Đời học sinh - Quyển 1

Phần 74

Sau khi đoạn đối thoại được phát xong, tất cả mọi người đều nín bặc, không ai nói với ai một lời nào cả, bởi lẽ ai cũng chờ người trong cuộc lên tiếng, phán quyết mọi chuyện, người trong cuộc đó chính là ba của Phương, và kẻ đáng chờ phán quyết chính là bà mụ kế ác độc kia, đã đến lúc cái ác phải bị tiêu trừ rồi…

Hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần, Ba Phương mới mở miệng dịu giọng nhưng vẫn có một chút tức giận phản phất:

– Bà còn gì để nói nữa không?

– Em…

– Sao…

– Bọn nhóc đó tìm chứng cớ giả đó…

– Chát…

Bà ta chỉ vừa kịp dứt câu là đã bị ba Phương tán cho một bợp tay thấu trời, không thể trách ai được, đến nước này bà ta còn cãi cùng nữa thì ăn tát cũng đáng lắm.

– Uổng công tôi đưa bà về đây, chăm sóc cho bà, nuôi dưỡng con gái cho bà vậy mà bà nhẫn tâm hành hạ con gái tôi hay sao, đã thế còn muốn chiếm đoạt tài sản của tôi nữa à, bà có biết tôi thất vọng thế nào không… hả?

… Chát…

Thế là một cái tát chúa nữa được giáng vào mặt bà ta không khoang nhượng, kết cục cho kẻ ác như thế vẫn còn nhẹ đấy, gặp tôi sẽ không nhẹ như thế đâu…

– Anh… tha lỗi cho em… – Mụ ta năn nỉ, van lơn.

– Không tha lỗi gì nữa cả? Hãy để pháp luật quyết định đi… – Ông ấy từ từ rút chiếc điện thoại trong túi ra bấm số.

Bà ta không được một lời nào cả, chỉ ngồi bệch xuống đất ôm mặt mà khóc lóc tỉ tê, sướt mướt. Cả thầy hiệu trưởng lẫn cô Thanh đều lắc đầu ngao ngán trước tình cảnh khó như xử thế này, bây giờ dù có khóc lóc thống thiết thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi, luật nhân quả là đây, có vay ắc phải có trả, không ai có thể tránh khỏi được, xưa có câu ở hiền gặp lành, ở ác gặp hung mà.

Nhận thấy mình chẳng còn việc gì phải ở đây nữa, nên tôi giục Hoàng Mai ra về, để cho họ tự giải quyết việc nhà của mình, trách nhiệm của bọn con nít chúng tôi đến đây đã hết rồi, bây giờ là để người lớn tự xử lí việc của mình thôi:

– Mình đi thôi Mai.

– Tôi đi nữa… – Lam Ngọc nối gót.

– Đợi tao với bây! – Toàn phởn sau khi đã giao hết chứng cớ cho ba Phương cũng lóc chóc mà chạy theo sau bọn tôi.

– Các bạn… – Ngọc Phương cắn môi nhìn chúng tôi.

– Phương cứ ở lại đó đi, khi nào giải quyết mọi việc xong thì ra quán nước hôm qua mình uống nhé! – Tôi cười hiền vẫy tay chào nhỏ.

– Um… – Nhỏ gật đâu cười thật tươi.

Đúng là người tính không bằng trời tính, trong cái rủi lại có cái may, trong họa được phúc, song hỉ lâm môn, chẳng những mưu kế của mụ dì ghẻ Ngọc Phương đã bị vạch trần mà trong lúc nguy cấp, nhỏ Phương đã nói được trở lại nữa, thật là chẳng còn gì tốt đẹp hơn, nhân quả đúng là nhân quả mà, như thế thì từ nay về sau bé Phương sẽ không còn bị đánh đập, hành hạ nữa rồi, người tốt phải gặp lành chứ, hề hề.

Cùng ngồi trong quán nước quen thuộc gần mà chúng tôi hay thường đến uống, cả đám hồ hởi tán chuyện với nhau xom như ngày hội vậy, nào là tiếng cười, rồi có cả cốc đầu nữa, tôi chưa bao giờ thấy vui đến thế, nhất là khi mục tiêu của buổi tán chuyện này chính là thằng Toàn phởn, người đã mất tích bấy lâu nay và giờ đây mọi người cần một lời giải thích của nó:

– Gì, tại sao tao nghỉ mấy ngày liền đó hả?

– Ờ, mất tích chẳng nói ai tiếng nào?

– Thì đi xét nghiệm? – Nó chưng hửng.

– Xét nghiệm mấy ngày liền? – Lam Ngọc nhíu mày.

– Chứ sao?

– Vậy đám thằng Nam có làm gì mày không?

– Thì có…

– Đệt cụ mày trả lời đàng hoàng coi, úp úp mở mở tao đấm cho vêu mồm. – Tôi tức tối cốc đầu nó.

– Tụi bây cứ bình tĩnh, để từ từ tao kể đã.

– Rồi, cứ kể…

– Rột… rột… hà… rồi chuyện là thế này… – Nó chu miệng, hút một hớp nước mía xong cũng bắt đầu kể.

Mọi chuyện có thể bắt đầu từ cái đêm tôi gọi điện cho nó, sau khi kết thúc cuộc gọi với tôi xong, nó bèn dẫn nhỏ Kiều Linh đến chỗ khác để lánh nạn, ai ngờ, chưa kịp nhất mông khỏi băng ghế đá thì đã bị đám thằng Nam tới chặn đường. Trong lúc bí thế, bị dồn ép vào đường cùng thì may sao một tốp công an từ đâu kéo đến, giải vây cho thằng cô hồn này, nhờ đó nó mới được toàn mạng thoát khỏi tay bọn thằng Nam.

Nhưng nghe nó kể xong thì còn mơ hồ quá, thế quái nào nó lại vắng mặt 3 ngày được nhỉ?

– Đệt cụ mày, công an kêu tao lên đồn lấy chứng cớ hết một ngày.

– Vậy còn 2 ngày còn lại.

– Thì đi xét nghiệm, trong lúc nguy cấp tao cũng bứt được tóc nhỏ đó chứ bộ.

– Thế sao tao gọi điện cho mày thì không trả lời?

– Bà mày, vào chỗ xét nghiệm chắc người ta cho tao gọi điện thoại à?

– Có vậy mà làm tụi tao lo gần chết, tưởng mày bị tụi nó oánh bẹp dí ở chỗ nào rồi.

– Xời, tao phước lớn mạng lớn mà mạy, không chết sớm được đâu, cơ mà… – Đột nhiên nó tặc lưỡi.

– Gì nữa đây… – Lam Ngọc nhíu mày.

– Tiền xét nghiệm ADN ngốn hết mấy tháng tiều tiêu vặt rồi, trời ơi là trời… – Nó giả lả, rống lên mà ôm lấy tôi.

– Đệt, dang ra, bà mày thằng bệnh!

– Chứ hổng lẽ để tao nhịn đói suốt mấy tháng?

– Thì cùng lắm mỗi ngày tao tài trợ cho mày 1 ổ bánh mì!

– Cái thằng bạc đãi bạn bè…

– Hay vầy, mỗi sáng Toàn đi với tụi mình vào can – tin ăn sáng cùng nhé… – Hoàng Mai đề xướng.

– Ồ hay, cái này được à nha… – Toàn phởn khoái chí, vỗ đùi đánh bép.

– Hay là bà Ngọc cũng đi luôn cho vui… éc… – Tôi đau điếng vì bị Hoàng Mai dẫm bàn giò.

– Thôi, mấy người cứ ăn đi, tôi quen ăn sáng ở nhà rồi…

– Ờ hề hề… – Tôi cười câu tài lảng tránh ánh nhìn tóe lửa từ Hoàng Mai.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 31/08/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vô hình thần công - Tác giả Tiểu Long
Phần 74 Lúc này, Nguyệt Luân đã làm chủ trận đấu. Lão tung kiếm đâm tới tấp vào ngực Ngọc Y Vân, định một kiếm xâu lấy người nàng. Ngọc Quang Lân thấy em bị nguy liền quát lên một tiếng, liều lĩnh lao vào vòng kiếm ảnh. Đâm vào sau lưng lão Nguyệt Luân. Thế nhưng sau lưng lão ta như có mắt. Ngay lúc Ngọc Quang Lân xông vào đánh lão để cứu cô em thì kiếm chiêu của lão Nguyệt Luân đã chuyển hướng vây lấy Ngọc Quang Lân vào giữa. Hai người trẻ tuổi không biết được âm mưu của lão. Vốn dĩ Nguyệt Luân thấy 2 anh em họ tiến thoái hết sức nhịp nhàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ công khai Đụ máy bay Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh
Đụ lén thím (Update Phần 8)
Phần 8: Chén thím 3 Buổi tối cả nhà lại quây quần với nhau ăn tối, không khí vẫn vui vẻ ồn ã như ngày nào. Chú ba thông báo là tình hình của ông đã ổn nên ngày mai chú sẽ bắt xe ra ngoài Đà Nẵng để tiếp tục công việc ngoài đó để thím ba ở đây phụ mọi người chăm sóc ông đến khi ông xuất viện. Nghe được tin đó người hào hứng nhất có lẽ là nó, chú ba đi rồi thì thuận tiện cho nó với thím 3 tha hồ mà tò te tú tí. Nghĩ là nghĩ vậy thôi nhưng nó cũng không dám chắc do nó mới chỉ sơ múi sơ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ thím Truyện loạn luân
Mợ Hiền (Full)
Phần 25 Nguyên ngày hôm đó, tôi và mợ Hiền đi dạo một vòng thành phố Đà Lạt, đến tận tối mới về, sau đó tôi và mợ cùng hai em thu xếp hành lý, theo kế hoạch thì đêm nay chúng tôi sẽ bay về nhà, kết thúc chuyến đi chơi Tết đáng nhớ này. Sân bay Liên Khương lúc này vắng tanh, chỉ có duy nhất một chuyến bay đến thành phố của tôi. Trong lúc chờ đợi lên máy bay, mợ Hiền ra hiệu cho tôi trông đồ, còn mợ thì vội vàng đi vệ sinh. Tôi thấy sân bay ít người, nhà vệ sinh nữ thì chẳng có ai, bèn nhân cơ hội lén lút chuồn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện người lớn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng