– Boong…
– Á ha… không vàooooo!
Với ý định sút vào góc trên như thằng Tiến, nhưng xui thay, trái banh đã đập cột dọc văng ra ngoài trong sự tiếc nuối vô bờ của thằng tiền đạo đó. Nó chẳng biết làm gì hơn ngoài đứng ôm mặt thí đều như muốn gục ngã xuống đất. Như tôi đã nói, luân lưu không phải là đá thường, không thể tự sửa sai khi đã phạm sai lầm. Và nhờ vào sai lầm của thằng tiền đạo đội nó, lớp tôi đã chính thức gỡ hòa với tỉ số 2 – 2.
Và giờ chỉ còn một lượt sút cuối cùng cho cả hai đội. Và người đứng trước bóng lúc này là thằng Kiên lảng. Chính nó, không sai được, nó là người sẽ thực hiện lượt sút cuối cùng cho cả đội.
Dù đang rất lạc quan nhưng nhìn Kiêng lảng như thế này, không ai trong lớp tôi là không lo lắng. Nó chỉ là cẩu thủ dự bị lắp vào hàng hậu vệ, tôi cũng chưa từng thấy nó đá nhiều nên không biết khả năng dứt điểm của nó ra sao. Việc hiện giờ có thể làm được là trông chờ vào cú sút của nó, và nụ cười của thần may mắn.
Rồi nó cũng bước lên thực hiện cú sút. Bóng đi chậm và sệt nhưng do quá xa tầm với nên thằng thủ môn đôi phương không thể cản phá được, đành để bóng đi hết quảng đường, đập vào cột dọc trái và rồi văng sang cột dọc phải lăn tưng nhẹ vào lưới trước sự sững sốt của bao cặp mắt xung quanh.
– Trời ơi dzô… thằng đó là bạn thận của tui đó nhen… hú hú!
Phú nổ phấn khích đứng lên trên cái ghế đang ngồi hò hét inh ỏi trước bàn thắng tuyệt vời của Kiêng lảng.
Riêng thằng Kiên thì khỏi phải nói, sau khi thực hiện thành công, cả đội nhau đến vò đầu, vỗ vai đến ngộp thở. Cũng phải thôi, với cả đội hiện tại bàn thắng còn quý hơn vàng và một cầu thủ có thể từ người hùng thành tội đồ cũng trong loạt đá này.
Và thằng cầu thủ cuối cùng trong lớp 10a1 thực hiện cú sút không ai khác chính là thằng Bảo, trụ cột của cả đội nó. Trông phong thái hiện tại của nó không có gì là lo lắng, cứ như mọi việc đã trong tầm tay nó vậy.
Quả thật, với vẻ mặt lạnh như tiền, nó chậm rãi lao tới tung một cú sút khá đơn giản nhưng đủ hiểm hóc để đánh bại Khanh khờ qua đó quân bình tỉ số cho hai đội.
– Dzôôôôôôôôôô! Hay quá Bảo ơiiiii!
Cả đám khán đài bên kia hô hào cuồng nhiệt khi thằng Bảo ghi bàn quân bình tỉ số.
– Thấy chưa Phong, Ngọc đã nói là không được khinh địch mà!
Lam Ngọc bỗng dưng bắt chuyện với tôi mặc dù mắt nàng vẫn còn tập trung vào mọi diễn biến trên sân. Đột nhiên tôi cảm giác như khoảng cách giữa tôi và nàng suốt một tuần qua không còn nữa, và tôi có thể trò chuyện với nàng bất kì lúc nào mà không sợ nàng lảng tránh, lạnh nhạt.
Thế nên tôi bạo dạn tiếp chuyện:
– Mà đội của thằng bảo cũng mạnh quá Ngọc nhỉ!
– Ừ!
Đáp lại tôi vẫn là cách trả lời lạnh băng. Nhưng tôi thừa nhận mình đã bắt chuyện với nàng bằng một câu cực kì củ chuối và đáng liệt vào danh sách nhưng câu nói vô duyên nhất thể kỉ.
Không biết làm gì hơn trong hoàn cảnh này, tôi đành tìm cách cứu vớt:
– Ừm… Ngọc có khát không, sao nãy giờ vẫn chưa uống nước?
Tôi hỏi và cũng tự động im luôn vì chợt nhận ra câu hỏi này cũng mình cũng không thua kém gì câu lúc nãy. Giờ này tôi chỉ ước giá mà có cái xô để tôi đội lên đầu cho đỡ phải nhục với Lam Ngọc thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên Lam Ngọc vẫn giữ thái độ bỉnh thản, nàng quay sang cười khẽ:
– Ngọc biết Phong đang muốn làm gì! Đừng cố quá, tiếp tục xem hết trận bóng đi!
– À… ừ… Cảm ơn Ngọc!
Vậy là mọi nổ lực từ nãy đến giờ của tôi coi như công cốc. Tôi không những không xóa hết khoảng cách giữa tôi và nàng được mà bị nàng bắt ngay tại trận thì còn gì chán chường hơn. Tuy nhiên, cũng may là tôi vẫn còn vớt vát được nụ cười tỏa nắng của nàng. Nhìn thấy nó tôi cảm thấy an tâm hơn mà tiếp tục theo dõi những diễn biến cuối cùng của trận chung kết.
Lúc này do hai đội vẫn hòa sau loạt sút đầu tiên nên những loạt sút kế tiếp đội nào chiến thắng đương nhiên sẽ là nhà vô địch giải trường năm nay.
Và lần này là cuộc so găng giữa Khanh khờ và thằng thủ môn đối phương. Mọi việc hiện giờ đè nặng lên vai của Khanh khờ, và nó cũng biết trách nhiệm của nó nặng như thế nào.
Cẩn trọng đặt trái banh xuống, nó rụt rè lùi về để lấy đà, cổ họng liên tục nuốt khan mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra.
Nghe còi trọng tài, nó chạy tới tung cú sút mà theo cảm giác của tôi là nó nhắm mắt mà sút đại một hướng. Ấy thế mà việc đó lại hay, thành ra thằng.
Thủ môn đó cũng không biết đường nào mà lần chỉ biết bay đại một hướng như cái cách Khanh khờ đã làm.
– Vàoooo!
Khanh khờ nhảy cẩn lên vui sướng khi tự mình ghi được bàn quý giá trong kì chung kết này. Nhìn cái cách nó hò hét cũng biết nó vui sướng đến nhường nào. Tuy nhiên nó biết rõ mình vẫn còn khó khăn khi trước mắt là lượt sút của thằng thủ môn đối phương. Ngay tức khắc sau khi ăn mừng, nó liền quay trở lại khung thành để chuẩn bị cho quả luân lưu sắp tới.
Cũng như Khanh khờ nó đặt trái banh xuống một cách cẩn thận, nắn nót chỉnh sửa một lúc cho tới khi nó thấy hợp nhãn mới chịu lùi ra sau chuẩn bị.
Thấy thế, Huy đô châm chọc:
– Đó giờ tao coi đá banh nhiều rồi, mấy thằng chỉnh chỉnh như vậy hay đá hụt lắm, hehe!
Cả thẩy đều bật cười trước lời bông đùa của thằng Huy nhưng không vì thế mà lấy làm chủ quan. Tất cả vẫn chưa ngã ngũ một khi loạt luân lưu chưa kết thúc.
Và rồi thời khắc chúng tôi chờ đợi đã tới. Sau tiếng còi của trọng tài, thằng thủ môn cũng chầm chậm tiến đến chỗ trái banh. Nó tung một cú sút khá mạnh, đánh lừa luôn cả Khanh khờ làm nó bay về hướng ngược lại. Nhưng may thay bánh vẫn chưa đi vào lưới mà nó đập trúng cột dọc văng ra trúng ngay chân của Khanh khờ đang nằm sững sốt mà lăn trở ngược lại vào lưới.
Như vừa hoàn hồn, Khanh khờ vội vùng dậy chồm tới dùng chân cản phá trái banh khi nó sắp sửa lăn qua vạch vôi.
Ngay lập tức, cả hai đội 11a4 và 10a1 đều chạy đến phía trọng tài tranh cãi. Một bên thì ra hiệu bóng đã qua vạch vôi đòi đá tiếp, còn một bên thì không công nhận đều đó. Không chỉ có trên sân, ngay cả trên khán đài, một làn sóng tranh cãi đã diễn ra giữa các cổ động viên cả hai đội và suýt tý nữa đã có chuyện nếu không có Lam Ngọc chỉ huy đội cờ đỏ đứng lên dẹp loạn.
Trên sân cũng vậy, sau khi trọng tài ra hiệu cho cả hai đội trưởng ổn định trật tự hai đội, ông đã đi về phía tổ trọng tài cũng đang ngồi gần khung thành để hội ý. Bầu không khí cả sân đột nhiên căng thẳng lạ thường, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt.
Mãi đến một lúc sau, ông trọng tài cũng đi ra với vẻ mặt bình thản mặc cho cầu thủ cả hai đội có sốt sắn như thế nào. Ông tằn hắn một hơi rồi nghiêm nghị nói:
– Sau khi họp bàn với tổ trọng tài, xét thấy bóng vẫn chưa lăn qua vạch vôi nên tôi quyết định 11a4 là đội thắng trong loạt sút luân lưu này!
…
– Ồ… dzéééééé! Thắng rồi!
Cả đám Toàn phởn ôm nhau vật ra cả mặt sân ăn mừng chiến thắng. Cả trên khán, tụi Phú nổ cũng lấy một tấm băng rôn hình như đã chuẩn bị trước đó căn ra giơ lên thật cao như muốn cho tất cả đều thấy những dòng chữ trên đó, “11a4 vô địch, 11a4 là người chiến thắng”. Không những thế, bọn nó còn cầm luôn băng rôn tràn xuống cả sân lao tới chỗ đám Toàn phởn ho hào chí chóe:
– Á há há, tụi bây cảm ơn tao đi, nhờ đội cổ động tụi bây mới thắng đó nghen!
– Trời ơi, thằng bê đê, sít ra, đừng có ôm bố!
– Ủa mà mình thắng chưa, sao thấy cả đám chạy vô sân quá trời vậy?
– Trời ơi cái thằng ngáo này nữa, lúc nãy trọng tài mới nói còn gì?
– Ủa vậy là nãy giờ ăn mừng đó hả!
– Sặc, dẹp mày đi, đừng làm bố cụt hứng!
Cả đám cứ nhao nhao trong niềm vui sướng tột độ. Chỉ có duy nhất lớp 10a1 là vẫn còn nán lại tranh cãi với trọng tài về quyết định vừa rồi. Nhưng quyết định đã được công bố không thể nào sửa được, bọn nó đành thở dài ngao ngán đi về phía khán đài đội nó ngồi gục xuống tức tưởi.
– Phong có muốn ra sân chia mừng không, để Ngọc đỡ Phong xuống?
– À… ừ! Làm phiền Ngọc nhé!
Vậy là lần thứ hai kể từ khi bị chấn thương tôi được Lam Ngọc dìu bước. Cảm giác chộn rộn vẫn còn nguyên vẹn như mới lần đầu được ở gần nàng. Nhất là cái hương nước hoa đó đó, hương lily mà bao lần tôi ngây ngất mỗi khi ngửi thấy. Nó vẫn còn thoang thoảng mặc dù nàng đã vận động khá nhiều.
– Này, đừng thấy vậy mà tưởng bở nhé! Mọi chuyện không như Phong nghĩ đâu đấy!
– Ừ… ừm… Phong biết mà!
Lam Ngọc lại tuôn ra những câu lạnh lùng, nhưng không hiểu tại sao tôi lại không thấy khó chịu hay buồn bã gì. Chắc có lẽ do lúc nàng nói, tôi chợt cảm nhận được đâu đó ở nàng có một nét bối rối lạ thường.
– Ê thằng Phong kìa bây!
Rất nhanh, Toàn phởn đã phát hiện ra Lam Ngọc đang dìu tôi khi mới vừa bước vào đường biên. Và cũng rất nhanh, bọn nó đã xúm lại chỗ tôi khiên đi làm tôi tiếc đứt ruột vì phải rời khỏi vòng tay của Lam Ngọc.
– Ê ê, tụi bây khiên tao đi đâu đó?
– Hề hề, thì đi ăn mừng chứ đâu! Yên tâm không có đau đâu mà lo! Cầm lấy nè, nhất mày rồi đấy!
Thằng Toàn dúi đôi giày nó mượn cho tôi rồi cùng cả bọn khiên tôi vừa chạy cả vòng sân vừa hò hét inh ỏi ăn mừng làm tôi quê thấy tía, cả sân ai cũng dán mắt vào tôi.
May thay, khi tụi nó vừa đi hết 1 vòng, định sẽ chạy thêm vòng tiếp theo thì đột nhiên cả đám khựng lại. Đó là vì hiện giờ thằng Bảo từ trong đám 10a1 đi ra đứng ngay trước đường đi của tụi nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 23/11/2018 11:38 (GMT+7) |