Đời học sinh - Quyển 4

Phần 29

Sau khi được được các nhân viên y tế bó nẹp. Tôi được đưa ra băng ghế ngồi chờ taxi tới, tụi thằng Toàn do còn phải tiếp tục trận đấu nên chỉ đứng từ trong sân nói chuyện với tôi qua tấm lưới chắn:

– Mày yên tâm đi Phong! Rồi bọn tao sẽ thắng tụi nó cho mà xem.

– Ừ chán thiệt, hè gần tới rồi mà còn vậy nữa!

– Thôi, mày cứ lo dưỡng thương trước đi, mấy chuyện khác tính sau! Khi nào đá xong tụi tao sẽ qua thăm mày!

Chỉ kịp nói tới đó, thầy chủ nhiệm đã đến chỗ tôi vỗ vai:

– Thầy kêu taxi tới rồi, để thầy giúp em lên xe nhé!

– Dạ!

Tôi đưa ngón tay cái lên nhìn bọn nó lần cuối rồi cùng thầy và 1 nhân viên y tế khác dìu ra ngoài taxi. Tuy nhiên khi tôi vừa ngồi vào trong xe, thầy bỗng dưng có cuộc gọi. Sau khi nghe một lúc lâu, thầy mới thở dài nói với tôi:

– Không được rồi, thầy không đưa em lên bệnh viện được! Em có quen ai không thầy gọi giúp cho, em đi một mình thế này bất tiện lắm!

– Không sao đâu thầy, tới đó người ta có cán ra đỡ mà! Mấy đứa em quen nó đá trong sân hết rồi, chắc không có ai đâu!

Khi thầy còn chưa kịp mở lời, một giọng nói trong veo, bé bỏng đột nhiên vang lên có phần rụt rè:

– Thầy ơi, để em đi với anh Phong được không?

Một thoáng bất ngờ và ngạc nhiên cả tôi và thầy đều nhìn vào dáng hình nhỏ nhắn đang đứng trước mặt lúc này. Đến chừng mấy giây sau thầy mới mở lời dò hỏi:

– Có phải em là, Noemi… Noemi Dương lớp 10a1 phải không?

– Dạ phải ạ, em có gặp thầy vài lần lúc họp cán sự lớp rồi!

– À, thảo nào thấy quen quá! Em có quen với Phong hả?

– Dạ, em là em của chị Lanna bạn anh Phong đó thầy!

– À, thế thì tốt rồi, vậy nhờ em đưa Phong đến bệnh viện giúp thầy nha!

– Dạ thầy yên tâm, hì!

Suốt cả một đoạn nói chuyện giữa thầy với bé Mi, tôi chẳng thể nói một lời nào. Một phần là vì quá bất ngờ khi bé Mi lại xuất hiện vào lúc này, một phần là vì trong lòng tôi lại thấy một chút cảm động vì trong lúc cần nhất bé Mi đã xuất hiện. Tôi bàng hoàng đến mức đến khi con bé vào xe ngồi cạnh, tôi cũng chẳng thể nói được một tiếng nào. Mặt mũi cứ đỏ gây lên.

– Sao vậy, đau lắm hả anh?

– À không, đau đớn gì, hề hề!

Con bé cau mày bểu môi nửa giễu cợt:

– Gãy chân mà hông đau, anh chắc là siêu nhân rồi!

– Hề hề, cũng tựa tựa đó!

– Thôi đi, có biết em đã lo đến mức nào không?

Lần này thì con bé cau mày thật, ánh mắt nó nhìn tôi như đang thầm trách một tên vô tâm đã bỏ rơi nó.

Sự thực thì lúc tôi gãy chân cũng muốn nhờ người báo cho nó lắm, nhưng sợ phiền vì con bé cũng đang quản lí đội của nó nên thôi.

Chợt một câu hỏi bật lên trong đầu, nhìn nó tôi rụt rè buột miệng:

– Sao em biết anh gãy chân mà theo anh?

Ngọc Mi có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Mắt nó ngó đâu đâu:

– Thì… đương nhiên là em phải biết rồi, hai sân gần sát bên nhau mà!

– Em đi như vậy rồi lớp có nói gì không?

– Um, không đâu! Vì đội em cũng gần thắng rồi, đang dẫn đội kia 3 – 0 đó anh!

Vừa nghe qua, tôi bỗng nuốt khan. Trong khi đội tôi phải chật vật chưa biết kết quả ra sao, đội của lớp bé Mi đã nắm chắc phần thắng trong tay. Phen này nếu có qua được vòng bán kết, thì cũng chết lên chết xuống với lớp của con bé thôi.

Cánh cổng bệnh viện rồi cũng hiện ra trước mắt tôi. Với tôi bây giờ nó chẳng khác nào cánh cổng địa ngục. Tuy đã không ít lần đến bệnh viện nhưng với tôi nó lúc nào cũng là một nơi rùn rợn mà bình thường có cho tiền tôi cũng chẳng muốn bén mảng tới.

– Sao vậy anh, xuống xe đi người ta đang chờ kìa!

Chỉ khi con bé thúc giục, tôi mới giật mình bước xuống xe. Có lẽ vì thấy cái chân bó nẹp của tôi rõ mồng một nên người trong bệnh viện mới đẩy chiếc xe lăn ra cho tôi được ngồi lên.

Lúc này, con bé bỗng nắm nhẹ bàn tay tôi thì thầm:

– Anh vào phòng khám trước đi nha, em làm thủ tục tí sẽ vào với anh!

Tự nhiên theo bản năng, tôi nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con bé lại như một đứa con nít nắm chặt lấy món đồ chơi quý giá của mình không bị ai đó lấy đi.

Ngọc Mi thoáng một chút ngạc nhiên nhưng rồi con bé lại nở một nụ cười thật dịu dàng đặt bàn tay ám áp của nó lên tay tôi:

– Anh yên tâm, em sẽ trở lại nhanh mà!

Và như một đứa bé được cho kẹo, tôi bịn rịn buông tay con bé ra. Trong lòng cảm thấy ngượng vô cùng khi cái khoảnh khắc tôi nắm chặt tay con bé được thu trọn trong những con mắt tò mò của những người trong bệnh viện. Dù đã cố gắng lặng im nhưng vẫn không tránh khỏi câu hỏi của bà cô ý tá đẩy xe cho tôi:

– Hai đứa mới cưới hả, làm cô thấy ghen tị ghê!

– Dạ… à… ừ… dạ… ùm!

Tôi tính giải thích nhưng mắc công sẽ bị hỏi thêm nhiều việc nữa nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt gật đầu cho qua.

Thiết nghĩ nếu có một cô vợ là Ngọc Mi cũng không phải là tệ, vừa xinh xắn, vừa nấu ăn ngon lại học được nhiều lễ nghĩa truyền thống thì còn gì hơn nữa. Ông bà nhà ta có câu Ăn cơm “Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật” thì không đúng lắm, lấy vợ Việt mới đúng. Thiệt là sướng gì đâu!

Chỉ mơ mộng được tới đó, thời khắc đáng sợ nhất đã ập đến khi cuối cùng chiếc xe lăn chở tôi đã đến lăn đến chỗ bác sĩ. Sau khi chụp x – quang, ông cầm những tấm hình giơ lên bảng sáng rồi nhìn tôi chẹp miệng:

– Đá banh bị gãy chân hả?

– Dạ…

Tôi đáp lí nhí, cảm giác như đang bị ông bà già vợ chất vấn trong ngày ra mắt.

– Hồi trước có bị gãy một lần rồi phải không?

– Dạ phải?

– Ừm, gãy cũng không quá nặng, phải bó bột chừng 1 tháng đấy!

Tôi chưa kịp thở phào vì bệnh trạng không quá nặng của mình, bác sĩ đã đứng dậy đẩy tôi về chiếc giường bệnh kế đó, giọng vẫn lạnh bang như nước đá:

– Được rồi, giờ để tôi bó bột lại cho.

– Giờ luôn hả bác sĩ? – Tôi nuốt khan.

– Chứ chừng nào nữa, bó sớm cho mau lành!

Dù muốn dù không, tôi cũng đành xui xị để bác sĩ bó bột lại chiếc chân cho mình. Biết là sẽ tốt cho tôi, nhưng tôi cứ run như cầy sấy, chẳng thể nào bình tĩnh được. Cứ nghĩ tới cái cảnh bác sĩ nắn xương lại cho tôi rồi đắp cái mớ bột dày cả lớp lên mà tôi phát rùn mình, mồ hôi đổ ướt cả lưng.

Ngay cái lúc nguy cấp đó, bỗng con bé Mi xuất hiện trước của phòng khám. Nó nhận ra ngay sự hiện diện của tôi trong phòng, đúng hơn là bộ mặt nửa mếu nữa sợ của tôi vào lúc này. Chưa kịp chào hỏi, con bé đã hỏi bác sĩ ngay:

– Bệnh trạng của anh em sao rồi bác sĩ?

– À, thằng nhóc này thì chỉ gãy xương nhẹ, nhưng cũng phải bó bột tầm một tháng mới hết được!

– Dạ, vậy nhờ bác sĩ hết ạ!

Ngọc Mi bỗng chốc đóng vai một cô y tá kéo ghế đến ngồi kế bên tôi nói giọng dỗ dành:

– Sao rồi, anh còn đau không?

– Ừ, có chút chút nhưng không sao đâ… u ái… da!

Tôi chưa nói hết câu, bác sĩ đã tháo chiếc nẹp chân ra làm tôi giật mình đau điếng người, nước mắt ứa cả ra.

– Gì vậy nhóc, mới có chút xíu mà!

Giọng bác sĩ vẫn lạnh lùng, pha chút châm chọc.

– Còn đau lắm, bác sĩ nhẹ tay tý ạ!

Dường như hiểu được nổi đau thấu tim của tôi, bác sĩ cũng đã nhẹ tay hơn. Ông quấn từng lớp băng bột lên chân tôi một cách thận trọng làm cho tôi cũng phần nào an tâm mà thả lỏng cả người đã gồng cứng nãy giờ.

Bây giờ tôi mới dần cảm nhận được dường như có một hơi ấm đã len lỏi vào bàn tay của tôi từ lúc nào. Tôi rụt rè nhìn dọc theo cánh tay trắng mịn của Ngọc Mi kéo dài xuống và điểm kết thúc chính là ở bàn tay của tôi.

Tôi không biết con bé đã nắm tay tôi từ lúc nào, chắc có lẽ từ lúc tôi rú lên vì đau khi bác sĩ tháo nẹp và quấn băng.

Bất giác tôi khẽ nhìn trộm con bé. Đôi mắt nai đượm màu mưa của nó vẫn nhìn vào đôi chân đang được bó bột của tôi một cách sốt sắng đầy lo âu. Đôi môi cũng mím chặt lại như đang chịu cùng nổi đau.

Tôi nghe trái tim tôi cựa quậy đằng sau làn áo. Tôi cảm nhận rất rõ một con suối ấm áp đang chảy qua lòng tôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/11/2018 11:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những quý bà dâm đãng
Phần 29 Vê vê cái đám lông xoăn tít rồi chị Nga bảo: Này cạo hết lông đi nhé! Ô đàn ông phải để lông chứ! Để lông làm gì vướng víu ra, cứ cạo sạch bách là ổn nhất. Tôi bĩu môi chẳng thèm trả lời thì chị Nga ngồi thụp xuống, há miệng ra ngậm con cặc mà liếm mút ngon lành, không chậm rãi như chị Huyền mà chị Nga có hơi hướng theo phong cách mạnh bạo. Bàn tay thoăn thoắt vuốt lên vuốn xuống rồi cái miệng thì chu lại mà mút tộp tộp lấy cái đầu khấc nhịp nhàng. Đôi môi mềm mại cùng với cái lưỡi ấm nóng dần dần...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ lỗ đít Đụ tập thể Sextoy Thác loạn tập thể Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Thèm muốn tội lỗi (Update Phần 2)
Phần 2 Hàng tuần ba ngày thứ năm, thứ bảy chủ nhật, Ngân và Tâm đều đặn đi tập gym không bỏ ngày nào. Về phần Ngân, cô cũng đã không còn cảm giác ngại ngùng như mấy ngày đầu nữa. Giờ đây mỗi lần Hoàng đỡ lấy eo, đùi hay có vô tình chạm lướt vào mông hoặc có áp sát vào người, Ngân cũng cảm thấy khá bình thường. Hoàng thì ngày càng ghi điểm trong mắt hai chị học viên của mình với nụ cười duyên, cách nói chuyện hài hước và thái độ chuyên nghiệp đứng đắn trong công việc. Nhưng... Về đến nhà, Hoàng mới bộc lộ rõ bản chất biến thái vốn có. Bực...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện loạn luân Truyện sex cô giáo
Mẹ tôi là kiều nữ (Update Phần 5)
Phần 5 Gắp miếng thịt kho vào bát cơm cho tôi, cô chủ nở nụ cười thân thiện, tôi nhâm nhi miếng thịt kho thơm ngon rồi đưa bát cơm lên và liên tục, tôi cùng cô chủ đang ngồi ăn cơm trưa trong căn phòng bếp thoáng đãng rộng rãi tại căn biệt thự số 103. Sau hơn 1 tuần đi công tác cùng ông chủ thì đây là bữa cơm đúng nghĩa đầu tiên mà tôi có, không phải là những buổi nhậu nhẹt họp hành say sưa gặp gỡ đối tác nữa. Tôi cùng ông chủ đã về lại căn biệt thự từ đêm hôm qua, nhưng sáng nay ông chủ lại phải có việc đi đâu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ bà chủ Đụ máy bay Truyện bú vú

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng