Vừa hết hạn 5 phút là nàng ngôi bệch xuống thềm nhà, tay ôm bắp vế như muốn khóc, thấy thế tôi hốt hoảng chạy lại ngay.
– Sao rồi, chân bị gì thế?
– Đau… đau lắm! – Nàng mím môi, nói không ra hơi.
Nhìn kiều này là bị chuột rút rồi, lúc đầu mới tập tôi cũng thường hay bị thế, nên dần biết cách tự xoa bóp luôn. Được tôi xoa bóp, sắc mặt nàng dịu ra bớt, một lúc sau bắt đầu nhìn tôi mà láu táu:
– Sư phụ ơi!
– Hở…
– Sư phụ đổi nghề đi!
– Nghề gì, nói nghe chơi! – Tôi khoái chí.
– Đấm bóp vắc hơi! – Nàng quệt mũi cười hì.
– Này thì đấm bóp vắc hơi! – Tôi cù léc nàng chảy cả nước mắt.
Nàng ôm hông cười lăn lộn ra cả nền nhà. Cũng phải nói qua là từ lúc học võ, tôi cũng đã học luôn những điểm yếu, tử huyệt trên cơ thể con người, cũng len lén trộm sách của ba tôi mà học luôn huyệt cười nên bị tôi cù léc thì có mà sùi bọt mép.
Thấy em nó cười không ra hơi nên tôi định thôi. Bất chợt, nhỏ chộp lấy hai tay tôi lôi xuống, bị mất đà, tôi ngã nhào lên thân hình nóng bỏng của nàng. Đến lúc này thì…
Mặt tôi đối diện với mặt nàng thật sát, cơ thể em tỏa ra mùi hương thơm ngát, thanh dịu làm đầu óc tôi cứ mê mẩn. Mụ mị. Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp. Thế rồi nàng nhắm mắt lại, khẽ rướn đôi môi đỏ mọng, quyến rũ chờ đợi. Tim tôi càng đập bấn loạn hơn. Sau một lúc bối rối, tôi quyết định làm theo bản năng mách bảo, tôi bắt đâu từ từ cúi thấp xuống đón nhận đôi môi quyến rũ ấy. Ngay cái khoảnh khắc môi chuẩn bị kề môi ấy thì… reng… reng… reng…
Tôi và nàng chợt bừng tỉnh bởi tiếng điện thoại réo vang, nàng líu ríu chạy vào nhà nghe máy, để tôi ngồi ngoài thềm thơ thẫn như thằng thấm thuốc.
– “Mình… vừa làm gì vậy? Có phải… đó là xúc cảm đầu đời mà người ta thường nói không? ”
Lát sau thấy tôi còn ngồi ngoài thêm nên nàng nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi, hai tay đan vào nhau thấy rõ sự bối rối.
– Xin lỗi Phong nha… Ba mình gọi…
– Hơ… Sao… phải… xin… lỗi chứ, Lan… có lỗi… gì đâu! – Tôi ấp úng.
– Ừ… thì vậy! – Nàng thở dài.
– …
– …
Hai đứa tôi cứ ngây ra như tượng suốt một lúc lâu mà chắng nói được lời nào, trong lòng tôi rối bời như trăm mối tơ vò. Liệu lúc nãy mà không có tiếng chuông điện thoại thì tình hình sẽ ra sao đây… Tôi và Lan sẽ như thế nào? Nhưng… dù sao đi nữa, tôi chắc rằng tiếng chuông điện thoại ấy vẫn là bước ngoặc làm cuộc sống của tôi sau này khó khăn, thử thách hơn rất nhiều.
…
– Mà… ba mẹ Lan đâu rồi, đã… tối rồi mà! – Tôi bối rối đánh sang chuyện khác.
– Họ đi làm cả rồi!
– Giờ này mà còn đi làm sao? – Tôi nhìn đồng hồ cũng đã gần 9h.
– Ừm… họ đi làm ăn xa, cuối tuấn chủ nhật họ mới về một lần! – Nàng thở dài đáp.
– Vậy là Lan ở nhà một mình sao?
Gật.
– Không buồn à? – Tôi hỏi ngu.
– Hì… Lan đã quen rồi mà, không sao đâu, một tuần trong thế chứ trôi qua nhanh lắm! – Nàng gượng cười mặc dù sâu trong ánh mắt xanh biếc ấy đã hiện lên một nỗi buồn vô tận, có diễn xuất hay cách mấy cũng phải chịu thua cảm xúc thật của mình thôi.
Bây giờ tôi mới ngờ ngợ ra lí do một phần mà nàng bảo tôi dạy võ xuyên suốt một tuần là sao rồi! Tôi biết một người con gái xa cha mẹ không phải dễ dàng gì chịu đựng được. Lúc khi cha tôi bắt đầu đi dạy võ ở xa, không thường xuyên về nhà được, tôi cũng từng phải trải qua tỉnh cảnh như tương tự như Lan hiện giờ vậy. Phải nói làm sao nhỉ, cái cảm giác đó… nó trống vắng, hụt hẫn lắm. Hãy tưởng tượng xem, cả ngày bạn phải cô đơn ở nhà một mình thì sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ rất buồn bã, lạnh lẽo phải không? Chính vì lẽ đó, tôi đã quyết định:
– Vậy từ nay, ngoài chủ nhật ra, ngày nào Phong cũng đến dạy võ cho Lan nhé!
– Thật hở? – Nàng tròn mắt nhìn thẳng vào tôi.
– Ừ… Dù gì Phong cũng rảnh mà, vả lại lúc Lan bị chuột rút thì ai xoa bóp cho đấy! – Tôi gãi đầu cười.
– Vậy… là mỗi ngày Phong sẽ đến nhà Lan dạy võ phải không? – Nàng líu ríu hỏi như để xác nhận lại một lần nữa.
– Ừ… Chắc chắn mà, Phong… hựm…
Chưa dứt câu nàng đã ôm chằm lấy tôi trong niềm vui sướng tột độ. Trong lòng tôi vui lắm, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương được vui vẻ như thế này thì còn gì quý hơn nữa, vả lại được nàng ôm chặt như thế này, tôi chẳng còn nguyện vọng gì hơn, một cảm giác thật ám áp, thật dễ chịu và còn bình yên nữa chứ… Bởi thế, đôi khi niềm vui lớn nhất của con người đơn giản chỉ là được ở bên người mình yêu thương mãi mãi thôi.
Một lúc lâu sau, nàng mới lơi dần vòng tay mà nhìn thẳng vào tôi.
– Hi… cảm ơn Phong nhiều lắm! – Nàng mỉm cười thật tươi với đôi mắt ngập tràn niềm vui sướng.
– Có gì đâu mà, Lan làm thế Phong ngại lắm! – Tôi gãi đầu cười cầu tài.
– Không… Đáng lắm chứ… – Nàng nheo đôi mắt xanh biếc.
– À… ừ… mình ra tập võ tiếp Lan nhỉ? – Tôi ấp úng trước vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
– Ừa… hi, đi thôi! – Nàng cười tươi kéo tay tôi ra thềm, chưa bao giờ tôi thấy Lan lại vui vẻ đến thế.
Những ngày dạy tiếp theo, không ngày nào là không ngớt tiếng cười cả, khi thì:
– Hê… Sư phụ… Sau lưng có gì kìa!
– Đâu… ọc… – Vừa quay ra sau lưng là nàng đã tọng vào bụng tôi một quả đau điếng.
Do là tôi mới dạy nàng xuất quyền bằng bàn tay nửa mở, tức là gấp ngón tay lại để lộ khớp ra. Thế là nàng nhất quyết dùng tôi làm mộc nhân cho bằng được, năn nỉ mãi không xong, nàng đành dùng kế “điệu hổ ly sơn” này. ÔI Đau…
Lại có khi đang vừa thưởng thức chiếc bánh gato nàng làm, vừa chỉ bảo nàng học võ:
– Động tác đó không được, đánh mạnh lên chút. – Tôi nhếch môi.
– Hết sức rồi sư phụ ơi! – Nàng thè lưỡi, quệt mồ hôi.
– Mới tập có tý mà than rồi. – Tôi bễu môi.
– Hic… Tập mốt tiếng đồng hồ rồi… – Nàng tròn xoe mắt.
– Không kì kèo trả giá gì hết, bảo tập là tập đê, chỗ người ta đang thưởng thức bánh ngon mà… ây dà… – Tôi khoái chí chọc ghẹo nàng.
… Oạp…
– Này thì thưởng thức! – Nàng lao tới giật chiếc bánh tôi đang cầm, tọng vào mặt tôi rõ đau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 03:39 (GMT+7) |