Đời học sinh - Quyển 1

Phần 65

Trở lại chuyện hai chúng mình… à nhầm trở lại chuyện của Ngọc Phương, dạo gần đây nhỏ có vẻ rất lo lắng và lúc nào cũng thấp thỏm lo âu nhất là khi tan trường, nhỏ cứ ngoáy tới ngoáy lui rồi chạy tót đi làm tôi cứ nhớ đến những lần đầu gặp nhau nhỏ cũng phi như bay giống vậy, nhìn cứ y như môn võ công lăng ba vi bộ trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà tôi đã từng xem ấy.

Thật ra thì không chỉ mình tôi tò mò về vụ việc này đâu, Hoàng Mai và nhỏ Ngọc cũng thấy khó hiểu lắm, cứ mỗi lần ra về là nhỏ Phương chạy mất hút đi, không kịp để bàn luận chuyện gì cả, làm như đang trốn nợ không bằng vậy, hỏi nhỏ thì cứ ậm ờ không trả lời làm mọi người cũng bó tay chẳng còn biết cách nào hơn ngoài việc cứ mặc nhỏ làm theo ý mình, còn riêng tôi lại được ngắm tuyệt kĩ lăng ba vi bộ mỗi ngày.

Nhưng cũng chẳng có gì đáng nói nếu như không xảy ra sự việc làm chúng tôi cực kì hoang mang và bị dồn ép phải chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ…

Đó là vào buổi trưa thứ 6 sau khi tan học xong tôi, Hoàng Mai và Lam Ngọc lật đật ra quán nước gần trường để tổng hợp thông tin thu được trong thời gian qua cũng như bàn tính kế sách cho bước tiếp theo.

Khi nhắc đến thằng Toàn, tất cả không khỏi rầu não lòng khi mà nó đã mất tích hơn 2 ngày rồi, hoàn toàn không một chút tin tức gì từ nó cả:

– Vậy là Toàn thật sự mất tích rồi… – Nhỏ Ngọc suy tư.

– Uầy, còn thật sự mất tích gì nữa, mất tích hôm bữa giờ rồi mà! – Tôi tặc lưỡi.

– Bắt bẻ tôi đấy à? Hay nhỉ?

– Ơ, hề hề, hông có gì?

– Vậy thì phải làm sao đây! Toàn đang giữ mẫu tóc của ông Trung, không tìm được bạn ấy thì công sức bỏ ra coi như đổ sông đổ biển… – Mai thở dài.

– Việc đó thì cũng không quan trọng lắm, tụi mình có thể tìm cách khác để lật mặt ông ta được, còn thằng Toàn nếu mà mất tích thật thì mới là gay go.

– Bây giờ cứ tạm thời yên tâm đi, người ta nói sống phải thấy người chết phải thấy xác mà. – Nhỏ Ngọc thản nhiên.

– Phụt… Nói gì nghe ghê thế? – Tôi thản thốt.

– Ý tôi nói là nếu Toàn thực sự bị bọn thằng Nam bắt thì phải có hồi âm từ bọn chúng rồi, nếu như chưa có động tĩnh gì thì đương nhiên Toàn vẫn còn đang ở đâu đó!

– Cũng mong là vậy, à mà mọi người thấy Ngọc Phương mấy ngày nay có gì đó lạ lắm không?

– Um… cũng lạ lắm, tan học là mất hút!

– Nhưng mà hỏi thì bạn ấy cứ lắc đầu, việc này thì bó tay rồi… – Lam Ngọc thở dài.

Quả như tôi dự đoán, tất cả mọi người đều cảm nhận được Ngọc Phương đang cố ý giấu diếm chuyện gì đó rất hệ trọng, chẳng phải đã thống nhất với nhau là sẽ bàn luận thông tin mình đã thu thập hay sao chứ, mà nhỏ Phương đang giấu chuyện gì mới được… hệ trọng đến nổi không cho bọn tôi biết luôn hay sao…

Thế là tất cả đều chìm vào trạng thái vô thần, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nhưng tuyệt nhiên không ai nói với nhau một lời nào cả, bỡi lẽ những suy nghĩ đó có thể là nhưng suy nghĩ vô căn cứ nên nói ra cũng chẳng giúp được gì nhưng cũng có thể những suy nghĩ đó đều hướng về một kết cục tệ hại, không lường trước được nên không ai dám nói ra sợ sẽ làm tình hình ngày càng tệ.

Tôi là con trai nên tuyệt nhiên… không thể suy nghĩ được gì, thế nên chỉ ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, ngắm mấy cái ly trên bàn rồi lại tâm tia, trầm trồ nét đẹp tinh khôi của Hoàng Mai, thỉnh thoảng ngắm thêm mấy con kiến đang bò dưới đất nữa, nói chung là cái gì cũng ngắm.

Thế rồi… tôi lại chú ý đến Lam Ngọc bới cái hương nước hoa đặc trưng ấy. Rõ lắm, cái mùi hương này dường như tôi đã gặp từ rất rất lâu rồi, cũng có lẽ vì quá lâu nên tôi không thể nhớ nỗi nữa, dù gì thì trí nhớ của con người cũng có hạn mà.

Nhìn kĩ lại thì Lam Ngọc trông cũng ra dáng lắm, dự là nhỏ còn cao hơn tôi nữa, theo như suy đoán thì đến 1m68, tuy là cao nhưng nhỏ không thon gọn như Lan, lại không lả lướt như Hoàng Mai mà có một vẻ gì đó rất đường hoàng mang đậm chất Lam Ngọc, nhưng cũng có thể tạm gọi là thân hình cân đối, chắc là do học võ.

Ngoài ra, khuôn mặt của nhỏ cũng được liệt vào dàn gái xinh trong danh sách của tôi đấy ít nhất là xếp sau Lan và Hoàng Mai, phải nói là rất bầu bỉnh, nhìn hai má đã muốn véo rồi. Phụt… Ây dà, hình như hơi phấn khích quá thì phải, cầu mong em nó đừng có đọc phải dòng này của tôi, ôi lạy cụ phù hộ.

Miên man suy nghĩ thế nào, tôi bỗng giật mình phát hiện ra nhỏ Phương đang lấm la lấm lét, ngoái trước ngoái sau ở đường bên kia trông y như là đang trốn hụi vậy. Tò mò muốn biết thực hư chuyện này ra sao nên tôi liền gọi cho Lam Ngọc và Hoàng Mai biết để cùng theo dõi:

– Ê, nhỏ Phương đang ở bên đường kia kìa, theo xem sao?

Phải nói là giờ này trông nét mặt của nhỏ Phương lo lắng đến phát tội, cứ ôm cứng ngắc chiếc cặp mà mặt cắt không còn một giọt máu, rõ là đang có chuyện gì đó kì lạ đang diễn ra với Ngọc Phương mà cả 3 chúng tôi đều không thể hiểu nổi được, có khi nào…

– Ngọc Phương đang bị theo dõi kìa! – Lam Ngọc đột nhiên trầm giọng.

– Gì, đâu… – Tôi nhìn dáo dác.

– Đó… Cái thằng thằng mặc áo đen đấy?

Qua sự chỉ dẫn của nhỏ Ngọc, tôi phát hiện ra một tên mặc áo phong đen đang lén lúc rình mò nhỏ Phương từ phía sau. Phải chăng đây là nguyên nhân mà Ngọc Phương cứ thấp tha thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày qua, nếu thế thì chỉ cần xửcái tên đó là xong chứ gì, cứ để tôi…

– Này, anh đi đâu vậy? – Mai ngạc nhiên.

– Đi xử thằng đó chứ sao?

– Chưa có gì hết mà, bây giờ tự dưng anh ra đánh sẽ bị người ta phản lại đấy!

– Nhưng mà, uầy…

– Hoàng Mai nói đúng đấy, cứ yên vị ở đây đi, chừng nào tôi ra hiệu rồi hành động. – Nhỏ Ngọc nhíu mày.

Đành vậy, đa số thắng tiểu số, chưa kể các cô gái thường tính toán những tình huống như thế này chắc chắn hơn nên tôi cũng yên vị nghe theo. Xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, cũng được… để xem cái tên đó định làm gì rồi ra tay cũng chưa muộn, đến lúc đó càng có cớ thịt thằng đó cho đã tay.

Còn về phía Ngọc Phương, nhỏ bây giờ phải nói là kinh hoàng tột độ, tay chân cứ líu ríu cả lên, có khi lại vấp vào cục đá suýt té nữa chứ, dường như nhỏ cũng nhận ra sự có mặt của tên áo đen đó rồi nên mới ra nông nỗi thế này đây. Chắc bọn chúng theo dõi Phương để lần cho ra chỗ ở của nhỏ đây mà, không ngờ bọn này cũng ranh ma thật.

Thế rồi có lẽ do không chịu được áp lực nữa, nhỏ Phương lại đáp “Lăng ba vị bộ” mà lao vút đi như tên bắn, tên áo đen sau một hồi bất ngờ cũng vọt lên mà bám theo nhỏ Phương sát nút, thấy tình hình nguy cấp, chúng tôi thấy cũng lật đật đuổi theo tên áo đen đó. Tất cả tạo nên một màn rượt đuổi ngoạn mục ngay trên đường.

Nhỏ Phương phải nói là có những bước chạy nhanh như thỏ, chỉ trong thoáng chốc thôi đã bỏ lại tên áo đen đó một quãng đường khá xa rồi. Còn nhớ trong những buổi tập thể dục của cả lớp ở phần chạy 100m thì không ai khác ngoài nhỏ Phương là đối thủ nặng kí nhất của nhỏ Ngọc, ngay cả đám con trai bọn tôi còn phải há hốc mồm mà kinh ngạc bởi tốc độ chạy khủng khiếp của hai nhỏ này, chỉ một câu thôi, kinh hồn bạc vía…

Thế nhưng sẽ chẳng có gì xảy ra và chúng tôi đành quay về nếu như nhỏ Phương vẫn còn tiếp tục giữ tốc độ khiếp vía như thế, đằng này chả biết vô tình hay cố ý mà một thằng nhóc đi trên đường lại vứt cái chai nước khoáng ngay giữa đường chạy của nhỏ… và thế là chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới… Ngọc Phương giẫm ngay chai nước đó, ngã oạch ra đất, rất may là có cái cặp nhỏ ôm che phần ngực và phần đầu nên cũng không bị thương là bao, có điều…

– Mịa nó, con nhãi này, trốn tao à? – Tên áo đen chụp lấy tay nhỏ lôi dậy.

Không thể kêu cứu, cũng không thể tri hô, nhỏ Phương chỉ còn nước vẫy vùng một cách vô vọng hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của tên này.

– Có nói ra chỗ ở của mày không thì bảo?

– … – Nhỏ vẫn vùng vẫy, tìm cách gỡ tay tên áo đen ra.

– Cái con này, lì với tao đó à… – Hắn khóa chặt luôn tay còn lại của nhỏ.

Nhưng các bác biết không, điều làm chúng tôi thấy kinh ngạc nhất không phải là cái tên áo đen đó mà là tội ác đang diễn ra lộ lộ trước mặt như thế mà chẳng có lấy một người nào ra can thiệp cả, tất cả chỉ đứng nhìn rồi ngoảnh đầu quay đi, phải chăng đây là lối sống hiện đại của con người đây sao, có phải đây là cái triệu chứng mà người ta hay gọi là bệnh vô cảm không?

– Đã không muốn nói thì đi về nhà với anh nhé bé con, nhìn ra dáng phết, hề hề, chắc mướt lắm đây… – Tên áo đen cười đểu, lôi nhỏ Phương đi.

Đồ đểu cán… Bắt được nhỏ rồi mà còn muốn giở trò sở khanh nữa sao? Lần này đã đủ nhân chứng vật chứng rồi, còn chờ gì mà không thanh trừng vết nhơ của xã hội này chứ, một tên cầm thú như hắn thì không có tư cách làm giang hồ…

– Bốp… – Tôi lao đến đấm vào mặt hắn một quả đau điếng.

– Thằng mất dạy, chuyện của tao sao mày…

– Bốp… chát… – Chưa kịp nói hết câu, hắn lại bị tôi tọng thêm một quả vào mặt rồi khuyến mãi thêm một chưởng vào lồng ngực nữa.

– Bà mày, chơi tao à… – Hắn điên tiết lao đến.

Với mấy món võ chợ bình dân ấy chỉ đủ để bắt nạt người dân thường tay không tất sắt như Ngọc Phương thôi, còn đối với tôi hắn chẳng là gì cả, chỉ làm tôi căm ghét thêm cái bọn lưu manh đầu đường xó chợ hơn mà thôi:

– Chách… bốp… – Tôi đánh bật tay của hắn ra, bồi một đấm vào lồng ngực của hắn.

“Này thì giang với chả hồ… ”

– Thụp… thụp… thụp – Tôi bật cơ gân, dấn 3 đấm liền vào bụng hắn.

“Giang hồ như mày chỉ tổ làm mất mặt các tiền bối thôi”

– Phịch… phịch… phịch… – Tôi sử ra ngũ chỉ, xỏ thẳng vào hai bên nách, chấn thủy, và hai bên hông của hắn.

“Xã hội không cần những tên bại hoại như mày… ”

– Dừng lại được rồi đó Phong… – Tiếng nhỏ Ngọc cất lên.

– Hừ, sao không để tôi trừng trị mấy tên đốn mạt như thằng này chứ?

– Chúng mình còn có thể khai thác một số thông tin về hắn, tội gì mà không thử?

– Ừ, được rồi… tên này giao cho bà đấy, để tôi qua xem nhỏ Phương đã.

– Khỏi lo, ông đi đi…

– Đợi em với… – Hoàng Mai lót tót theo sau.

Ngồi bệch dưới đất với khuôn mặt hãy còn kinh hãi, nhỏ Phương cứ rung rẫy, ôm khư khư cái cặp mà đôi mắt nhìn vô hồn đến phát rùng mình. Cũng đúng, sự việc lúc nãy không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng đến tinh thần yếu ớt, dễ bị tổn thương của nhỏ Phương mà, nhỏ lại là con gái nữa làm sao có thể chịu đựng được việc này chứ?

Thấy vậy Hoàng Mai nhẹ nhàng ngồi cạnh nhỏ Phương, dịu giọng an ủi:

– Là tụi mình nè, đừng sợ nữa…

– …

– Tên đó đã bị trừng trị rồi mà…

– …

– Có nhận ra mình không?

– …

Thế nhưng đáp lại những lời hỏi thăm của Hoàng Mai chỉ là một sự im lặng đến lạnh lùng, xem ra ngọc Phương bị chấn động tinh thần loại nặng rồi, cộng thêm cách biệt tâm lý về khả năng nói nữa nên cứ ngu ngu ngơ ngơ như kẻ tương tư thế này đây.

– Để anh thử xem sao? – Tôi vỗ vai Hoàng Mai ra hiệu.

Hoàng Mai chép miệng, thở dài một tiếng rồi cũng nép ra sau lưng tôi, vẻ mặt xem ra cau có lắm, nhưng cũng khoanh tay trước ngực mà theo dõi tình hình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 31/08/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Trò nghịch ngợm
Phần 25 Oanh cũng nằm xuống cạnh Đô nói thủ thỉ... “Nhóc con đã bỏ cuộc rồi sao” Đô cười ngượng nghịu gãi đầu không biết nói sao... “Thôi để cô giúp cháu hồi phục phong độ nhé” Oanh nó khi cô cầm lấy con cặc Đô vuốt dọc từ dưới lên trên. Không chút e dè Oanh ngậm dương vật Đô vào cái miệng xinh xinh của mình dung lưỡi kích thích... Chỉ vài phút con cặc Đô trở nên sung mãn căng cứng. Oanh hài lòng nhả thằng nhỏ của Đô ra nói... “Được rồi đấy lần này lâu nhé” “Vâng ạ” Nó ngoan ngoãn trả lời... Oanh lật người lại chống hai tay xuống mông chổng về...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex hay
Tình học sinh
Phần 60 Cuộc đời như sụp đổ. Con tim nhói lên từng giây. Cố gắng cầm lại nước mắt, lê từng bước chân nặng nề ra về. Về nhà, má hỏi thi được không, thì tui cứ gật gật đầu. Đi tắm hơn hai tiếng đồng hồ, tắm năm phút, còn lại là để khóc. Khóc tức tưởi, đau khổ. Bây giờ, người tui yêu thương nhất đã ra đi. Liệu em có quay trở lại không? Tối, lấy lon bia đem lên phòng uống, uống xong rồi nằm lăn ra ngủ. Cuộc đời tui lại trở về những ngày tháng thơ thẩn, không còn thiết việc đi chơi với đám chiến hữu, không thích cười đùa nữa. Tui tự...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc
Đụ vợ ông anh họ
Phần 28 Cả buổi tối phải nói chẳng có thời gian đâu mà nói chuyện với chị, ăn uống, hát hò, lửa trại, rồi lại ăn khuya rồi nhậu, hết cả thời gian, 2 đứa về tới phòng là gần 2h đêm, mệt gần chết không làm ăn gì nổi, về tới là nằm bẹp dí luôn. D cũng say bí tỉ do mấy anh chị cứ chọc làm D cứ phải uống thay cho mình sợ mình say. Sáng sớm đến tận 8h sáng mới tỉnh dậy để tắm rửa ăn sáng người thì người ngu ngu nhưng cũng ráng dậy ăn buffet sáng, chứ 9h30 là hết giờ ăn sáng. Ra tới nơi thấy mọi người chuẩn bị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Chị dâu em rể Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện les Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình Tuyển tập Đụ vợ ông anh họ

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng