Đụ gái Nha Trang - Tác giả Lưu Manh


Truyện đã hoàn thành

Phần 1

Năm đó tôi mười tuổi, vừa học hết lớp năm, cũng chỉ là một thằng nhóc con vô tư lự chưa biết gì. Không biết đối với mọi người mùa hè là gì, chứ đối với tôi từ nhỏ đến lớn chỉ là những buổi cắm đầu học thêm các môn năng khiếu ở nhà văn hóa, thi thoảng nếu như ngoan ngoãn thì sẽ được ba dẫn đi thả diều một hai lần gì là hết mức.

Có lẽ mùa hè năm đó của tôi sẽ vẫn chỉ có như vậy nếu nhà ngoại tôi không xảy ra chuyện.

Cậu tôi, tức là em trai của mẹ tôi vì làm ăn thua lỗ mà lén ông bà ngoại cầm cố nhà cửa, đến khi mọi chuyện vỡ lở ra thì cũng là lúc Ngân Hàng đến siết nhà. Thời ấy tôi còn quá nhỏ nên thực sự chẳng thèm để tâm mấy gì đến chuyện người lớn.

Chỉ biết sau vụ việc đó, ngôi nhà của ông bà ngoại tôi biến mất, may sao cậu cả đã đón hai ông bà về mái ấm của mình để chăm sóc.

Năm đó ông tôi cũng đã lớn, kèm theo đó là rất nhiều chứng bệnh người già như tiểu đường hay đãng trí, đặc biệt ông bị đau khớp, mỗi khi tiết trời Đà Lạt chuyển lạnh thì có vẻ là ông không chịu nổi. Bác sĩ cũng nhiều lần khuyên bảo ông nên chuyển về xứ nóng sinh sống, có lẽ bệnh tình ông sẽ từ từ thuyên giảm.

Ông tôi thực sự cũng là người ngoan cố, lúc vẫn còn ngôi nhà thì nói gì nhất quyết ông cũng chẳng chịu dọn đi. Nhưng nay với sự giúp đỡ cực kỳ có hiếu của cậu út tôi mà ông ngoại đã hạ quyết tâm. Nghe theo lời khuyên của mọi người, ông quyết định chuyển về Nha Trang sinh sống, đồng thời mua lại một ngôi nhà để dưỡng già với số tiền mà cậu cả tài trợ.

Mùa hè năm đó, vốn dĩ mẹ tôi sẽ đăng ký cho tôi học những môn năng khiếu hoặc tiếng anh gì đấy như mọi năm. Nhưng ngay sau khi nghỉ học thì tôi đã được mẹ giao cho một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là hãy về ở với ông ngoại mấy tháng hè và thay thế mẹ chăm sóc ông bà.

Tôi vỡ òa trong sung sướng khi nghe mẹ bảo thế, lần đầu tiên bản thân tôi được đi xa đến như vậy, tôi đã mơ về sóng biển rì rào, tôi đã mơ tới những cánh diều vút cao trên bầu trời đầy nắng.

Đương nhiên tôi sẽ không đi một mình mà đi chung với cậu út tôi, kèm theo đó là hai đứa em trai con của cậu, chúng nó lớn hơn tôi 1 tuổi, gọi tôi bằng anh. Mà dù sao điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới sự phấn khích của tôi được, còn nhớ đêm trước ngày khởi hành tôi vui đến mức không thể chìm vào giấc ngủ.

Tôi đã mơ mộng quá xa xôi về một thực tại hoàn hảo, còn sau khi đến nơi thì trong tôi có một sự thất vọng không hề nhẹ.

Bỏ lại phía sau những cung đường đẹp, bỏ lại bãi biển đầy nắng với những cô những chị ăn mặc nóng bỏng mà tôi đã quan sát trên đường với sự vui mừng, ngạc nhiên. Đón tiếp tôi chính là một công việc cơ cực mà đến mức tôi không hề nghĩ tới.

Nào có được chơi, nào có được thoải mái thả diều, nào có được đi tắm biển.

Ba anh em tôi và cả cậu, suốt một tuần lễ chỉ ở trong ngôi nhà của ông bà ngoại và tất bật dọn dẹp mọi thứ.

Thì ra ông bà mở Homestay. Mùa hè chính là mùa đông khách nhất.

Tôi có chút nghi ngờ nhẹ về lời mà mẹ tôi đã nói, cái này rõ ràng chẳng phải là chăm sóc ông bà, mà hình như tôi và cậu đều đã trở thành người làm bất đắc dĩ.

Tôi vẫn nhớ ông bà đón tiếp bọn tôi với một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nếp nhăn của ông giãn ra, lúc ấy tôi cứ nghĩ là ông vui mừng vì lâu ngày không gặp bọn tôi, kỳ thực tôi đã nghĩ sai về ông, hóa ra ông vui vì những người làm không công đã xuất hiện.

Mỗi ngày anh em tôi đều bị cậu lôi dậy từ bảy giờ sáng, sau bữa điểm tâm thì chúng tôi lại bắt tay vào công việc dọn phòng lắm gian truân. Homestay chỉ có mười phòng, nhưng khách hàng ra vào liên tục. Cậu tôi thầu việc chăn drap gối nệm, còn ba đứa nhóc bọn tôi thằng lau thằng quét, tôi thì vinh dự được chúng nó nhường hẳn công việc dọn nhà vệ sinh.

Mặc dù mỗi ngày đều rất mệt bởi không khí nóng bỏng của biển, nhưng tôi nào dám có ý kiến, xét cho cùng thì tôi là cháu, có cực cũng phải giúp ông bà đúng không nhỉ?

Tôi đã từng nghĩ mùa hè của tôi sẽ dần trôi qua trong thảm thiết như vậy, nếu không có một việc xảy ra làm cho tôi mọc lên những ý nghĩ… quái dị.

Nhà của ông bà ngoại được thiết kế khá kỳ lạ. Phía trước là mười căn phòng cho thuê, ba tầng xếp theo hình chữ U, riêng tầng một có bốn phòng còn hai tầng trên đều là ba phòng. Trên cùng là một tầng thượng để cho khách nướng BBQ hoặc nhậu nhẹt, khoảng trống dưới tầng một được ông tận dụng làm thành nhà bếp và nơi sinh hoạt chung, phía trước còn có cả bãi đỗ xe.

Nơi ông bà ở nằm phía sau tòa nhà, một căn nhà nhỏ hai tầng với tầng một là nơi ông bà sinh hoạt, còn tầng hai là phòng giặt kết hợp với kho chứa để các công dụng cụ. Sau lưng còn có cả một khoảng sân nho nhỏ được rào lại, để ông ngoại thỏa mãn sở thích trồng cây nuôi cá.

Tôi và hai thằng em họ được ông sắp xếp cho một chỗ ngủ trên tầng hai, còn ông cậu thì chẳng bao giờ ở cùng chúng tôi. Cứ mỗi khi xong bữa cơm chiều là lão lại ra ngoài, đến tận sáng hôm sau mới mò về lôi bọn tôi dậy làm việc. Với cá tính của lão tôi đoán nếu không phải lão đi nhậu thì cũng là đi tìm các cô các chị vui vẻ, hồi đó tôi có nghe đồn sở dĩ lão bị vợ đá thì ngoài cái tính ăn chơi quậy phá lão còn có thêm cả cái tật lăng nhăng.

Hôm đấy cũng như mọi ngày, tôi và hai thằng em sau khi dọn dẹp xong xuôi thì cùng ông bà ngồi xem phim, nhớ mang máng hình như hôm ấy ông bà coi Vượt Ngục, một cái tựa phim đã nổi đình nổi đám khi vừa ra mắt.

Cái phim đó mà ai đã từng coi thì cũng biết là có nhiều cảnh chẳng hề phù hợp với con nít. Ngay khi màn hình chiếu cảnh ông diễn viên bê đê mặt mũi xảo quyệt bắt thằng nhóc trắng trẻo nắm cái túi quần của ổng thì tự nhiên ông bà đuổi ba đứa chúng tôi lên tầng hai. Với lý do là bộ phim không phù hợp cho con nít.

Anh em tôi nghe lời nhưng vẫn còn ấm ức lắm, sau đó bởi chán nên chúng tôi tự lấy bi ra mà bắt đầu sát phạt lẫn nhau.

Khoảng chừng nửa tiếng, giọng ông bỗng vọng lên từ dưới tầng: “Cu ơi! Con đem cho khách phòng 301 hai cái khăn lông dùm ông với”.

Cu là tên cúng cơm của tôi nhưng tôi chúa ghét bị gọi bằng cái tên khốn kiếp ấy. Hai thằng em bên cạnh cũng cười cười nhìn tôi, bọn nó cũng chẳng khá hơn, một đứa ở nhà tên Chim, còn thằng oắt em song sinh của nó tên là Bự. Tôi nghe người lớn nói đặt tên xấu cho dễ nuôi nhưng vừa nghe ba cái tên “Cu Chim Bự” này thì tôi nghĩ kẻ đặt tên còn kèm theo hàm ý sâu xa nào đó.

Vớ lấy hai cái khăn lông, tôi xuống lầu rồi đem qua cho khách. Với người làm không công như bọn tôi thì việc này cũng không lạ gì, ngày nào cũng sẽ có người cần này cần kia, đôi khi còn đi tới mấy lần.

Phòng 301 nằm trên tầng ba, tôi vừa đi vừa nghĩ bụng mau chóng đem khăn cho khách sau đó quay lại tiếp tục cuộc chơi cùng hai thằng em.

Bởi Homestay không hề có thang máy nên tôi đành lết bộ, với thời tiết hầm hập và sức của một đứa trẻ con thì việc leo lên tầng ba tòa nhà cũng khá là vất vả. Gõ cửa, đưa khăn cho ông khách, ông ta chỉ cảm ơn một tiếng rồi đóng sập cửa lại, dường như đang vội chuyện gì đấy.

Tôi hơi ngơ ra trước hành động của khách nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi tiếc vì không được khách cho tiền Tip.

Sau đó tôi đứng trước cửa phòng 301, cũng không về ngay mà muốn nghỉ ngơi một chút. Đứng ở trên tầng ba tựa tay vào ban công, tôi đưa mắt nhìn thẳng về phương xa, nơi có những ánh đèn vàng rực rỡ, đôi khi có những cơn gió khẽ vụt qua làm tôi thấy dễ chịu.

Bỗng, bên tai tôi đột nhiên vang lên những âm thanh kỳ lạ, đúng là từ cái phòng phía sau lưng tôi.

Sẵn tính tò mò, tôi bèn áp tai lên cái cửa gỗ, chú ý lắng nghe. Trong đầu hồi ấy đã mường tựa tới mấy cảnh tượng máu me giết người, bởi vì thường xuyên bị nhồi bằng mấy cái phim trinh thám hình sự nên bất giác tôi mới nghĩ như vậy.

Âm thanh vang lên, có vẻ như ông bà ngoại chưa từng cân nhắc tới việc cách âm, đâm ra tôi nghe rõ mồn một những gì đang diễn ra bên trong.

“Ớ! Ớ! Ớ! Anh ơi! Anh ơi…”.

“Ai là chúa tể của em nào?”.

“Anh… là anh! A! A! A”.

“Nữa đi anh! Nữa đi anh! Em sướng!”.

Những âm thanh làm người khác đỏ mặt kèm theo đó là tiếng thở dốc vừa sung sướng vừa đau khổ của hai người bên trong làm tôi nghe đến mức suýt thì phì cười. Trong đầu không nhịn được thắc mắc họ đang làm gì. Có lẽ là họ học đánh vần? Hay có lẽ họ đang đánh nhau?

Một lát sau thì tôi cũng không muốn nghe tiếp nữa, bởi lặp đi lặp lại đều là những âm thanh đơn điệu, ngắt quãng, tôi quyết định sẽ đi về. Đối với tôi lúc ấy thì bắn bi với hai thằng em còn hấp dẫn hơn ở chỗ này nghe lén.

Đang suy nghĩ như vậy, tôi chợt nhận ra cánh cửa gỗ trước mặt có một khe hở nhỏ, ánh sáng hắt ra từ bên trong phòng. Khe hở này đã có từ lâu, vốn dĩ cậu tôi đã che lại nó vào mấy hôm trước, không hiểu sao hiện tại miếng trám lại bị bật ra. Có lẽ là lúc nãy ông khách dập cửa quá mạnh thì phải.

Tò mò luôn là bản tính sẵn có của tôi, chẳng suy nghĩ nhiều gì mà tôi liền nhón chân lên, ghé mắt nhìn vào bên trong khe cửa.

Từ đó, một chân trời mới mở ra trong tâm hồn thơ dại của tôi…

Xuyên qua khe cửa là hai cơ thể trần trùng trục quấn lấy nhau, hai người ôm nhau trên chiếc giường, ông khách tỳ người chống hai chân lên nệm, háng ông ta tiếp xúc thân mật với một chị đang nằm dang chân lên trời.

Chẳng hiểu sao cơ thể tôi nóng lên theo từng động tác chống đẩy của bọn họ, mặt mũi tôi bất giác đỏ bừng. Lần đầu tiên tôi nhìn trực tiếp đến như vậy, tôi phát hiện chỗ kín của bọn họ còn có cả lông.

Cây xúc xích gân guốc bự tổ bố cứ thế thúc vào háng chị, chị dang tay ôm lấy lưng trần của ông anh. Bộ ngực sữa với cặp vú to rung lắc từng hồi theo nhịp độ, tiếng rên dam dang của chị tựa như một bản giao hưởng nhiều cảm xúc.

Hai người họ điên cuồng làm nhau với tất cả những tư thế lạ lùng. Cái gì truyền thống, cái gì cưỡi ngựa, cái gì mà tiên ông trồng củ cải, cái gì vác cày qua núi thì cũng đều có cả. Tôi dán mắt say sưa xem.

Có lúc chị còn ngậm cả con ciu anh vào cổ họng, ra sức mút nó như một cây kem ngon lành, có đôi khi anh úp mặt xuống háng chị, chị níu tóc anh như muốn nhét nó vào bên trong cơ thể mình.

Lần đầu tiên tôi chợt nhận ra bên trong mình có điều gì đó khác lạ, trí óc tôi như khám phá ra một chân trời mới. Mẹ tôi thường nói đã có một con chó mang tôi đến cho mẹ tôi nuôi nấng, nhưng tôi chợt nhận ra mẹ đã sai, thứ mang tôi đến chắc chắn là một con chim mới phải, chim của cha tôi.

Tôi quay về phòng giặt với một tâm trạng rối bời, trong đầu không tự chủ cứ hiện lên những cảnh tượng đẹp đẽ vung mãi không đi. Tối hôm đó lần đầu tôi mất ngủ trong cuộc đời mình. Tự nhiên tôi muốn xem tiếp, muốn xem nhiều hơn nữa, hơn nữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi cảm nhận được cơ thể mình mệt mỏi, đầu óc như quay cuồng trên chín tầng mây. Ngay cả hai đứa em cũng nhận ra sự thay đổi khác thường của tôi.

“Mày sao thế? Hôm qua đi đâu mà cả tiếng mới về?”. Thằng Chim hỏi tôi, hôm qua hai đứa em đã chờ tôi tới dài cổ.

Đáng lẽ tôi không muốn thừa nhận việc mình đã làm hôm qua, nhưng bản tính trẻ con thì luôn thích khoe khoang và chẳng bao giờ thèm cân nhắc đến hậu quả, cho nên tôi đáp: “Hôm qua tao đi xem phim! Giờ tao biết tụi mình được sinh ra như thế nào rồi!”.

“Thế nào? Phim gì? Kể bọn tao nghe với”. Thằng Bự nhảy vào nói.

Tôi không đáp, chỉ mỉm cười nói với tụi nó: “Tối nay đi với tao, khắc biết”.

Đúng vậy, tôi không thỏa mãn bản thân một mình, tôi muốn chia sẻ điều đó cho hai cậu em ngây thơ.

Thế là…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Thông tin truyện
Tên truyện Đụ gái Nha Trang
Tác giả Lưu Manh
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện bóp vú, Truyện mút chân
Ngày cập nhật 19/07/2022 11:53 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lưu Manh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng