Đời học sinh - Quyển 3

Phần 96

Buổi trưa hôm đó tôi cũng mua được một món quà ưng ý cho con bé Noemi. Công việc còn lại bây giờ chỉ là tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho con bé.

Tuy nhiên đó chính là công việc khó nhất.

Noemi chỉ rũ riêng mình tôi, hoàn toàn không đá động gì đến Toàn phởn hoặc bất cứ ai cả. Tôi chỉ sợ khi con bé biết tôi rũ cả đám đến mừng sinh nhật, cộng thêm sự có mặt của Lam Ngọc, con bé sẽ phát điên. Lúc đó có mười cái mạng cũng không đủ sống.

Tuy nhiên người tôi sợ nhất lúc này vẫn là Lam Ngọc. Mặc dù trong kế hoạch tôi vẫn đi xem trận đấu của nàng nhưng mời nàng đến tiệc sinh nhật của con bé lại là một việc khác. Biết đâu tôi lại châm ngòi cho một trận ác chiến nảy lửa.

Đó là lí do sáng hôm sau tôi quyết định hỏi Lam Ngọc ngay khi vào lớp.

Quả đúng như dự đoán nàng đã có mặt ở đó từ lúc nào và đang chăm chỉ lật từng trang vở học bài.

Tôi rụt rè ngồi vào chỗ tựa như ngày đầu tiên đi học gặp bạn mới. Cuối cùng thì cũng có người lên tiếng, nhưng đó lại là nàng cùng câu nói quen thuộc mỗi khi tôi ngồi vào chỗ:

– Phong học bài chưa?

– À ừ, học rồi. – Tuy có hơi giật mình nhưng tôi cũng nhanh nhẹn đáp.

– Vậy để Ngọc truy bài cho Phong nhé?

Nàng hỏi nhẹ nhàng nhưng cả làm cả tôi như bị sốc điện.

– Không cần đâu Ngọc cứ học bài đi, Phong tự học được mà!

– Chứ sao mặt Phong lại lấm léc vậy, chắc không học bài rồi phải không?

Đến lúc này tôi chẳng còn cách nào khác hơn là phải hỏi thẳng Lam Ngọc mặc dù vẫn muốn tìm một cớ nào đó để hỏi cho tự nhiên hơn.

Theo như tôi biết, xưa nay Lam Ngọc là một người điềm đạm và ít khi giận dữ, trừ những trường hợp phải hăm he đám con trai với tư cách đội trưởng đội cờ đỏ, nàng dường như xử lí mọi chuyện bằng chính sự bình tĩnh của mình. Và lần này cũng vậy, khi được tôi hỏi, nàng vẫn thản nhiên:

– Đi sinh nhật con bé Noemi trưa nay à?

– Ừ, Ngọc đi được chứ, Phong sẽ rũ thêm tụi thằng Toàn nữa!

– Vậy còn buổi chiều?

Nàng giương đôi mắt trong veo lên khẽ nghiêng mái đầu.

– Đương nhiên là vẫn đi rồi, Phong phải thấy Ngọc vô địch giải chứ!

– Thế thì được, thôi học bài đi!

Cả người tôi tự nhiên nhẹ hẫng. Sự sung sướng bất ngờ ập vào người làm tôi cứ sướng rơn lên, trong người tựa như có một chiếc lò sưởi, ấm nóng lạ thường. Tôi không ngờ lại mời được Lam Ngọc dễ đến vậy, thậm chí tôi còn đánh giá đây là phần kế hoạch khó nhất.

Đây đúng là một khởi đầu suông sẻ.

Nó giúp tôi có thêm dũng khí hơn để tìm đến chỗ con bé Noemi, việc mà thường ngày có cho vàng tôi cũng chẳng dám làm. Bởi lẽ xung quanh con bé là vô số những thằng con trai hám gái lúc nào cũng muốn theo dõi sát xao từng cử chỉ hành động của nó. Điều này đã được con bé cho tôi biết trong những lần đi chơi trước đây và chính tôi cũng cảm thấy thế.

Tuy là sợ như vậy nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là bạn trai của bé Mi, vẫn có quyền đi lại với con bé mà chẳng cần phải xin phép một ai (đương nhiên là trừ ba mẹ và cả bà nội con bé ra rồi). Tôi chỉ đơn thuần là ghét bị ai theo dõi mà thôi.

Trưa hôm đó sau khi tan học, tôi lò dò đứng trước cửa cầu thang để đợi con bé ra về.

Một vài đứa bạn trong lớp con bé nhận ra tôi liền xôn xao bàn tán làm tôi hơi ngứa mình nhưng cũng rán bình tĩnh nán lại.

Lát sau con bé cũng đi ra cùng thằng Bảo. Tất nhiên thằng đấy chẳng ưa tôi gì. Biết tôi mò lên đây chỉ để gặp Noemi, nó lẳng lặng ra phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới đứng chờ và không quên đặt vào tôi một ánh nhìn sắc lẽm.

– Anh tìm em có việc gì vậy? Chưa tới lúc tổ chức sinh nhật mà!

Ngọc Mi tròn mắt trước sự xuất hiện của tôi. Lấy hết bình tĩnh tôi cố gắng đáp:

– À chuyện là mọi người muốn cũng tổ chức sinh nhật cho em nên…

– Khoang đã, mọi người? Mọi người là ai?

Con bé sững sốt càng dí sát vào tôi.

– Là đám bạn của anh đó. Thằng Toàn thằng Huy, với mấy đứa đi chung với tụi mình lúc dã ngoại ở thảo cầm viên.

– Là những người đó à…

– Ừ, anh xin lỗi vì tới phút cuối mới nói. Anh định làm em bất ngờ…

– Đúng là bất ngờ thật đấy… – Con bé chép miệng thở hắc một hơi – Mà thôi, cũng không sao, dù gì đã lâu rồi không gặp họ!

Nhiệm vụ cuối cùng cũng đã hoàn thành. Tôi phởn người tạm biệt con bé rồi chạy xuống cầu thang định bụng sẽ gọi điện cho Toàn phởn để ăn mừng chiến công. Nhưng chưa kịp đi bước đầu tiên, con bé đã kéo tay áo tôi lại, nắm chặt:

– Này, vẫn chưa xong mà chạy đi đâu thế?

– Có chuyện gì nữa vậy? – Tôi cảnh giác và dè dặt.

– Khi xong tiệc thì anh sẽ dẫn em đi dạo phố như đã hẹn chứ?

– À ừ, tất nhiên… rồi!

Tôi biết mình lại vạ miệng khi trót hứa với con bé như thế. Nhưng trong hoàn cảnh đó mấy ai có thể tìm câu trả lời nào phù hợp hơn.

Như vậy coi như các bước kế hoạch đã hoàn tất, tôi về nhà tắm rửa lên đồ và sửa soạn cho tiệc sinh nhật của con bé.

Một lần nữa tôi nhìn lại món quà mình đã mua hôm qua và cảm thấy hơi lo lắng vì không biết nó có phù hợp với con bé hay không, nếu không may tôi lại trở thành trò cười cho cả đám. Lúc đó có muốn trốn cũng chẳng được.

Đến buổi trưa, tôi chạy sang nhà Ngọc Mi để rướt con bé cùng với nhóc Bảo đến chỗ tụi thằng Toàn đã đặt.

Bữa nay nắng nóng ran.

Nắng trải một màu vàng óng trên mặt đường, nắng trải dài như bất tận.

Từ xa tôi có thể thấy nhưng luồn hơi nóng bốc lên từ những chiếc xe khiến không khí méo mó đi. Tôi cứ tưởng mình đang đi trên một sa mạc thực thụ.

Ngọc Mi dường như vẫn chưa quen được tiết trời oi ả như thế này. Dù đã đội nón rộng vành những giọt mồ hôi vẫn lăn dài trên trán nó. Biết sao được, chính tôi còn thấy nóng bức huống chi là con bé, mỗi lần như thế tôi chỉ có thể nói cùng một câu:

– Rán đi, gần tới rồi!

Tất nhiên trong bụng tôi lúc này đang chửi thầm Toàn phởn kinh khủng. Chính nó đã khiến tôi phải lặn lội xa đến thế trong khi thằng Bảo đang chạy chiếc xe đạp điện tò tò ở sau ra vẻ khoái chí lắm. Chắc nó đang cười thầm tôi tự chuốt lấy khổ vào người hoặc đại loại thế.

Nhưng cho dù có thế nào nó vẫn phải chề cái mặt tức tối ra mỗi khi có bé Noemi với tay lên lau mồ hồi cho tôi. Việc mà đến tôi còn phải giật thót.

Cuối cùng tôi cũng đến chỗ hẹn của thằng Toàn. Đó là một căn phòng rộng nằm ở tầng hai của một quán karaoke cỡ lớn.

Khi chúng tôi bước vào, cả bọn trong phòng đã chào mừng bằng một tràn pháo giấy nghe thót cả tim. Giấy cứ bắn tung tóe làm tôi cứ ngỡ mình đang ở giữa mùa đông lạnh giá, mặc dù bên ngoài trời vẫn nóng như thiêu đốt.

Nhìn chung thì tất cả đều đến đông đủ cả, từ Toàn phởn cho đến Huy đô. Duy chỉ có tụi thằng Phú là không được mời. Nhưng chắc có lẽ là không nên thì hơn. Dù gì con bé cũng không quen tụi nó và tụi nó quá bựa để tham gia một buổi tiệc đòi hỏi sự “trong sáng” này.

Vừa biết được sự có mặt của Lam Ngọc, con bé Mi đã giương mắt lên nhìn tôi như thể đang hỏi tại sao tôi lại mời nàng đến đây. Lúc đấy tôi chỉ biết để tay lên miệng ra dấu bĩnh tĩnh để tránh đi ánh mắt sát thủ đó. Toàn phởn như đọc được tình huống, nó kéo bé Mi vào trong nơi đã kê sẵn một bộ ghế sô pha:

– Nào nào nhân vật chính vào đây chúng ta cùng phỏng vấn một tí đã.

– Phỏng vấn gì cơ?

Ngay lập tức Toàn phởn vớ lấy cái micro dùng để hát karaoke vỗ bộp bộp vài lần rồi chìa về phía Ngọc Mi:

– À… quý cô hãy cho tôi biết cảm giác khi ngày này là sinh nhật của mình?

– Hừm, rất vui nhưng lại có một chút khó chịu…

– Khó chịu? Xin quý cô nói rõ hơn thêm ạ? – Ngọc Mi còn chưa kịp nói, nó lại giật cái micro về phía mình – Mà thôi để tiết kiệm thời gian, mình vào phần chính luôn đi!

Như đã sắp xếp từ trước, Toàn phởn vẫy tay gọi anh bồi bàn mang lên một chiếc bánh kem nhìn rất bắt mắt.

Chiếc bánh có hai tầng. Tầng dưới được phủ một lớp kem sô cô la ở ngoài rìa. Tầng trên ngoài lớp kem hấp dẫn còn có thêm những miếng sô cô la mỏng hình cánh hoa mà thoạt nhìn tôi cứ tưởng đó chỉ là những vật trang trí bằng nhựa đơn thuần.

Chưa dừng lại ở đó, Toàn phởn còn rút thêm trong túi nilon ra hai cây nến có hình số 1 và 6 đưa tôi:

– Đây gấu mày thì mày cắm đi! Đừng có cắm nhầm nữa đấy!

Câu nói của Toàn phởn ít nhiều làm tôi lại nhớ đến sinh nhật của Hoàng Mai. Lúc đó tôi đã cắm nến thành số 61 thay vì 16. Nhưng giờ đây những hình ảnh đó chỉ là một cơn gió thoảng qua trong tâm trí đầy lá úa của tôi, nó thậm chí còn chẳng làm bay được một chiếc lá buồn bã nào.

Tất nhiên với hai cây nến trong tay, tôi chẳng bao giờ phạm sai lầm một lần nào nữa.

Chậm chạp những cẩn thận, tôi cấm từ từ hai cây nến đúng vị trí 16 trên bánh kem. Một công việc tưởng là bình thường nhưng có quá nhiều kỷ niệm chất chứa.

Khi mọi việc đã đâu vào đấy, Ngọc Mi liền vỗ tay một tiếng để thu hút mọi ánh nhìn rồi cầm micro hớn hở nói:

– Trước tiên là em xin cảm ơn mọi người đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành trán cho em…

– Còn phải nói, vỗ tay!

Toàn phởn cắt ngang lời phát biểu của con bé bằng một tràn pháo tay giòn giã. Con bé lại nói tiếp:

– Nhân đây em cũng xin chia sẻ một chút tâm sự của em về mảnh đất này trong suốt thời gian qua mong mọi người lắng nghe…

– Con phải nói, vỗ tay tiếp!

Và Toàn phởn lại bắt đầu câu chuyện của Ngọc Mi với tràn pháo tay cũng giòn giã không kém.

– Khi em lần đầu tiên đến đây, mọi thứ đối với em còn lạ lẫm lắm. Tất cả những gì em học được chỉ là những gì được nội kể lại. Sài Gòn bây giờ khác xa những gì em tưởng tượng. Cho nên em rất sợ phải đi đâu đó một mình ở nơi này cho đến khi…

Đột nhiên con bé quay sang, nhìn tôi với đôi mắt nai lóng lánh ánh nắng:

– Chắc là do có duyên nên em đã gặp cái tên ngốc này. – Vừa nói con bé vửa chỉ tay sang tôi như sợ mọi người còn chưa biết – Hắn đã khiến em phải suy nghĩ khác về nơi này nhiều lắm. Đúng thật là ở đâu cũng có nét đẹp riêng và anh Phong là người giúp em thấy được những nét đẹp đó.

Một lần nữa đôi mắt nai lại đốt cháy thân thể tôi với màu nắng chan hòa trong ánh mắt.

Tôi không biết được con bé đang nói chơi hay nói thật nhưng nhìn nét mặt điềm tĩnh cộng với cung cách lễ phép như hiện giờ dù cho có khó tính đến mấy, chắc chắn cũng sẽ bị con bé thuyết phục ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Con bé kể nhiều chuyện lắm, có cả việc đi xem đá banh nữa. Cả đám cứ thế mà ộ lên ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Cứ mỗi lần như thế tôi lại liếc nhìn sang Lam Ngọc.

Nàng vẫn thản nhiên nghe kể mà chẳng có chút thay đổi gì. Họa chăng là tiếng thở hắc mỗi khi nghe kể đến những lần tôi chở con bé trên xe. Cứ mỗi tiếng thở, đống lửa trong lòng tôi như tiếp thêm được một chút xăng, nó cháy mãi làm tôi thấy xốn xang.

Con bé vẫn cứ kể cho đến khi nó khựng lại làm cả phòng im bặt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 29/10/2018 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gái một con
Phần 38 Ngày nghiệm thu công trình, cũng là ngày cuối cùng tôi ở lại mảnh đất nghèo này. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, cũng vui vì nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành êm đềm, niềm an ủi trong nỗi buồn vô hạn. Bên công ty của tôi mời đại diện 1 số thầy cô trong trường bữa cơm chia tay thân mật. Mọi người cười nói rôm rả, chỉ có tôi và chị thoáng lên vẻ buồn man mác. Xong xuôi, mấy người công ty tôi lên xa về, còn tôi lấy lý do ở lại thu xếp, trả phòng rồi sang mai về sớm. Mai em về hả chị hỏi. Vâng, mai em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ lỗ đít Đụ máy bay Gái một con Làm tình nơi công cộng Phá trinh lỗ đít Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình
Những người tôi yêu (Update Phần 50) - Tác giả Vi Thăng Long
Phần 50 Cả đêm nay tôi không gọi điện cho ai. Tôi dành trọn vẹn cho Maria Như của tôi. Sáng dậy, nhìn nét mặt em thanh thản như người ta vừa trút bỏ đi được mối ưu tư trĩu nặng trong tâm vậy. Thấy em ngủ ngon lành, tôi lẳng lặng vào tắm rửa. Quay ra vẫn thấy em nhắm nghiền mắt, hàng lông mày đen nhánh, mảnh mai và cong vút, khóe miệng dường như còn đọng nụ cười mãn nguyện từ đêm qua. Tôi lay Như dậy... Dậy đi bé! Mình về bên mẹ Lan đi. Hình như còn tiếc rẻ, hé mắt ra, Như cười và nũng nịu: Ứ! Em muốn ở đây cùng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Loạn luân với chị họ Truyện loạn luân
Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Phần 41 Ở dưới một vực thẳm tăm tối chứa đầy năng lượng tà ma, xung quanh lối vào cửa hang động trước mặt được kết giới phong ấn chằn chịt bố trí đầy cẩn thận và tinh vi. John nhìn những kết giới phong ấn ấy chỉ khẽ cười, hào quang màu bạc xuất hiện quanh thân giúp hắn có thể đi xuyên qua mọi kết giới phong ấn. Tiến vào sâu bên trong hang động, đập vào mắt John là một chiếc quan tài đá, chiếc quan tài được niêm phong bằng ba lá bùa phong ấn tối cao, thế nhưng đối với John tất cả chỉ là trò trẻ con, hắn dễ dàng phá hủy chiếc nắp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng