– Mấy con đến đây tập văn nghệ đó hả?
– Dạ đúng ạ, xin làm phiền nhà bác mấy ngày tới đây! – Lam Ngọc kính cẩn.
– Không sao, cứ thoải mái! – Mẹ Lan cười xòa, vẫn là một giọng lơ lớ còn nặng hơn của Lan.
– Vậy cảm ơn hai bác ạ!
– Không có gì, mấy đứa cứ tập đi, hai bác lên lầu cho thoải mái nhé?
– Dạ, hai bác thông thả!
Sau khi ba mẹ của Lan đã đi lên lầu, cả đám con gái lớp tôi bắt đầu xúm lại bàn tán xôn xao còn hơn cả họp chợ, có câu 4 thằng con trai họp lại thành một cái sòng bạc còn 4 nhỏ con gái họp lại thành một cái chợ quả không sai, lần này 36 nhỏ con gái thì thành cái siêu thị luôn rồi.
– Ê, tụi bây, mẹ của Lanna đẹp quá à, tóc vàng mắt xanh nữa kìa!
– Ộ ui, còn ba Lanna cao ghê, nhìn phong độ ứa!
– Thảo nào Lanna lại đẹp vậy, huhu ganh tị ghê luôn!
Và cứ thế mấy nhỏ cứ lao nhao cả lên, nếu không có nhỏ Lam Ngọc can thiệp thì chắc có lẽ nói tới chiều còn chưa hết:
– Này, mấy người tới đây diễn tập hay nhiều chuyện!
– Hi, bà Ngọc làm hết cả hồn! – Một nhỏ cười giả lả.
Sau phần bàn tán về gia đình Lan thì lại đến phần bàn tán về một vấn đề khác, đó là nội dung của tiết mục lớp tôi sẽ biểu diễn. Trước đó lớp tôi cũng đã định ra tiết mục biểu diễn rồi, đó là hát song ca bài “đám cưới trên đường quê” do tôi và Lan đảm nhận. Nhưng thú thật nếu như hát song ca với Lan thì ngại phải biết, Hoàng Mai lúc nào cũng đăm đăm nhìn tôi thì làm sao mà hát được chứ, chưa kể là trước cả ngàn khán giả mà chỉ có hai tụi tôi thì làm sao mà hát đây, thế nên:
– Này, đổi kịch bản lại đi, hát song ca thì hơi kì kì. – Tôi gãi đầu cắn răng.
– Gì kỳ mạy, nhìn mặt mày phởn thế mà! – Cô hồn Toàn lại chơi đểu.
– À, Lam Ngọc ơi, có cần mộc nhân hông nè! – Tôi tức tối gọi với.
– Chậc, có gì đâu, diễn gì cứ diễn đê! – Toàn phởn cười cầu tài lui bước.
– Vậy ý ông muốn sao Phong? – Lam Ngọc thắc mắc.
– À, tui muốn thêm một nhóm minh họa nữa, như thế mới sinh động!
– Ý Phong muốn là dựng thành nhạc cảnh luôn phải hông? – Lan khoái chí.
– Hử, nhạc cảnh là sao?
– Có nghĩa là tụi mình sẽ diễn cảnh ứng với nền nhạc luôn, vừa hát vừa diễn.
– Nghe cũng hay đấy nhễ, vậy ngoài hai nhân vật chính ra thì còn cần những ai nữa?
– Theo mình thì nếu là đám cười sẽ cần cô dâu, chú rễ, đàn trai, đàn gái… – Lan để ngón tay lên cằm suy nghĩ.
– À, hiểu ý của bạn rồi, sẽ có một cặp cô dâu chú rễ ra diễn cùng với quan viên hai họ, rồi hai bạn sẽ hát nền theo phải không? – Ngọc Phương cươi tươi.
– Là thế đấy mấy bạn thấy sao?
– Ờ, được đó, như thế sẽ sinh động hơn – Cả đám nhốn nháo lên.
Thế là đã qua phần bàn luận về nội dung tiết mục văn nghệ, giờ là đến phần chọn diễn viên đóng vai cô dâu, chú rễ và cả quan viên hai họ nữa, phần này tếu đừng hỏi:
– Giờ ai đóng chú rễ đây quý vị? – Toàn phởn hóng hớt.
– Thì mày chứ ai, cao ráo bảnh toản thế mà! – Tôi được dịp bơm đểu lại.
– Phải đó, Toàn đóng hợp nhất rồi! – Ngọc Phương hùa vào.
– Chính xác rồi khỏi cần chỉnh – Hoàng Mai hùa theo.
– Ê ê, làm gì lôi tui vào dzậy! – Toàn phởn hốt hoảng.
– Phải đấy, ông đóng là hợp nhất rồi, có ý kiến gì không? – Lam Ngọc nhìn thằng Toàn hăm he.
– Ực, thì… đóng… T – T.
Thế là xong phần tìm chú rể, bây giờ là đến phần cô dâu, hề hề, cái này thì khỏi cần tìm mấy bác ợ, vì vừa biết chú rễ là ai thì có người tự nguyện đóng vai cô dâu luôn:
– Mình đóng vai cô dâu cho! – Kiều ẹo xung phong giơ tay.
– Bạn muốn đóng vai cô dâu à? – Lam Ngọc nhíu mày.
– Ừa, cô dâu mình đóng hợp nhất luôn đó!
– Không, đừng mà… T – T – Toàn phởn trăn trối.
– Chấp nhận số phận đi ku, con trai mà nhát thế mày! – Tôi thỏa mãn vì đã hạ nhục được Toàn phởn.
– Phải đó, hề hề, Kiều ẹo cũng đẹp mà mạy! – Khanh khờ hùa theo.
– Đẹp đẹp cái bếp… – Nó nuốt thương đau chấp nhận.
Khà, thế là xong phần cô dâu chú rễ, bây giờ đến chọn người đóng đàn trai đàn gái. Theo như dự định thì sẽ có 4 thằng đóng đàn trai và 4 nhỏ đóng đàn gái.
Phải nói là bên đàn gái tuyển toàn là mỹ nhân thôi, Lam Ngọc này, Ngọc Phương này còn có cả con Thu lớp phó lao động nữa, ban đầu là chọn Nhi lùn rồi, nhưng vì chiều cao không có phép nên phải chọn nhỏ khác thay vào.
Nhưng bên đàn trai thì gặp rắc rối thực sự đấy, bởi lẽ:
– Ẹc, có mình tui sao đóng đàn trai – Khanh khờ nhăn mặt.
– Hé hé, vậy thôi khỏi dựng nhạc cảnh cũng được, hai người hát song ca là ấm rồi! – Toàn phởn bàn lùi tránh chuyện diễn cặp với nhỏ Kiều.
– Hừm, chuyện này… – Hoàng Mai trầm ngâm.
– Hủy đê, thiếu người mà!
– À, có rồi… – Tôi búng tay nghe cái chóc.
– Sao cách giề?
– Để tao kêu thêm tụi thằng Huy nữa, trường bọn nó đâu có tổ chức văn nghệ!
– Phải ha, ý hay đó, gọi thử đi Phong! – Hoàng Mai tươi cười.
Thế là tôi móc điện thoại ra đàm phán với tụi thằng Huy, nói là đám phán bởi vì mấy cái thằng này lười vô đối, đi đá banh thì còn siêng chứ mấy vụ kia có trời sập cũng chẳng đá động vào:
– Hế lô, lâu quá mới gọi tao mậy?
– Ờ, dạo này hơi bận việc, cơ mà mày rảnh không?
– Đang rảnh đây, đi đá banh hay gì?
– Tiết mục văn nghệ lớp tao thiếu người, mày với thằng Bình, thằng Tú giúp tao một tay.
– Hông rảnh mày ơi, bận việc rồi!
– Mồ tổ mày, vừa nãy mới bảo rảnh!
– Diễn văn nghệ tao làm biếng lắm, với lại tụi tao có biết khỉ gì đâu?
– Thì cứ nghe theo tụi tao, giúp nha mậy?
– Bất khả kháng mày à!
– Uầy, thế thì thôi, tao còn tính giới thiệu cho tụi bây mấy em mướt lắm, để thằng khác vậy.
– Ấy, ấy… Phong vừa nói gì nè!
– Gì như thằng gay thế mày!
– Mấy em lớp mày mướt như nhỏ ghệ mày hôm bữa hông?
– Hơn luôn, nhìn mê tơi!
– OK, nói địa chỉ tụi tao qua liền!
Khà, thế là kết thúc màn chèo kéo khách không gì tuyệt vời hơn, mấy tụi này chỉ có nước sử dụng mỹ nhân kế mới dụ được thôi, cơ mà thấy tội lỗi thật, không biết nó có thu lợi được gì không, Lanna thì tụi nó không thể xâm phạm được rồi, Lam Ngọc thì càng không, Ngọc Phương đừng hòng, họa chăng có nhỏ Thu lớp phó lao động, cơ mà còn khuya tụi nó mới đèo bồng tới, chung quy là chẳng có cơ hội nào, thế nhưng cứ lo việc trước mắt đi đã…
– Được lắm thằng cờ hó… – Toàn phởn trừng mắt tru tréo.
– Chịu thôi mày ạ, dòng đời nó xô đẩy mà! – Tôi cười đểu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/08/2018 03:39 (GMT+7) |