– Có việc gì không bạn?
– À mình muốn tới đây đăng kí học võ!
– Bạn đợi tý mình đi hỏi sư tỷ nhé!
Thằng đó vội chạy đến chỗ mấy người đai đen nói chuyện, nhưng người mà thằng đó nói chuyện tới không ai khác chính là Lam Ngọc, không ngờ nàng lại là sư tỉ của một đám người lớn tuổi hơn này, quả thật là không thể tin vào mắt được. Tôi bắt đầu rung rẩy quay lưng ra cổng nhằm lánh mặt tránh bị lộ diện nhưng dù có thế nào tôi cũng phải đối diện với sự thật khi giọng của lam Ngọc cả cất lên thánh thót ở phía sau:
– Chào bạn, có phải bạn muốn ghi danh học võ phải không?
– À phải, mình… mình muốn ghi danh!
– Ph…
Mặt Lam Ngọc bỗng đanh lại sững sờ, miệng cứ há ra như chẳng tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình nhưng rồi chẳng mấy chốc sau nàng liền trở lại bình thường giọng ôn tồn:
– Bạn có thật muốn ghi danh không, môn võ này khắc nghiệt với bạn lắm đấy?
– Được mà, không hề gì!
– Thôi được rồi lại đây!
Nàng dẫn tôi lại chỗ mấy người đai đen ở đằng kia rồi vỗ tay ra hiệu cho các võ sinh tập hợp:
– Các bạn nghe đây, lớp ta sẽ có thêm một thành viên nữa, mọi người hoan nghênh nào!
Ngay lập tức cả bọn vỗ tay rồm rộp làm tôi bối rối chẳng biết làm gì ngoài gật đau cười hền hệt đáp trả.
Ra mắt lớp xong, tôi lại được nàng dắt sang ra mắt mấy người gọi là sư huynh trong lớp, trong đó chỉ có hai người là đai đen còn lại là đai nâu và đai tím. Nhìn chung thì cũng niềm nở chào đón tôi thôi không có gì đáng ngại. Người tôi sợ nhất lúc này chính là Lam Ngọc, từ đầu giờ học đến giờ nàng chẳng có tí cảm xúc nào trên mặt cả, cứ y như cục nước đá vậy tỏa hàn khí lạnh ngắt, nhưng sẽ chẳng là gì nếu nàng không quay sang đám sư đệ kia nói chắt nịt:
– Mọi người lo chỉ dạy võ sinh nhé, tôi sẽ hướng dẫn cho võ sinh mới!
Rồi nàng quay sang tôi trừng mắt:
– Bây giờ bạn chạy 5 vòng sân khởi động đi!
– Sặc, mới vào mà!
– Đấy là yêu cầu luyện tập, không làm được tức là không học karate nổi đâu!
– Rồi, chạy thì chạy vậy!
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lê thân chạy vòng sân khởi động theo yêu cầu của nàng. Thế mà chỉ mới 3 vòng tôi đã thấy hoa mắt, thở không ra hơi nhưng thoáng thấy ánh mắt sắc lẽm của Lam Ngọc vẫn đăm đăm nhìn, tôi đâm hoảng tiếp tục lết thân tàn chạy nốt mấy vòng còn lại mặc cho đôi chân đã mỏi nhừ lúc nào cũng biểu tình đòi nghỉ.
Cuối cùng sau môt lúc lê lết, tôi cũng hoàn thành xong 5 vòng sân vật vã. Đôi chân tôi rã rời khiến cho tôi chẳng còn sức đứng vững nữa, đành ngồi xuống thở dốc mà đấm chân hì hục. Ấy thế mà Lam Ngọc vẫn chẳng buông tha, nàng chầm chậm bước đến bên tôi hắn giọng:
– Đứng lên nghiêm nào!
– Ẹc, Phong đang mệt mà!
– Có nhiêu đó mà còn chịu không nổi thì mấy bài tập sau này bạn chịu không được đâu!
– Được rồi, nghiêm ngay đây!
Tôi lều bều rời khỏi mặt đất đứng lên mặc dù lúc này đã cảm thấy cực kì uể oải, tự dưng lúc này tôi yêu mặt đất cực!
– Được rồi, khởi động xong thì bây giờ tôi sẽ dạy bạn những quy tắc trước khi nhập môn! Mà bạn tên gì?
– Hở, chẳng phải…
– Chẳng phải sao…
Nàng bỗng cau mày nhỏm giọng làm tôi giật thót vội chữa lời ngay.
– À… thì mình tên Phong…
– Được rồi Phong, bây giờ tôi sẽ hướng dẫn bạn cách chào hỏi giáo viên, hay thường gọi là sensei! Do môn karate có xuất sứ từ Nhật nên cách chào hỏi cũng tuân theo phong tục của người Nhật, Phong chỉ cần gập người cuối chào giáo viên là được, hiểu chưa?
– Hiểu rồi, sensei!
Nàng vẫn tiếp tục nghiêm giọng đổi sang chủ đề khác:
– Được rồi, bài học đầu tiên của bạn chính là tập đứng tấn!
– Hả, đứng tấn!
– Đúng đứng tấn theo kiểu karate!
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, cho dù đã có học võ khác bạn cũng phải đứng tấn lại từ đầu, ở đây không được cãi lệnh sensei!
– Ơ dạ biết rồi!
– Được rồi, làm theo lời tôi chỉ đây!
Thế là tôi phải tập đứng tấn theo kiểu karate theo lời của nàng. Do có học võ nên tôi cũng quen đi, nhưng chẳng hiểu sao 15 phút trôi qua Lam Ngọc vẫn chưa cho tôi dưng tập nghỉ ngơi như những môn sinh khác, cứ bắt tôi đứng hoài môt kiểu đấy rồi đi đi lại lại trước mặt làm tôi chẳng thể nào ngơi được một phút. Chốc lát sau, sức chịu đựng đã đến giới hạn, chân tôi bắt đầu tê rần, rung bần bật lên trông thấy ấy thế mà Lam Ngọc vẫn tiếp tục đi lòng vòng xung quanh tôi như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Tôi cuống quýnh lên lấp bấp gợi chuyện với nàng:
– Ngọc… à nhầm sensei! Mỏi qua rồi, nghỉ chút được chưa?
– Hử, bạn vẫn chưa nghỉ xong à?
– Hả?
– Lúc nãy tôi bảo đứng 10 phút thôi, ai bảo bạn đứng hơn làm gì, tôi cứ tưởng bạn muốn đứng tiếp nên không muốn hỏi đấy!
– Sặc, mỏi gần chết rồi!
– Không kì cào gì cả, hết giờ nghỉ rồi, đổi chân đứng tấn tiếp cho tôi!
– Éc, trời ơi!
Kết thúc buổi học đầu tiên, cả người tôi mệt đến không thở ra hơi, đôi chân tê rần khiến tôi chẳng thể nào lê thân tàn nổi đành tựa người vào băng ghế đá ngồi thở dốc từng cơn. Bất chợt một chai nước khoáng bỗng xuất hiện ngay trước mặt cùng với bàn tay thân thuộc làm tôi giật mình ngước lên. Vẫn là sắc mặt lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt đã thay đổi hẳn không còn cau có nữa:
– Nước này uống đi, còn trơ mặt ra đó?
– À ờ, cảm ơn Ngọc!
– Khỏi cần cảm ơn, ngày mai phải đến đúng giờ đấy!
– Hả, ngày mai nữa sao?
– Có muốn học võ không?
– Muốn… muốn mà!
– Thế thì học chăm chỉ vào may ra còn được như ý muốn đấy!
– Hả, ý muốn?
– Bạn đến đây học võ vì mục đích gì thì tự hiểu, thôi trễ rồi tôi về đây, hẹn gặp lại!
Nói rồi nàng lỉnh kỉnh bỏ đi không quên nhìn tôi nhoẻn một nụ cười thật bí hiểm, tôi cứ đứng chết trân ở đó mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhưng nhìn nàng thế này cả người tôi như nhẹ đi hẳn, không còn một nét nào giận dỗi trên gương mặt nàng nữa, nó cứ giản ra, rung ring đôi má thật là dễ thương đến mê người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |