– Sao hả, mệt à thằng thua cuộc?
– Mày bảo gì đấy?
– Tao bảo mày là thằng thua cuộc, lúc trước mày bảo tao không hồi phục đôi chân được, bây giờ tao đã đi lại bình thường, lúc trước mày bảo tao không có cửa với Lam Ngọc, bây giờ thì tao chiến thắng bọn mày một cách dễ dàng rồi đấy!
– Phong, hôm nay tao thấy mày gan đột xuất rồi đấy, có thấy mày chỉ ở đây một mình với bọn tao không hả?
Thằng Tiến tức tối xách cổ áo tôi lên hăm he.
– Hề, làm gì được tao nào, có ngon thì đánh tao đi!
– Mày, được lắm, thích thì tao chìu!
– Khoang đã Tiến!
Đột nhiên thằng Hiếu ngăn cản thằng Tiến lại, rồi xì xầm to nhỏ với nó điều gì đó mà chỉ chốc lát sau, thằng Tiến liền bỏ tay khỏi cổ áo, rồi ghé sát vào mặt tôi nói khẽ:
– Hề, tao biết mày đang làm gì, cho nên đừng có hòng mà khiêu khích bọn tao, vô ích thôi!
Nói rồi nó đẩy mạnh tôi ra va vào cột tường của ban công đau điếng.
Vừa lúc đó, nhóm 1 cũng đi xuống từ tầng 2 sau khi trực trường xong. Thấy mọi chuyện vẫn bình thường, thằng Toàn cau mày nhìn tôi nhưng đáp lại tôi chỉ có thể trả lời nó bằng cái nhún vai thất vọng. Có vẻ như bọn nó đã đoán được kế hoạch của bọn tôi nên không động thủ mặc dù đã bị tôi khiêu khích khá nhiều, chắc chắn bọn nó không đơn gian như tôi tưởng.
Bọn tôi cùng đi xuống tầng trệt lúc này đã được nhóm 3 quét dọn sạch sẽ. Tại đây bọn tôi phải ở lại canh trống đến hết giờ ra về mới được ghi danh vào sổ trực nhật. Công việc cũng nhàn nhã thôi, cả đám chỉ ngồi chơi xơi nước vì công việc chính là quét dọn hành lang và sân trường đã được làm trước đó.
Nhân lúc bọn thằng Tiến ra căn tin mua nước, thằng Toàn mới bay lại chỗ tôi đang ngồi bàn chuyện:
– Ê, tao ra hiệu rồi mà lúc nãy sao tụi nó không đánh mày?
– Ai mà biết đâu, lúc nãy tự nhiên thằng Tiến chuẩn bị đánh tao thì thằng Hiếu nó ngăn lại!
– Chà, có vẻ nó biết được mình đang dụ tụi nó nhỉ?
– Ừ, bọn này cáo già mà, không dễ gì dụ đâu!
– Thôi đành vậy, rán nhẫn nhịn chờ dịp khác!
Kế hoạch hôm nay coi như đã thất bại, chắc chắn sẽ rất khó khăn để tìm ra thời cơ tốt hơn bây giờ để làm bọn nó lộ diện, nhưng không sao, dù thế nào bản chất thật vẫn là bản chất thật, rồi một ngày nào đó bọn nó sẽ lộ diện.
Nói chuyện được một lúc, Lam Ngọc bỗng lại băng ghê chỗ tôi ngồi bắt chuyện:
– Hai người nói chuyện gì bí mật thế?
– Hề hề, hông có gì đâu, chuyện phím ấy mà!
– Phong đã làm bài tập Ngọc chỉ chưa đấy?
– À, tui ra căn tin mua nước nhe, ngồi lâu cũng khát gớm!
Thằng Toàn biết ý liền tìm cớ ra căn tin mua đồ ngay, khi đi nó không quên quay lại nháy mắt với tôi một cái.
Trên băng ghế đá bây giờ chỉ còn mình tôi và nàng, bốn đứa kia đã ngồi khuất sau góc tường nên coi như ở chỗ này chỉ có tôi và nàng ngồi thôi.
Phải chi có thằng Toàn ở đây, tôi còn có dũng khí bắt chuyện, giờ chỉ có mình Lam Ngọc, cảm giác khẩn trương lại tràn ngập khắp người tôi làm tim cứ đập thình thịch không ngừng, nhưng rồi khi nghĩ đến căn bệnh kì lạ của nàng, tôi lại cảm thấy thật áy náy.
Cũng một phần là hoàn cảnh, cũng một phần là do tôi đã tạo nên lớp vỏ bọc lạnh lùng đó, vì thế dù có cố gắng cách nào, chính tôi là người sẽ gỡ bỏ lớp vỏ bọc đó để nàng sẽ lại là một cô gái bình thường như bao cô gái khác.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định mở lời:
– Ngọc này, thường thì ở nhà Ngọc sẽ làm gì?
– Ở nhà à, thì cũng luyện võ cả ngày thôi!
– Ngọc có sở thích gì khác không, lúc giải trí chẳng hạn?
– Giải trí? Chắc chỉ có đi dạo thôi!
– Còn chơi xích đu thì sao?
– Hả, Phong vừa nói gì?
– Không, Phong không nói gì cả!
– Có phải Phong đã đến gặp dì vú của Ngọc phải không?
– Không đâu, làm sao Phong dám đến nhà của Ngọc chứ! Nhưng tại sao Ngọc lại hỏi như vậy?
– Thì dì vú cứ bắt Ngọc phải làm cái này làm cái kia, rồi nói Ngọc bị bệnh gì nữa, nhưng như Phong thấy đấy, Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh mà!
– Ừ… ừm, thì Ngọc vẫn khỏe mà! Có lẽ dì vú lo cho Ngọc thôi!
– Ừm, đành vậy…
Thấy nàng có vẻ buồn bã, tôi vội chuyển sang chủ đề khác ngay, nhưng xui rủi thế nào, chủ đề này lại càng làm nàng buồn hơn:
– Ngọc này!
– Gì thế Phong?
– Ngọc còn thích chơi gấu bông không?
Đôi mắt nàng đột nhiên đanh lại, rưng rưng một làn nước mỏng, nhưng sau đó nàng vội quệt nó đi mà trả lời dứt khoác:
– Không, hết rồi, ai lại chơi gấu bông chứ!
– Nhưng mà bé gấu à, đó là kỷ niệm thời bé mà!
– Những kỷ niệm đó đã bị quên lãng theo lời hứa rồi, đâu còn gì đâu Phong nhỉ?
Nàng bỗng nhìn tôi nở nụ cười thật trìu mến nhưng chính nụ cười cùng câu nói đó là đã tôi như chết lặng. Một câu nói bâng khơ như trách móc, tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn sau câu nói. Nàng vẫn còn nhớ rõ lời hứa đó, nó như in sâu vào trong tâm trí nàng trong khi tôi đã quên bẵng đi trong chưa đầy một tuần. Nhìn đôi mắt hướng về nơi xa xăm của nàng, cả người tôi như xìu xuống, mềm nhũn như bơ, thấy thế đến lượt nàng bắt chuyện kéo tôi ra khỏi vực sâu im lặng:
– Phong này, Phong còn giữ con gấu bông đó chứ?
– Con gấu bông Ngọc đưa à? Vẫn… còn, chi thế!
– Chỉ là Ngọc muốn được nhìn lại nó thôi, bữa nào Ngọc qua nhà Phong nhé!
– Ừ, được mà! Muốn đến lúc nào cũng được!
– Hì, cũng đã lâu rồi Ngọc không gặp lại nó, nó còn tốt chứ?
– Ừ tốt mà, Phong giữ kĩ lắm đó!
Tôi bắt đắc dĩ phải nói dối nàng vì giờ này chính tôi còn không biết được con gấu đó hiện giờ đang ở đâu. Tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó mọi chuyện vỡ lẽ ra người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Lam Ngọc, tôi sợ lắm bệnh tình của nàng đã như thế liệu khi biết được bí mật này, nàng có chịu nỗi không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |