Đời học sinh - Quyển 1

Phần 104

Trở lại với hiện tại, sau khi Ngọc Phương đã đi khỏi thì Hoàng Mai lại trầm ngâm không nói gì, chỉ thở hắt ra một tiếng rồi lẳng lặng bước đi như người vô hồn. Biết được có điều chẳng lành, tôi vội bước dài đến trước một bước vừa đi song song với em vừa âu yếm thì thầm:

– Bé Mai à, lại giận chuyện của Ngọc Phương nữa hả?

– Anh không thấy em thật tội nghiệp hay sao chứ?

– Trời ơi, bé Mai của anh không ăn hiếp người ta thôi chứ tội nghiệp gì?

– Hứ, anh nói như kiểu em là mấy bà tám ngoài chợ lo chuyện bao đồng không bằng, tất cả là vì anh đấy thôi!

– Nhưng tội nghiệp thế nào nói anh nghe xem?

– Hừm, anh không thấy từ Lanna cho đến Ngọc Phương ai cũng có thể uy hiếp em được sao?

– Cái đó thì hiển nhiên rồi!

– Anh… – Hoàng Mai tức tối dậm chân ầm ầm lên nên đất.

– Thôi, biết rồi! Bé Mai của anh tội nghiệp nhất phải hông!

– Vậy có hứa với eml à tới nhà Ngọc Phương học đàng hoàng không?

– Ô hay, thì anh đi học chứ có đi chơi bời gì đâu!

– Ai chứ, anh thì em không tin được!

– Uầy, lại cái câu đó! Anh là anh trong sáng với yêu vợ lắm nhé!

– Vô duyên, ai là vợ anh? – Em bỗng dưng đỏ mặt.

– Vậy anh đâu phải chồng ngốc của em!

– Hứ, nghỉ chơi anh luôn!

– Ấy ấy, đừng giận mà vợ ngốc!

– Anh mới là chồng ngốc, em hông có ngốc đâu.

– Vậy vợ thông minh!

– Hông được!

– Vợ cả nhé!

– Chồng điên.

– Vậy gọi là gấu nhe.

– Véo hông anh bây giờ.

Suốt từ trường cho đến về nhà, tôi và em cứ tranh luận mãi về vấn đề xứng hô, từ vợ hờ, vợ quỷ, vợ lanh cho đến vợ hiền, vợ đẹp, vợ xinh ngay cả tiếng gọi dễ thương nhất là “bà xã” em cũng không chịu, để rồi lại chốt cách xưng hô bằng 2 từ quá ư là bình dị: “Vợ yêu”. Âu thì nghe cũng được đi, nhưng tôi chỉ nói khi không có ai xung quanh thôi, lỡ mà có người nào nghe thấy được chắc tôi độn thổ chết mất.

Thời lúc đó là thế mà, hễ có cặp nào xưng vợ chồng với nhau thì cứ ý như rằng bị cả trường đồn ầml ên như tin giật gân ấy, còn bây giờ thì khỏi nói rồi, trẻ con cấp hai thậm chí là mấp mé cấp 1 thôi cũng đã xưng nhau tình tứ như vợ chồng son ấy, làm tôi nhiều lúc cũng bức xúc lắm chỉ muốn… ganh tị với tụi nhỏ đó thôi, hề hề.

Còn về chuyện thêm ở nhà Phương, theo như lời nhỏ nói thì cứ 6h giờ mỗi ngày là tôi phải đến nhà nhỏ để mài dùi kinh sử chuẩn bị cho cuộc thi hái hoa học tập chán như còn gián này.

Cũng phải nói qua về chuyện học thêm của tôi ở những năm học vừa qua một tí, thú thật thì tôi chả thích học thêm tý nào, học ở trường còn làm biếng huống hồ gì là đi học thêm, từ đó đến giờ ngoài học thêm để ôn thi tuyển sinh lớp 10 ra thì tôi chẳng học thêm môn nào nữa cả và lần học thêm ở nhà Phương kì này là lần đầu tiên tôi học một cô giáo vừa trẻ trung vừa xinh đẹp như thế đấy, sướng mê tơi luôn.

Nhưng mà hình như Hoàng Mai cũng cảm nhận được những gì tôi nghĩ lúc đó nên trước khi đi học em cứ nhắc đi nhắc lại mãi cái điệp khúc “la cà phố xá trà đá bia hơi” thường ngày:

– Đi thẳng một đường đừng có đi đường vòng đấy!

– Ẹc, biết rồi mà!

– À còn nữa, đừng có ghé vào chỗ khác đấy biết chưa?

– Rồi, hứa luôn.

Chả là từ nhà tôi đến nhà Ngọc Phương có 2 đường, một là đi thẳng đường lộ lớn hai là đi đường tắt băng qua khu nhà biệt thự, đường này gần hơn nhưng ngặt cái là phải đi ngang nhà của Lan, thế nên Hoàng Mai chẳng thể nào để tôi đi đường đó được rồi, đành phải đi đường lộ lớn xa hơn 2 cây số thôi.

Theo tuyến đường đã định, khoảng 6h kém 15 là tôi bắt đầu đạp xe rời khỏi nhà, dù gì từ nhà tôi đến nhà Ngọc Phương cũng khá xa, những 5km. Người ta thì đi xe máy thoáng là tới, tệ lắm cũng xe đạp điện, còn tôi thì cứ chạy mãi chiếc fuhachi cho đến hết lớp 11 mới lên đời được xe đạp điện, mà chẳng phải là xe đạp điện chính chủ mới ác.

Giữa đường gần đến nhà Phương, tôi chợt thấy một nhỏ con gái đang lấp ló bên lề đường bên kia như có ý định qua đường, khi tôi chạy đến gần thì nhỏ ấy đột nhiên nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay như đang réo gọi ai đó. Lúc đầu tôi cứ tưởng nhỏ đang gọi người khác do trời tối quá không thấy rõ mặt, vả lại đèn xe còn đang chiếu vào mặt tôi nữa, thể nhưng đến gần một chút thì tôi mới ngỡ ngàng nhận ra đó là nhỏ Phương, giờ đầy nhỏ đang ở lề đường bên kia vẫy tay để tôi chú ý:

– Đến đúng giờ ghê ha? – Canh lúc không có xe đi ngang, nhỏ chạy một mạch qua chỗ của tôi tíu tít.

– Giờ này sao không ở nhà, ra ngoài đây làm gì vậy?

– Hi, Phương ra nhà sách bên kia đường mua một số sách tham khảo về ấy mà!

– Ôi, nghe là thấy choáng váng rồi!

– Choáng váng cũng phải chịu thôi, Phương mua mấy cuốn sách này sẵn tiện giảng cho Phong luôn đó!

– Éc, không phải chớ!

– E hèm! Phong khôngnghe câu “Sách là ngọn đèn bất diệt của trí tuệ con người” sao?

– Thôi thôi, vào học hẳn tính! – Tôi vội đạp xe đi.

– Nè, đồ đáng ghét! – Nhỏ phồng má cau có.

– Gì nữa?

– Để người ta ngoài đường vậy hả?

– Ờ hé, lên xe đi! Aibảo nhỏ con quá người ta bỏ quên!

– Thấy ghét! – Nhỏ tức tối giậm chân.

– Vậy có muốn lên xe không?

– Hông thèm!

– Vậy tự mà đi bộ về nhà nhé! – Tôi trêu đểu rồi dong xe đi.

Cứ tưởng là nhỏ sẽ kêu réo í ới lên mà gọi tôi trở lại để chở nhỏ đi nhưng không, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, nhỏ cứ lầm lủi bước đi như người vô hồn, thậm chí khi tôi đã điđược một đoạn khá xa mà nhỏ chằng hề kêu than một tiếng nào hết chỉ lẳng lặng ôm chồng sách mà bước đi, thi thoảng lại đưa tay lên dụi mắt như đang khóc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 31/08/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô bác sĩ dâm đãng (Update Phần 16)
Ưm... Ơ Cu Nhỏ... Ơ a a aaa... Có gì vậy chị Diễm Trang... Thằng bé thấy cô ấy rên rỉ “Ưm” trong miệng nhưng không có lớn lắm, nó mát xa chậm lại và hơi nhón chân lên cao để ngước mặt của nó qua bên phía mép giường bên kia để nhìn biểu hiện khuôn mặt của Diễm Trang, bởi lúc này nó đang đứng dưới nền nhà bên này trong phòng ngủ còn thân hình của người phụ nữ trẻ tuổi thì đang nằm sấp trên giường. Khi nó ngước mặt nó qua nhìn thì nó thấy Diễm Trang vẫn nhắm mắt nhưng tiếng rên rỉ “Ưm a” thì cứ phát ra đều...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Thuốc kích dục Truyện bú vú
Gia đình tội lỗi (Update Phần 128)
4 Sáng hôm sau, khi đi xuống tầng trệt để uống trà buổi sáng, tôi thấy bà Liễu vẫn đang ngủ. Nhìn vô bếp thì tôi thấy bà ta đã lấy sữa rồi. Tôi trở ra phòng khách và bật tivi lên rồi ngồi xuống ghế xem. Nhưng trong đầu tôi đang tái hiện lại những sự kiện đã xảy ra đêm qua với bà Liễu, cảnh bà ta van xin để tôi đụ bả như thế nào và bả thủ dâm ngay trước mặt tôi ra sao. Một lát sau, bà Liễu ra khỏi phòng ngủ. Bà ta nhìn tôi rồi đông cứng người trong một lúc. Sau đó bà ta giả lơ tôi và đi vô nhà...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ giúp việc Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Phá trinh lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình
Bi kịch cuộc đời
Phần 51 Ngoại truyện Lúc Sơn chết tôi chỉ lo cho hỏa táng cho Sơn thôi, rồi tôi way về quê nhà. Sau này lên mới hỏi P. Anh mọi chuyện xảy ra sau đó. ĐK : ngay khi tôi mang tro cốt Sơn đi thì ĐK đã về quê chị Thắm ở BT, rồi sau đó lên Ninh thuận làm vườn. Ở đó ĐK sẽ làm lại cuộc đời cái tên Phong đầu bạc cũng dần biến mất... Ông Lão, Vinh TG, Chú Ba và Phương thì bị buộc phải về TQ không cho quay lại VN . Có người hỏi tại sao Ông Lão lại hại Sơn? Trước kia Ông Lão và Phương...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng