– Ê Phong! Nếu mà cho mày một cơ hội để yêu lại, mày có tiếp tục chọn người mày đang yêu hay không?
– Ớ?
– Sao, khó trả lời quá hay gì?
– À không! Tao vẫn sẽ chọn người yêu hiện tại của tao chứ! Còn mày?
– Tao sẽ chọn không yêu ai cả cho bớt phải gánh nặng!
– Chậc, nghe mày nói lúc nãy tao cũng đoán được mày trả lời gì rồi!
– Uầy, yêu chi cho đời đau khổ! – Nó chắp tay sau gáy dựa ra bức tường sau lưng vừa thở ra đầy mệt mỏi.
Suy cho cùng thì đây là con đường nó đã chọn, tôi không cảm thấy ngạc nhiên khi nó trả lời như vậy. Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu khi nó hỏi câu đó tôi lại lưỡng lự một hồi mới có thể trả lời được. Ngọc Lan luôn là người tôi yêu nhất và nếu cho tôi chọn lại tôi vẫn sẽ chọn yêu nàng. Tại sao tôi lại có thể lưỡng lự khi thằng Vũ hỏi như vậy được, có phải trong lòng tôi có trở ngại gì đó giống như Hoàng Mai hay không?
Ngồi thêm một chút nữa tầm 11h trưa, do còn phải đi đón Ngọc Lan nên tôi chào tạm biệt thằng Vũ để đi trước.
Từ quán cà phê qua chỗ nhà Ngọc Lan cũng không xa lắm, chỉ vòng vòng ở đường Nguyễn Hữu Thọ mà thôi nhưng tôi đi sớm cốt chỉ để có thời gian đi dạo với Ngọc Lan thêm một chút. Ngày nào cũng thế, tôi đều đi sớm một tí để trừ hao ra thời gian nói chuyện với nàng cũng như đạp xe đi dạo. Vì thế hôm nay tôi cũng qua nhà nàng sớm một tí để khỏi phải bị nghi ngờ.
Ấy thế mà tôi vẫn không qua khỏi được đôi mắt tinh tướng của nàng, với mới mở cổng nàng đã hỏi một câu đùa như thật:
– Hì, từ đâu sang mà nhìn còn khỏe khoắn vậy anh?
– À, tại nay tại sắp được ăn tối với gia đình em nên mới đầy năng lượng vậy đó em!
– Thiệt không đó? Hay tới lúc vô bàn không gắp được món nào lại nhờ em gấp dùm!
– Bậy nào! Được ăn với gia đình em vui… hông hết nữa!
– Hi hì, rán đi, chiều là được rồi!
– À hề hề! Vậy mình lên trường thôi em!
Tôi cười cầu tài mừng thầm vì số mình còn chưa tận. Vừa rồi chỉ cần tôi ngập ngừng một xíu thôi có lẽ Ngọc Lan đã tiếp tục hỏi dồn tôi cho đến khi tôi khai thật thì thôi. Không biết đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với tia nhìn sắc lẽm của nàng như thế nào nữa. Hên gì đâu!
Bất giác tôi lại nhìn ra phía sau theo cảm tính. Từ nãy đến giờ tôi có cảm giác như ai đó đang theo dõi tôi vậy, nhưng khi quay ra đằng sau thì mặc nhiên chỉ là những chiếc áo trắng học sinh vẫn đạp theo đám đông từng tốp phía sau lưng tôi như mọi ngày.
– Á Anh Phong!
Tôi giật mình bởi tiếng la của Ngọc Lan và càng giật mình hơn khi chiếc xe đạp điện của mình vừa leo ào lên lề và suýt đâm sầm vào cột điện nếu không bóp thắng kịp lúc. Điều này khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn sự chú ý vào cả tụi tôi nhưng hơn hết là Ngọc Lan ở phía sau lưng vẫn bấu chặt vào hông tôi run run như chưa hết sợ hãi.
Tôi cầm tay em trấn an:
– Em có sao không? Có bị đụng trúng chỗ nào không?
– Không sao đâu anh, em hơi giật mình một xíu à! Anh bị sao vậy? Tự nhiên cứ quay ra nhìn đằng sau hoài!
– À ừ anh…
– Có chuyện gì khó nói hả anh?
– Anh cũng không biết nữa, tự nhiên anh có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy!
– Có phải bữa hổm cũng vậy phải không anh?
– Bữa nào em?
– Cái lần ra chơi hôm bữa đó anh! Đang đi anh cũng tự nhiên đứng lại có phải vì như vậy không?
– Ừ đúng!
– Nhưng vì sao hở anh? Tại sao anh lại có cảm giác như vậy?
– Anh cũng không biết nữa, tự nhiên anh có cảm giác bị theo dõi vậy à!
Ngọc Lan bỗng thở dài một hơi, nét mặt nàng tự nhiên rũ xuống thấy rõ nhưng rất nhanh nàng cũng rạng rỡ trở lại mỉm cười với tôi:
– Thôi, không sao đâu anh! Chắc do cảm giác thôi, mình có làm gì để người ta theo dõi đâu!
– Ừ, chắc anh lo xa quá thôi, mình đi lên trường tiếp em ha!
– Ừa, đi thôi anh!
Dù lại may mắn thêm một lần nữa qua được đôi mắt tinh tường của Ngọc Lan nhưng chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy vui nổi. Phần vì tôi vừa làm Ngọc Lan hoảng sợ một phen, phần vì lại một lần nữa tôi cảm nhận được có ai đó đang theo dõi tôi.
Điều đó càng cũng cố thêm giả thuyết tụi thằng thái đã mò được thông tin của tôi để theo dõi, chờ đợi thời cơ để ra tay như bọn nó đã từng làm với thằng Khanh mà bạn của nó.
Nhưng cũng như Ngọc Lan đã nói, có lẽ tôi chỉ lo xa mà thôi…
…
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, tôi đến thẳng nhà Ngọc Lan để chuẩn bị cho buổi tối cùng với gia đình nàng.
Vừa mở cổng, con Lucky đã chạy ra quấn quýt dưới chân Ngọc Lan như mọi thường khi nàng về nhà. Mỗi lần như vậy tôi cùng đều sà xuống vuốt ve nó một cách thích thú, tôi vốn cũng không phải người yêu thích chó mèo gì nhưng con Lucky này có bộ lông mềm mượt khiến tôi không thể rời tay được.
– Anh chị vô nghỉ ngơi đi xíu đi, em với mẹ nấu đồ ăn xong rồi đó!
Đang mân mê con Lucky, giọng Ngọc Mi bỗng vang lên từ trong nhà làm tôi thoáng một chút giật mình. Thì ra con bé ở đến từ lúc nào và đang đứng ở thềm nhà túm tím nhìn bọn tôi.
Tính ra cũng hơn 3 tháng rồi tôi mới gặp lại Ngọc Mi. Con gái không gặp 1 tuần đã đổi khác đằng này là hơn 3 tháng tất nhiên con bé có ít nhiều thay đổi và hầu hết đều là những thay đổi tích cực.
So với hơn 3 tháng trước đây, gương mặt Ngọc Mi có phần rạn rỡ hơn và xinh xắn hơn. Và sự thay đổi rõ rệt nhất là ở trang phục khi lần đầu tiên tôi thấy con bé mặc quần đúi áo pull một các thoải mái đến vậy. Có lẽ do được bà nội thấu hiểu nên con bé không còn bị áp bức trong cuộc sống nữa, nét tươi tắn hiện rõ trên gương mặt.
– Sao không đợi chị về rồi nấu luôn, em qua chơi mà để em nấu cực ghê!
– Có gì đâu chị! Đợi chị về nấu thì có người lại than thở đó! – Vừa nói con bé vừa nhướng mắt về phía tôi cười đùa.
– Hì hì, thôi mình vào chuẩn bị đi! – Rồi Ngọc Lan quay về phía tôi – Anh có mang theo đồ không đó?
– Có chứ sao quên được!
– Vậy anh vào thay đồ rồi ra sô pha nghĩ xíu y, em với bé Mi lên phòng xíu rồi xuống liền!
Ok! Từ bây giờ tôi bắt đầu sẽ chinh chiến một mình khi hai hậu phương vững chắc của tôi là hai chị em Ngọc Lan đều phải tạm vắng ở căn cứ để chuẩn bị tư trang. Ngay cả con Lucky cũng theo luôn hai chị em vào phòng để lại tôi bơ vơ ở phòng khách và trước mặt tôi đây lại là ba và bà nội của Ngọc Lan.
Đứng trước hai trùm cuối, tôi thở ra khoanh tay:
– Dạ, con chào bà, con chào chú!
– Ừ, ngồi chơi thoải mái đi con! – Bà mỉm cười mời tôi ngồi.
– À, dạ!
– Lên lớp mới sao rồi có ổn không con?
– Dạ, vẫn tốt ạ! Lớp 12 thì có nhiều điều phải lo hơn!
– Ừ, mà bà nghe con bé Lan nó kể hè rồi tụi con về quê chơi phải không?
– Dạ, đúng rồi, quê nội con ở Bến Tre ạ, nhiều cây trái lắm!
– Ừ, bà cũng thích xứ có cây cỏ nhiều, thấy yên bình lắm!
– Dạ, ở dưới con cũng vậy đó bà!
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Ngọc Mi lại có sự thay đổi rõ rệt trong 3 tháng đến vậy. Bà nội con bé bây giờ dễ tính và cời mở hơn rất nhiều so với lần cuối tôi gặp bà cũng trong nhà này. Có thể nói bà đã thấu hiểu cho con bé hơn và sửa được cái tính cổ hủ của mình, Tôi có thể cảm thấy một sự thoải mái khi nói chuyện với bà. Duy chỉ có một người là không như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 21/12/2018 03:38 (GMT+7) |