võ còn hơn là một thằng công tử giang manh. Vì muốn đánh bại nó phải cần đến trí lực, thứ mà tôi đang thiếu đi lúc này, thiếu rất nhiều là đằng khác.

“Nhưng thôi, chuyện gì đến nó cũng đến, coi như hôm nay là một bài học dành cho mày vậy Phong ạ!”

Tôi ịn bàn tay vào chiếc cặp đã lem màu mủ để lau đi lần cuối trước khi dắt xe quành về nhà, cảm giác xung quanh cứ như là một con đường tối đen, không lối thoát vậy. Ấy thế mà khi vừa đi dắt xe đi, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ trong cánh cổng làm tôi cảm thấy như có một chút ánh sáng le lói nơi cuối đường:

– Nè, có phải Phong không?

– Hở…

– Là Phong đó à, sao đứng ngoài đó vậy, làm gì người ngợm dơ thế?

Tây chân tôi rung lên, miệng cứ há ra chẳng thể nào điều khiên được, là vì giờ này người đang đứng trước mặt tôi là Lam Ngọc, nàng chỉ cách tôi một cánh cổng thôi nhưng như thế cũng đủ làm tôi mừng phát điên, nói không ra hơi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 29/10/2018 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tình đầu và Tình cuối (Full) - Tác giả Lê Cương
E sợ bụng bầu của Uyên sẽ lớn lên nhanh, nên sau khi đăng ký kết hôn ở tòa ra, chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới ngay sau đó một tuần. Nói là lễ cưới chứ thực ra chỉ là một tiệc nhỏ ra mắt mà thôi, bởi lẽ Hằng chẳng có giao thiệp với ai ngoài một số bạn làm nail chung ở OR, Uyên cũng vậy, riêng tôi thì cũng có một số ít đồng nghiệp làm chung mấy năm nay. Do quan khách được mời gói gọn không tới 30 người, nên chúng tôi cũng nhanh chóng thuê được một phòng ăn lớn riêng biệt của một nhà hàng nổi tiếng trong khu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít
Bạn gái làm Sugar baby (Full) - Tác giả Lưu Manh
Tay tôi bắt đầu không thành thật, nó chạm vào chân em rồi vuốt ve trên đấy. Tuy cách một lớp vải, nhưng cảm giác cũng tuyệt vời lắm. “Chồng, em lại muốn”. Hơi thở em rất nóng bỏng, em lại thỏ thẻ với tôi, giọng em làm tôi muốn điên lên được. “Em muốn tay, hay lưỡi?”. Tôi cố ý trêu em. Nhưng hình như tôi đánh giá thấp em mất rồi. Ánh mắt em chuyển sang đầy ướt át, cảm giác nhu tình có thể hòa tan tất cả. “Lưỡi nhé, hiện tại, nó láng lắm”. Lại nuốt nước miếng, ngọn lửa dục vọng bùng lên dữ dội trong tôi. Quay đầu nhìn quanh, không có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Truyện bú vú
Ngoại tình với bạn chồng
Cái buổi tối đáng nhớ với chị Vân, đeo đẳng tôi suốt cả ngày làm việc hôm sau. Nó giống như cái ngày đầu tôi được nhìn mẹ làm tình, và hôm sau tôi không tài nào tập trung được vào việc học ở trên lớp. Cả ngày hôm đó tôi ít khi nói chuyện với ai, tôi chỉ nghĩ đến tiếng rên của chị Vân, rồi tủm tỉm cười một mình như một gã hâm. Tôi không hề say, bằng chứng là tôi nhớ như in chị Vân đã thích thú, khi chị nhún mông điên cuồng nuốt trọn con cặc của tôi, sao cho đâm thật sâu vào trong lồn của chị. Tôi khẳng định tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ vợ bạn Truyện bóp vú Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng