Đời học sinh - Quyển 5

Phần 20

Tôi nói, nhịp những ngón tay lên bàn để giảm đi sự căng thẳng trong lòng:

– Rồi thời gian sẽ chữa lành những vết thương dù là nặng nhất phải không Ngọc?

Lam Ngọc xác nhận câu nói của tôi bằng một cái gật đầu nặng trĩu:

– Ừ, có lẽ vậy… Nhưng dù có được chữa lành đi chăng nữa, nó vẫn sẽ để lại những vết sẹo, thứ sẽ khiến chúng ta cảm thấy đau buốt những ngày trái gió.

Tôi thì không cảm thấy như vậy:

– Ngọc nói rất đúng, nhưng khép kín bản thân vì những điều như vậy thật không đúng chút nào. Bởi lẽ sẽ có một người nào đó xoa xịu và cùng ta vượt qua nỗi đau của những vết xẹo đó mang lại. Nếu Ngọc chịu mở lòng…

– Hì…

Lam Ngọc đột nhiên bật cười làm tôi khó hiểu:

– Có chuyện gì vậy Ngọc? Sao lại cười?

Nàng vỗ vai tôi cười khẽ:

– Phong có vẻ đã suy xét mọi chuyện trưởng thành hơn rồi nhỉ?

Mỗi khi được ai đó khen, tôi lại hay bối rối và lần này cũng vậy:

– Ừm… chỉ là Phong muốn được giúp đỡ Ngọc hết sức có thể thôi!

Nàng lại lắc đầu cười:

– Ngọc biết Phong có ý gì. Nhưng Phong cứ lo tốt cho bản thân và người quan trọng nhất của Phong đi! Có như thế Ngọc mới thấy an tâm, Phong hiểu chứ?

Có một thoáng ngập ngừng, tôi vẫn gật đầu:

– Ừ, Phong biết rồi!

Nàng lại vỗ vai tôi với gương mặt vui vẻ hơn:

– Được rồi, Ngọc sẽ đến dự tiệc liên hoan sau lễ tổng kết! Bây giờ Ngọc có thể đọc sách tiếp được chứ?

– Ừ, Ngọc đọc vui vẻ nghen!

Đến đó là kết thúc cuộc nói chuyện giữa tôi và Lam Ngọc và cũng có thể là cuộc nói chuyện dài cuối cùng giữa tôi và nàng. Tôi không biết lần nói chuyện kế tiếp với nàng sẽ là chừng nào. Một ngày, một tháng hoặc thậm chí là một năm, tôi cũng không biết. Nhưng rõ ràng là sau cuộc nói chuyện này cả tôi, và cũng có thể là Lam Ngọc sẽ với phần nào sự cồn cào trong lòng hơn. Chí ít là trong khoảng thời gian này…

– Anh… Phong…

Tiếng Ngọc Lan sọc vào tai làm tôi giật mình lắp bắp:

– Hả hả, có chuyện gì? Lam Ngọc đâu?

Nàng càu mày giận dỗi:

– Lam Ngọc về chỗ từ lâu rồi! Anh bị gì mà cứ đứng mãi, em gọi mấy tiếng mới nghe!

– Ừ, anh xin lỗi! Chỉ là một chút suy tư trong lòng anh thôi!

Nàng tròn mắt biếc lo lắng:

– Có phải vì Lam Ngọc không?

Tôi đưa tay vuốt mái tóc nàng:

– Ừ, nhưng chỉ một thoáng thôi. Em đừng lo, anh sẽ không như vậy nữa đâu!

Nàng lại cười tươi như chưa hề có chuyện gì:

– Hì, em tin anh đó, chéri ạ!

– Ay chà, tui biết nguyên do vì sao mắt xanh thành đen, mắt đen thành xanh rồi nghen! – Toàn phởn lại hóa thân thành quân sư vuốt cằm gật gù.

– Hè hè! Biết rồi thì để trong lòng đi, Toàn nhỉ?

Ngọc Lan bẻ tay rôm rốp nhìn Toàn phởn cười ma mảnh khiến thằng này xám mặt phải lùi về chỗ ngồi ngay lập tức.

Xưa nay tôi chỉ tưởng Lam Ngọc với sát khí của mình mới có thể làm Toàn phởn khiếp vía nay lại thêm cô thiên thần mắt xanh này lại có sát khí mạnh không kém. Đứng kế bên mà tôi còn thấy lạnh sống lưng chứ đừng nói thằng bị dính trực tiếp như Toàn phởn. Ớn gì đâu!

Sau gần nửa tiếng đồng hồ loi nhoi bàn tán, cả bọn mới an vị trở về bữa tiệc liên hoan vốn có.

Tôi tất nhiên là được xếp chỗ cạnh Ngọc Lan rồi. Cạnh nàng ở phía bên kia có Ngọc Mi, thằng Bảo còn cạnh tôi thì có Toàn phởn, Ngọc Phương cùng những đứa còn lại xếp thành một vòng dài đến tận ngoài thềm. Cửa nhà nàng mọi thường chỉ mở một nửa để ra vào, nay phải luôn cả hai bên để đủ chỗ mở tiệc.

Nhưng dường như không anh để ý đến tiểu tiết đó như tôi cả. Tất cả dường như đang chờ một đều gì đó rất ư là trịnh trọng khiến cho mặt đứa nào đứa nấy đều hớn hở thấy rõ.

Tôi không biết bọn nó đang chờ cái gì, vì chờ đồ ăn là không phải rồi. Đang ở ngay trước mặt bọn nó mà, muốn thì vơ đũa gấp là xong. Nhưng đằng này bọn nó vẫn nhìn về phía tôi và Ngọc Lan đăm đăm cứ như tôi và nàng đang thiếu nợ bọn nó thứ gì vậy.

Rất nhanh, với sự thông minh của mình, Ngọc Lan nhẹ nhàng đứng lên hắn giọng:

– Đầu tiên, mình cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc cuối năm tại nhà mình.

– Nói hay, vỗ tay tụi bây! – Toàn phởn reo lên hớn hở kéo theo tràng vỗ tay của cả đám.

Giữa không khí nhộn nhịp đó, tôi cũng đứng dậy tiếp lời cho Ngọc Lan:

– À… tui là Phong, rất vui khi mọi người có mặt đầy đủ!

– …

– …

Đột nhiên cả đám đột nhiên im thinh thít khiến tôi quê độ trầm trọng, chỉ biết đứng chửi phong long chữa thẹn:

– Đệch! Tụi bây chơi tao hả?

Toàn phởn đứng lên vỗ lưng tôi:

– Hôm nay chắc thằng Kiên lảng nó vui lắm!

– Sao thế? – Tôi nghệch mặt.

– Vì từ giờ nó có thêm mày là bạn rồi!

– Há há… đau bụng quá!

Câu nói của Toàn phởn làm cả đám cười bò lăn lóc. Đã vậy thằng Kiên lảng còn cà khịa vào:

– Phong qua ngồi chung với tao nè!

– Ngồi chung cái mế!

Thấy tôi liên tục bị công kích đến hết đường chống đỡ, Ngọc Lan đứng cạnh bên liền tiếp tục phần diễn văn của mình, cứu vớt tôi như một thiên thần cứu rỗi:

– Ừm… vì mình mới về đây chưa đầy một tháng nên nếu có nói chuyện làm mọi người không hiểu cũng thông cảm cho mình nha, hì hì!

– Đó, nói chuyện như thế này tụi tao mới vỗ tay cho chứ! Vỗ tay anh em! – Phú nổ ở phía đối diện cùng hô hào công kích tôi cho bằng được.

Ngọc Lan cũng không để tâm đến việc đó lắm, nàng đến thúc phần diễn văn của mình bằng một nụ cười tươi tắn:

– Thôi, nói vậy là đủ rồi, hôm nay là để vui chơi mà! Mọi người cứ ăn chơi thả ga đi nghen!

– Câu nói hay nhất trong ngày! Vỗ tay!

Thế là buổi tiệc liên hoan cuối năm đã bắt đầu. Trước mắt tôi bây giờ không còn là phòng khách nữa. Toàn bộ khoảng trống dưới nền nhà bây giờ đã trở thành một bàn tiệc thịnh soạn với những món ăn bốc khói thơm nứt mũi. Chưa kể Ngọc Lan còn kê cái bếp nướng ở chính giữa bàn tiệc dùng để nướng thịt, rau củ các kiểu làm bụng tôi cứ sôi ùng ục cả lên.

– Ê khoang!

Trong lúc cả đám còn chưa biết lựa món nào ăn trước, thằng Khanh bỗng hét lên làm tất cả im bặc.

Cảm thấy có chuyện không lành, tôi vội đánh trống lảng:

– Thằng Khanh này kì cục, chỗ đang ăn tiệc mà cứ la hét um sùm! Thôi mọi người anh tiếp đi!

Khanh khờ vẫn tiếp tục, mặt hình sự:

– Khoang ăn đã! Bữa tiệc thế này vẫn còn thiếu!

Biết chắc đại nạn sấp ập đến, Toàn phởn cố gắng cứu vớt:

– Khanh ơi, nay ăn uống vui vẻ thôi mày!

Ai ngờ Khanh khờ chối phắt:

– Gì vui vẻ? Phải có nó mới vui vẻ được, tao chuẩn bị hết rồi, chờ xíu!

– Ế ế, đứa nào giữ thằng Khanh lại coi!

Thấy Khanh khờ chạy ra ngoài, Toàn phởn hô hoán theo nhưng không kịp nữa rồi. Khanh khờ thường ngày chuyện gì cũng chậm chạp mà giờ không biết Đoàn Dự có sống lại dạy cho nó lăng ba vi bộ hay không mà nó chạy nhanh như gió, thoáng cái là ra đến giữa sân.

Phú nổ cũng là một thằng rất nhạy, thấy Khanh khờ đang nhăm nhe rút thứ gì đó trong balô, nó hoảng lên:

– Trời ơi, chạy đi tụi bây! Có khủng bố!

– Gì, khủng bố đâu? – Đám thằng Huy giật mình nhìn dáo dát.

– Điên hả Phú? Ở đây khủng bố đâu ra? – Thằng Tiến cau mày.

– Mày lại nói dốc nữa à? – Thằng Hiếu cũng hùa theo.

– Trời, tụi bây không tin hả? – Rồi nó quay sang thằng Kiên – còn mày?

– Hả? Gì? Ăn thịt nướng không?

– Thôi dẹp mày đi!

Nói chung thì cả đám chỉ tưởng tụi thằng Toàn, thằng Khanh chỉ bày trò giỡn hớt cho không khí thêm vui vẻ. Cũng như chả ai tin vào cái miệng của Phú nổ hết. Đến khi thằng Khanh lù lù đi vào như tử thần đặt nguyên cái chai pepsi lít rưỡi huyền thoại xuống nền gạch tụi nó mới trợn mắt.

– Trời, nữa hả Khanh? – Thằng Tiến xám mặt.

– Chứ sao, tiệc vui thì phải có rượu mừng chớ!

Phú nổ vẫn chưa hết tru tréo:

– Thấy chưa, tao nói có thằng nào nghe đâu!

– Chứ đó giờ mày nói có câu nào là thật đâu! – Thằng Tiến thở dài chỉ biết lắc đầu trách Phú nổ.

Cũng như thằng Toàn và đa số những đứa còn lại, bọn nó chỉ biết chẹp miệng chịu trận chứ làm sao từ chối được. Rượu ép bất khả từ mà.

Khanh khờ quả đúng là tử thần bàn nhậu. Bữa tiệc nào có nó là cứ y như rằng phải có một chai pepsi gia truyền mang theo. Gia đình thằng này sống nhầm chỗ rồi, nó mà ở quê chắc nhà nó bán rượu chắc đắt lắm. Mấy ông chú của tôi ở dưới đó cứ chiều chiều lại lai rai vài xị rượu tâm sự. Chẳng mấy chốc mà nhà Khanh khờ lại phất lên.

Mà thôi, tôi cũng không có thời gian suy nghĩ vu vơ nhiều. Tình hình bây giờ còn loạn hơn lúc tôi dẫn Ngọc Lan ra nữa. Thế nên tôi vội đập tay điều đình:

– Thôi thôi, tụi bây đừng có ồn ào nữa! Nội của Lanna đang nghỉ ngơi ở phòng đấy!

Khanh khờ thở dài, tay vẫn giữ khư khư chai rượu:

– Thì tao có làm gì đâu! Tụi nó tự nhiên nhặng cả lên!

– Tao nghĩ mày là nguyên nhân đó! – Phú nổ vỗ vai Khanh khờ cái nhẹ.

Nom bộ tụi nó lại sắp cãi nhau, tôi lấy cái đũa gõ vào nắp vun:

– Thôi thôi tụi bây nghe tao nói nè! Đây không phải nhà tụi bây, đừng có tự nhiên như vậy. Cũng phải hỏi qua chủ xị chứ!

Khanh khờ thản nhiên:

– Thì mày là chủ xị chứ ai?

Tôi xua tay:

– Bậy rồi! Tao là phó chủ xị thôi, còn Lanna mới là chủ xị nè! Tụi bây muốn nhậu ở nhà Lanna thì phải hỏi trước đã, đừng có tự nhiên như vậy!

Khanh khờ liền quay sang Ngọc Lan:

– Vậy có được không Lanna?

Tất nhiên là không rồi cái thằng tử thần kia. Thiên thần mắt xanh tôi thì làm sao có thể uống những thứ rượu tầm thường như vầy được. Chắc chắn nàng sẽ từ chối cho cái mặt mo kia xụ xuống mà thôi.

Ấy thế mà:

– Ừa, cũng được! Tiệc cuối năm mà, hì hì!

– Thấy chưa, cạn chai luôn tụi bây!

Tôi trố mắt khều nhẹ nàng:

– Gì vậy Lan, đó là rượu đó! Coi chừng nội em la đấy!

Nàng lắc đầu cười:

– Không đâu, em xin phép nội với ba mẹ được thả ga hôm nay rồi!

– Trời, còn bọn anh thì sao?

Nàng đập vai tôi:

– Hì hì, không sao cả đâu, còn có em mà!

– Rồi chưa, hai vợ chồng bây nói chuyện gì lâu vậy? – Khanh khờ vỗ vỗ vào bình rượu đốc thúc.

– Rồi, để tao tuyên bố! – Tôi quay sang phía tụi nó trở lại.

Nhìn một loạt những gương mặt lấm lét, mà tôi đoán là do chai pepsi gia truyền kia, tôi thở ra:

– Giờ ai đồng ý nhậu giơ tay nào!

Trong một nhóm biểu quyết sẽ xảy ra trường hợp đứa có đứa không. Và lần này số đứa có chỉ chiếm một tẹo. Nó chỉ gồm Khang đinh, Toàn phởn, tôi, Ngọc Lan và tất nhiên là có Khanh khờ rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 21/12/2018 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7
Phần 20 “Nhìn vẻ mặt của cậu thì chắc đã từng nghe qua cái tên này rồi!” Ent cười nói. John không nói chỉ gật đầu, hắn như chìm đắm vào từng dòng suy nghĩ. “Trước đây khi John vừa chân ướt chân ráo tiến vào thế giới này hắn ngày đêm đọc sách để hiểu rõ hơn về nơi đây, một trong số những quyển sách hắn đọc có nói về những loại siêu cấp quái thú sống ở thời đại cổ ngữ, hắn nhớ như in những gì trong sách đó viết: Ở thời đại cổ ngữ, thời đại lấy sức mạnh làm quyền lực, kẻ có sức mạnh là kẻ thống trị. Ở thời đấy, ngoài...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại
Cha con chung vợ (Update Phần 117)
Phần 20 Phong nó làm sao vậy con? Ba là người nhạy bén, thấy hai vợ chồng Thuyền nói chuyện như vậy là biết có vấn đề, nên Phong mới có vẻ hậm hực đi ngay mà không kịp ăn sáng. Ba không lên tiếng sợ tình hình căng thêm, nên đợi Phong đi rồi mới ra hỏi Thuyền. Ảnh ghen... Thuyền trả lời một cách tự nhiên. Thằng ngốc này, ghen bậy bạ chuyện gì vậy con? Ba không nhìn ra hả, anh Phong ghen với ba đó! Thuyền liếc mắt nói với ba. Sao nó ghen ba? Ảnh nghi giữa chúng ta có chuyện mờ ám! Thuyền vừa nói vừa bắt đầu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Cho người khác đụ vợ mình Dâm thư Trung Quốc Đụ lỗ đít Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện NTR Truyện sex cuckold
Hai vợ chồng tôi - Tác giả Ngọc Linh
Phần 20 Nó còn căng tròn và thâm đen hơn so với vợ tôi nữa. Nhìn nó như một hột đỗ vậy, đảo quanh cái đầu lưỡi ở trên đó thì Dung dạng chân của mình ra rộng hơn, đồng thời cũng cong người lên mà rên khẽ khẽ: Úi anh ơi... em sướng tê hết cả người lên rồi anh... liếm thế này thì làm sao mà em chịu nổi được nữa chứ... hích hích... đã quá... đi mất anh ơi... ư... ư... Không nói gì nhiều mà tôi cứ thế đảo quanh cái đầu lưỡi của mình mạnh hơn đồng thời cũng chọc luôn vào bên trong cái lỗ mà ngoáy nhẹ nhàng. Bên kia thì Đạo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình với đồng nghiệp Thác loạn tập thể Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện NTR Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng