– Chúc mừng thiếu gia về!
– Ê, tụi bây…
Chưa kịp để tôi nói tròn câu, bọn nó đã bưng tôi lên chiếc ghế sô pha tíu tít:
– Chộ ui, đi ở ngoài đường về khát lắm phải hông, để tụi em chăm sóc cho ngài nha!
Một lần nữa chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, bọn nó đã dỏng mỏ về phía bếp:
– Hầu nữ ơi, thiếu gia về rồi nè, mang nước ra đi!
Theo như tôi suy đoán, chắc lại là một thằng nào đó giả gái ẻo lả bước ra để chọc đểu tôi. Nhưng mọi suy đoán trong đầu tôi đều nổ tung khi người mang ly nước bước ra từ trong bếp không ai khác chính là Lam Ngọc.
Một phút ngỡ ngàng và bối rối, tôi cứ ú ớ trong miệng:
– Ng… Ngọc hả?
– Đừng suy nghĩ gì hết, uống nước đi!
Mặt ửng hồng, nàng đặt ly nước xuống bàn một cách lạnh lùng làm cả thẩy đều im phăng phắt. Duy chí có Toàn phởn vẫn còn gan lên tiếng:
– Hầu nữ ơi!
– Cái gì? Kịch bản tới đây là hết rồi nhé!
Nàng quay lại cau mày làm sát khí xung quanh tăng thêm bội phần. Tuy thế, Toàn phởn vẫn tiếp tục:
– Thì… đã giả làm hầu nữ thì giả cho trót, cho tụi này một ly nước với!
– Cái gì, được voi đòi tiên à?
Nàng thu đấm gắt nhẹ một hơi làm cả đám thằng Toàn hoảng vía chạy táng loạn ra ngoài sân như chạy giặc bỏ lại mình tôi chịu trận trước sát khí của nàng chẳng thể chạy đi đâu được.
Nhưng chắc có lẽ là tôi đã lo xa. Quan sát thấy đám thằng Toàn đã núp ngoài mấy chậu hoa trước sân, nàng mới thở dài một hơi:
– Thiệt tình, đúng là chẳng thể tin lời cái đám khỉ này được!
Rồi nàng quay sang tôi giọng dịu hơn:
– Phong đừng để tâm chuyện vừa xảy ra đấy. Chỉ là bọn kia bảo muốn tạo bất ngờ cho Phong nên Ngọc mới đồng ý thôi!
– Ừ, bất ngờ thiệt!
– Gì?
– À không có gì, hề hề!
– Ừm, chân còn đau nhiều không?
Nàng ngồi xuống cách tôi một khoảng, mắt hướng về chiếc chân đang bó bột của tôi.
– Cũng còn ít ít, nhưng vài ngày nữa sẽ đỡ hơn thôi!
– Ừ, vậy Ngọc gọi ba Phong xuống nha!
– Ơ… ba Phong?
– Còn ai nữa, Phong nghĩ làm sao tụi Ngọc có thể vào nhà Phong ngồi thế này được?
Một chữ “À” to tướng hiện ra trong đầu tôi. Giờ thì tôi đã có thể trả lời mọi câu hỏi liên quan đến việc vì sao đám thằng Toàn hiên ngang xuất hiện trong nhà tôi mà quậy tưng bừng đến thế.
Ba tôi đã về, chắc là do nghe tin tôi bị gãy chân. Lí do mà trong thời gian gần đây là lí do chính ông hay về nhà thăm tôi. Đúng là tôi chưa bao giờ gặp lại ba mình trong tình cảnh bình thường cả.
Không lâu sau khi Lam Ngọc cất tiếng gọi, ba tôi cũng xuất hiện từ cầu thang xuống với dáng đi thư thái của người học võ như thường lệ. Vừa thấy tôi, ông đã tiến nhanh tới. Chắc ông nôn nóng gặp tôi lắm, cũng lâu rồi tôi chưa được gặp ông. Vậy nên tôi niềm nở gọi ông:
– Ba…
– Ba cái đầu mày!
Chưa kịp nói thêm câu nào, ông đã tọng một cái cốc vào đầu làm tôi thất kinh ôm đầu đau điếng.
– Ba làm gì vậy, ui da!
Tôi suýt xoa quả đầu, đồ rằng nó đã cao lên được vài phân.
– Còn nói nữa à, tao đã dặn mày ở nhà chăm chỉ rèn luyện võ công với thể lực điều độ. Nếu không thì mày cũng không ra nông nỗi vầy đâu!
– Có mà ba, tại dạo này con không có thời gian nhiều!
– Còn cố cãi nữa hả?
– Thôi mà chú, bạn Phong đã bị gãy chân cũng đau lắm rồi ạ!
Lam Ngọc vội vàng can ngăn ba tôi.
– Hừm, con đừng bênh cái thằng này, do nó lười biếng nên mới ra nông nỗi thế này thôi!
– Con biết rồi mà ba!
Tôi liếc mắt chấp tay, mong ông bớt chỉ chiếc cho con đỡ tội. Rất may ông hiểu ý nên chuyển chủ đề sang đám thằng Toàn đã hóng hớt ở ngoài sân:
– Sao mấy đứa kia đưa ở ngoài vậy, kêu nó vào ngồi chơi!
– Dạ hề hề, tụi con vào liền!
Như được giải cứu, tụi thằng Toàn phởn lật đật túa vào nhà nhưng ngồi đối diện Lam Ngọc chứ chẳng đứa nào dám ngồi gần nàng ngoài tôi. Có lẽ tôi chính là người duy nhất nàng không động tay chân khi phát cáu. Nhưng cũng có lẽ tôi là người duy nhất có thể làm cho nàng khóc một cách dễ dàng nhất.
– Mấy đứa học chung với thằng Phong hết hả.
Ông nhìn một lượt chúng tôi hỏi.
– Dạ, hề hề! Riêng con là chơi với nó từ hồi cấp 1 rồi đó chú!
Toàn phởn nhanh nhảo giơ tay.
– Xời, có cấp 1 thôi cũng nói, Lam Ngọc…
Tôi dịnh cho thằng Toàn phởn 1 pha tẽn tò thì Lam Ngọc đã vội thúc tay vào hông tôi với cái lườm cháy mắt. Có lẽ Lam Ngọc không muốn tôi nói ra điều đó. Thế nên tôi đánh xui xị làm thinh:
– À, tao nhớ lộn.
– Gì vậy ta, hế hế? Tự nhiên nhắc tới bà Ngọc rồi còn nhớ lộn trong này nữa, có gì đó mờ ám lắm!
Toàn phởn được nước đưa tay lên vuốt cằm ra vẻ thám tử. Và nó suýt phải bay khỏi ghế luôn khi nghe tiếng Lam Ngọc bẻ ngón tay rơm rớp ở phía đối diện.
– Chú mới về nên vào phòng dọn đồ tiếp đây, mấy đứa cứ nói chuyện vui vẻ nha!
– Ơ chú, ở lại chơi tý cũng được ạ!
Toàn phởn hoản vía khi thấy ba tôi đi lên lầu. Nó biết có ba tôi ở đây Lam Ngọc sẽ không dám làm gì tụi nó. Nhưng khi ba tôi đi lên lầu rồi, đó sẽ là một ác mộng với đám Toàn phởn.
– Sao vậy, mấy đứa cứ nói chuyện đi, chú cũng mệt rồi!
Lần này thì Toàn phởn hết vớt được. Nó đành nuốt nước mắt nhìn ba tôi từ từ lên lầu nhưng cũng không quên từ từ rời khỏi ghế sô pha để thủ thế phòng khi Lam Ngọc truy sát.
– Bà Ngọc này!
Toàn phởn lí nhí.
– Sao?
– Huề nhé, hề hề!
– Cái gì? Mấy ông chọc tôi như thế mà giờ nói huề một câu là được à?
– Thôi mà, hề hề, thì chọc cho vui thôi! Chứ tui tụi cũng chọc mấy nhỏ trong lớp hoài mà nó có làm gì quá đâu!
– Này, coi chừng tui nói cho bé Phương biết nhé!
– À thôi, hề hề! Đình chiến nhe!
Thấy tụi thằng Toàn khúm núm như thế nàng cũng không muốn truy cứu nữa, bèn ngả người ra ghế khoanh tay trước ngực để tụi thằng Toàn tiếp tục ngồi đối diện ở hàng sô pha bên kia.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 23/11/2018 11:38 (GMT+7) |