Sau buổi nói chuyện hôm đó, tôi đã hiểu ra mọi việc, tôi không còn đau khổ như kiểu dằng xé tim can kia nữa, trong tôi lúc này chỉ là sự bất lực, sự than trách, tôi trách tôi vô dụng, không thể làm gì hơn trong lúc thế này.
Tôi thường nằm lì trong phòng, không muốn ăn uống nữa, tôi phải chứng kiến thằng Quang chở Trâm đi trong ánh mắt của tôi, tôi bất lực, không thể làm gì được…
Từ ngày đồng ý làm bạn gái Quang, Quang đưa em đi chơi nhiều hơn, em trở nên quý phái hơn trong những bộ đầm, những bộ đồ hàng hiệu, giày dép…
Nụ cười em ít được hiển hiện hơn…
Tôi đau khổ quá, dằn vặt quá, tôi quyết định ra đi, không ở lại để chứng kiến chuyện này nữa, tôi tìm phòng trọ ở một khu khác bên quận 5, chắc gần đâu đó bệnh viện Nhiệt Đới. Bây giờ là đường Võ Văn Kiệt đó.
Tôi chuyển nhà đi trong im lặng, không nói với ai, cũng không nói với em.
Hàng đêm nằm ngủ, tôi luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy em khóc, mơ thấy em cầu xin tôi hãy cứu em… nhiều thứ nữa mà tôi không thể tưởng tượng ra được.
Tôi gầy đi trông thấy, héo hon, tôi không cạo râu, không cắt tóc, tâm can tôi cũng chẳng nghĩ được những điều đó lúc này.
Những đêm nằm nhớ em, nhớ những cái ôm, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ cả những cái khác thuộc về em, thuộc về thân thể em…
Lương tâm tôi dằn xé, tôi không biết, bỏ em đơn độc một mình như vậy rồi sẽ ra sao, sẽ như thế nào, em có sợ hãi không ?
Tôi mệt mỏi quá…
Tôi trở nên lì tính hơn, ít nói, ít cười, công việc hiện đang làm của tôi, mọi người như đang chứng kiến hai người khác nhau, không còn thấy một tôi của ngày xưa, vui tươi, luôn nở nụ cười nữa.
Tôi hận, tôi hận cuộc đời… tôi đâm đầu vào học, tôi tự nhủ phải cố mà học, phải giỏi, phải giàu để không tuột mất thứ mình có nữa.
Tôi vẫn dõi theo em, em không còn làm công việc đứng chào kia nữa, giờ em như bà Hoàng, vào ra nơi đó có người cúi chào, có người thưa. Đứng từ xa nhìn em vô hồn, mặt lạnh băng, lòng tôi chua xót….
Thời gian trôi qua, tôi đâm đầu vào học, tốt nghiệp đại học loại ưu, cầm tấm bằng CNTT đi xin việc tại một trung tâm Dữ liệu lớn ở HCM, tôi phát triển khá tốt tiềm năng của mình.
Tôi không quan tâm nhiều tới con người, cuộc sống, không quan tâm nhiều tới mọi thứ, tôi chỉ cày, kiếm tiền và học thêm kiến thức.
Ở đời trớ trêu là thế, chính vì thái độ không quan tâm, bất cần đến đàn bà của tôi, thì tôi lại được để ý hơn người khác. Con gái trong công ty để ý đến tôi, nhiều người theo đuổi tôi, rồi cũng tay không, tính tôi quá cứng cỏi.
2 năm quá, không biết Trâm đã thế nào? Ra trường rồi, chắc đám cưới rồi, chắc có cuộc sống giàu sang rồi…
Tôi vẫn đau khổ chuyện ngày đó, tôi vẫn còn dằn vặt lắm.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần Party của công ty, đặt Búp phê tại quận 1, tôi đến, nghe tuyên bố, lấy thức ăn, ngồi tại bàn, ăn chẳng nói chuyện với ai, chẳng giao lưu với ai.
– Em ngồi đây được không anh H.
Ngẩng đầu lên, là Tiên, cô bé tiếp tân của công ty, có bề ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan với các bộ phận sắp xếp hoàn hảo, ngực thuộc loại lớn, mông cũng nổi trội hơn so với các cô khác.
Em mặc chiếc váy đen, áo trắng kiểu công sở, tất cả những điểm cần nhô thì nhô cần thụt thì thụt, tôi chỉ đánh giá như vậy:
– Ừ ! Ngồi đi em.
Tôi chỉ nói thế, rồi lại chăm chú ăn, không quan tâm nữa.
Em ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi, suy nghĩ gì đó, lại ăn, rồi nhìn tôi:
– Anh H có người yêu chưa ?
Khẽ ngạc nhiên về sự táo bạo của em:
– Có rồi, mất rồi.
– Hả? Là sao anh ?
– À, tức là có rồi, chia tay rồi.
Tôi lại cắm đầu vào ăn.
– Xạo quá đi ! Anh nhìn đẹp trai thế này khối cô mê ấy chứ.
Tôi khó chịu, đứng dậy vờ đi lấy thức ăn, rồi lại ngồi ở một bàn khác, bên này, tôi nhìn sang, Tiên đang vò tờ giấy ăn rồi xé thành từng mảng, kiểu như muốn xé nát tôi ra vậy.
Sau khi ăn, chuyển lên tầng trên và Bar và khiêu vũ, đừng nghĩ là Bar như bình thường, chỉ là bar cty tôi tổ chức cho nhân viên.
– Anh H, nhảy với em một bản nhé
Tôi nhìn lên, là Thu, Trưởng phòng kinh doanh.
– Cám ơn em, anh không biết nhảy, em mời người khác nhé.
Lại lên một ngụm rượu nữa, tôi đã uống nhiều rồi, tôi đã xỉn, tôi cũng chẳng quan tâm, xỉn thì sao chứ….
Có người dìu tôi ra, để tôi lên xe, và chở đi đâu đó… một cô gái, tôi lơ mơ nhận định như vậy.
Đi một lúc khá lâu, tôi cảm thấy xe dừng lại, tôi được vắt 1 tay lên vai cô gái nào đó, xe cũng được đưa vào phòng.
Tôi vật ra giường… người con gái kia, cởi giày cho tôi, cởi cả áo sơ mi tôi đang mặc, đầu óc tôi quay cuống, tôi không cảm thấy gì xung quanh nữa.
Không biết thời gian bao lâu, tôi mở mắt ra, tôi đã chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ trên người, người con gái kia vẫn lui cui làm gì đó trong nhà tắm, tôi đã tỉnh táo hơn, đầu đau như búa bổ…. nhắm mắt lại, tôi suy nghĩ về thời gian trước, lúc chiều….
Người con gái đi ra, lấy khăn lau người cho tôi, thốc tôi dậy, đưa ly nước chanh vào miệng tôi, tôi cũng chẳng biết có chua không nữa, chỉ thấy nước đi xuống cổ họng…
Tôi thiếp đi, mở mắt lần nữa, tôi thấy có ai đó nằm bên cạnh, quay sang ôm tôi, tôi vẫn chỉ mặc một chiếc quần con. Người con gái ấy đã ngủ… nhìn mặt tôi bỗng lắc đầu, lắc thật mạnh… Trâm ư ? Lý trí tôi đang dần hồi phục, vô lý quá…. tôi nhắm mắt lần nữa…
Tôi đưa tay sang, người con gái đó đã cũng như tôi, chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Tôi đưa bàn tay lên trên, thám hiểm bộ ngực… lâu quá rồi, lâu quá rồi tôi chưa được hưởng lại cảm giác này…
Tôi cảm thấy người con gái đó run lên, run mạnh lắm, cúi xuống, tôi hôn lên môi người con gái đó, cái mùi hương từ người con gái đó làm tôi rạo rực hơn. Lưỡi tìm lưỡi, môi chạm môi, tôi hôn dần qua tai, cổ và tiến xuống hai quả vú sữa căng mọng kia…
Khi tôi ngậm hạt đậu vào miệng, người con gái run lên bần bật, siết gáy tôi…
Bàn tay tôi đưa vào trong quần lót, đã ướt rồi, tôi nhẹ nhàng chà lên hạt đậu thần, người con gái bắt đầu vặn vẹo.
– Ư..ư….
Miệng tôi đã chuyển xuống rốn, tôi xoay người lại, đưa tay tuột chiếc quần lót phòng thủ kia xuống, tôi đưa miệng vào nơi đó, bắt đầu thực hiện công việc của tôi.
– A..a.. ư…..a..n…h
Tôi say sưa ăn con sò lông đó, mùi ngai ngái, vẫn là cái vị của trinh nữ…
Bỗng tôi giật thót người, người con gái kia để tay lên chú lính của tôi, nghịch, rờ, có vẻ lạ lắm, chiếc quần con của tôi được tuột xuống, chí lính thoải mái vươn ra, thẳng đứng.
Tôi rùng mình dữ dội, cú rùng mình này là lần đầu tiên tôi có, tuy ở bên Trâm nhiều, nhưng Trâm chưa bao giờ chạm vào thằng nhỏ của tôi… chưa bao giờ…
Tôi run lên bần bật, cảm giác nóng ấm bao phủ lấy chú lính, tôi lạ quá, đưa mắt nhìn xuống…
Em đang say sưa ngậm chú lính, tuột ra tuột vô trên đôi môi thiên thần của mình….
Tôi lại làm công việc của tôi, em cũng rùng mình, tôi cũng vậy
Cảm giác ào ạt đến với tôi, nhanh quá, lần đầu tiên mà, lần đầu tiên tôi như vậy…. Đỉnh điểm của cao trào, tôi run lên, người cong lên như tấm ván ép bị cong… tôi phun ra, phun tất cả những tinh túy tôi có vào miêng của người con gái phía dưới… lâu lắm rồi tôi mới xuất cái tinh túy của mình ra khỏi cơ thể… lâu lắm rồi…
Cảm giác qua đi, tôi không thấy em ngồi dậy rửa hay đi nhả tinh túy của tôi… tôi lại tiếp tục công việc, em cong cớm… , run lên rồi lại phun trào tất cả ra… tôi đã có kinh nghiệm hơn… tôi đã biết đưa miệng để hứng lấy những cái tinh túy đó, không bỏ lỡ nữa…
Em ngồi dậy, quay đầu theo hướng tôi, em rỉ vào tai tôi….
– Em…e…m… m..uốn…. em cho …anh tất cả….. yêu em…đi
Tôi rùng mình, em cầm lấy chú lính của tôi, đưa vào nơi trọng điểm mà tôi cần đến… tôi rùng mình nữa… tự nhiên… tôi nhớ lại đêm lửa trại đó…. Suy nghĩ gì đó… chẳng biết được…. tôi lại vùng dậy… vào nhà tắm….
Xối nước lên người, tôi đã tỉnh táo hơn.. em nằm đó, khóc thút thít…
Tôi quay ra, em vẫn khóc thút thít… bờ vai em rung lên liên tục
Tôi dựng em dậy, ôm lấy em từ phía sau, tôi thì thầm vào tai em…
– Sao em ngốc thế…Thu..
Em càng khóc to hơn, tiếng khóc của em làm tôi đau đớn… tôi cảm thấy có lỗi…
– Anh … a..n..h ngốc thì có…
Em nín rồi nói với tôi điều đó.
– Thu à ! Anh còn một vết thương chưa lành.. vẫn chưa lành…. Vẫn còn đau lắm ở đây…
Nói rồi, tôi chỉ tay về tim của tôi.
– Em đi tắm đi, rồi anh sẽ nói cho em biết vài điều.
Tôi nhận ra tình trạng lõa lồ này nói chuyện không hợp lý. Thu đứng dậy, tắm rửa rồi, quần áo chỉnh tế, rồi quay ra ngồi cạnh tôi…
Tôi im lặng hồi lâu, bắt đầu kể về mối tình của tôi… Thu đã khóc… khóc rất nhiều… khóc như chưa từng được khóc vậy….
– Em biết không ? Trong lòng anh, vẫn canh cánh về cuộc đời của một người con gái khác, em bảo anh làm sao để quan tâm một người mới đây ?
– E..m… – Thu như không biết nói gì ?
– Anh trân trọng… mọi thứ mà em dành cho anh… Nhưng bây giờ, anh chưa xứng đáng để nhận nó… anh làm thế chỉ tổn thương đến em thôi…
Thu lại khóc òa lên.. thút thít…
– Hãy… hãy để cho em.. chăm sóc vết thương đó cho anh…em sẽ cố làm lành vết thương đó…
– Không được đâu em… anh tôn trọng những gì em dành cho anh.. nhưng vết thương này… nếu anh không tự.. chữa lành được.. thì sau này.. có ở với ai.. anh cũng không có… hạnh phúc thật sự…
Im lặng một lúc, tôi nói tiếp:
– Nếu em thực sự với anh, hãy cho anh thời gian… anh cần phải chữa lành nó… anh không thể… trong lúc này….
Thu đã không còn tủi thân nữa, Thu hiểu được câu chuyện của tôi… Thu hiểu được cảm giác của tôi…
– Em sẽ chờ…
– Nhưng Thu à… nếu thực sự anh.. không thể… chữa là..nh em hãy tha thứ cho anh ngày hôm nay nhé ?…
Thu im lặng không nói…
– Được không em ?
– Ngày hôm nay, em rất hạnh phúc… em không có gì hối hận… cho dù không.. đế…n được với anh… em vẫn không hối hận….điều gì.
Tôi ôm lấy Thu
– Cám ơn em….
Chuyện của tôi với Thu, chẳng ai biết ngoài hai đứa, trong công việc, mọi thứ vẫn bình thường… mọi người cảm thấy rất lạ.. lạ kinh khủng…
Mỗi buổi trưa, Thu và tôi cùng ăn cơm trong căn tin của Công ty… nói chuyện nhẹ nhàng… đó là điều mà chưa ai làm được từ lúc tôi vào làm ở công ty….
2 tháng sau… công ty tôi triển khai địa điểm mới ở Hà Nội… tôi được cất cử đi Hà Nội để đảm bảo xây dựng và lưu thông đường truyền cho chi nhánh…
Tôi gói gém đồ đạc, lên đường đi đến nơi xa lạ.. nơi mà tôi chưa từng đến…
Xuống sân bay, xe công ty đưa tôi về một khách sạn nằm trên đường Kim Ngưu. Sắp xếp đồ đạc, tôi thuê taxi đi thăm thú Hà Nội… chỉ một mình…
Hôm sau, vẫn chưa đến ngày nhận công việc, tôi thăm quan lăng bác. Đi vào trong lăng, tôi cảm thấy tâm hồn mình chùng xuống, nhìn bác nằm bên kia, thanh thản, gương mặt thanh thản… nụ cười vẫn trên môi.
Tôi nhìn về phía Bác, hai hàng nước mắt tôi chảy xuống chẳng ai thấy, tôi đã khéo che đi… tôi tự hỏi trong đầu “Bác ơi ! con cảm thấy mệt quá… con phải làm sao ?”
Đúng là đi hỏi câu này với Bác thì cũng thực sự không phải cho lắm, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp khi nhìn Bác.. suy nghĩ đó chỉ đột nhiên mà thôi.
Ra khỏi lăng, tôi hụt hẫng.. mất hứng, tôi trở về Khách sạn, và lại đâm đầu vào ngủ, nói thật tôi muốn xem phim gì đó.. nhưng các kênh ngoài HN tôi xem không quen, tôi không tìm được thứ gì tôi có thể coi…
Sáng hôm sau, dậy sớm.. chuẩn bị cho công việc. Nhận xong công việc, tôi hăng say như quên đi mọi thứ, 2 tháng trôi qua.. công việc đã dần xong, chỉ còn vài thao tác cuối nữa.
Trước ngày nghiệm thu, Thu bay ra Hà Nội để chuẩn bị quá trình kinh doanh cho chi nhánh.
Tôi và Thu cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện, tôi có vẻ đỡ buồn hơn…
Thủ tục bàn giao hoàn thành, tôi chuẩn bị về lại HCM, đêm đó, tôi và Thu nói chuyện rất nhiều, tôi tự giữ mình để không xúc phạm đến Thu lần nào nữa…
Khi trở về, tôi được mọi người hân hoan, thời gian tôi dời đi khá lâu, tôi cũng ngạc nhiên, bình thường tôi chẳng nói chuyện hay làm thân với ai, tôi khác bất ngờ vì điều này.
Hai tuần sau đó, công ty quyết định cất nhắc tôi và vài người nữa được thăng chức đặc biệt, tức là ngoài những kỳ xét tuyển định kỳ của công ty.
Ngày mai, tôi sẽ được cất nhắc trước mọi người trong buổi tiệc. Tôi hưng phấn chờ đợi đến lúc đó, 8h buổi tiệc sẽ bắt đầu.
6h30 tôi đã chuẩn bị xong, dắt xe ra đang định đi thì chiếc điện thoại trong cốp của tôi đổ chuông… tôi giật bắn người…
Không phải vì chuông to, hay là mối nguy hiểm nào khác… tiếng chuông này, từ chiếc Noki “Chuông” cùng thời đã mua cho em… số này chỉ mỗi em biết…
Vội vã mở cốp, cầm điện thoại trên tay, tôi thoáng lưỡng lự, rồi cũng bắt máy.
– Anh ơi ! Anh …. ơ…i cứu e…m
– Trâm ! Trâm… em làm sao vậy ?
– Cứu.. e..m với… h…u…u
– Em đang ở đâu ?
– Khách sạn Caraven – 4.16, á.á…..
Nói tới đó, sau tiếng la điện thoại ngắt cuộc gọi, sững người vài giây, lòng tôi như lửa đốt.
Leo lên xe, tôi lao về hướng Q.1, lao như điên, tôi không quan tâm, đèn đóm gì cả… Đến trước Khách sạn Caraven, không quan tâm xe cộ, tôi quăng xe ở đó, chạy nhanh vào bên trong, hỏi tiếp tân
– Anh cần lên phòng 4.16, bạn gái anh gọi điện cầu cứu và cho anh số phòng..
– Xin lỗi anh ! Để em kiểm tra
– Không cần nữa, nhanh lên, nếu không anh gọi công an đến can thiệp, nếu bạn anh có chuyện gì, em không yên với anh đâu…
Chiêu hù dọa của tôi được quá, thằng quản lý nhanh chóng cầm thẻ từ, chạy ra thang máy nội bộ, tôi lao theo, 4 tầng sao đi lâu quá, tôi sôi cả ruột gan…
Tính tong… tiếng chuông vang lên, cửa mở, tôi lao ra khỏi thang máy, thằng quản lý nhanh nhẹn chạy về một hướng, dừng lại ở cửa phòng, thằng quản lý gõ cửa…
– Mở ra ngay ! Tôi hét lên
– Nhưng….
– Không tao phá cửa đó…. Mắt tôi long lên ….
Thằng quản lý vội vã nhét thẻ từ.. cửa vừa bật mở, tôi lao ngay vào phòng, trên chiếc giường đôi giữa phòng, Trâm đang nằm đó, quằn quại….
Thằng cha đứng cạnh giường, như bất ngờ với những gì xảy ra…
Tôi không quan tâm, tôi lao đến với Trâm… thằng kia cản tôi lại, đúng là thằng số đen mà, chỉ với 1 thế nhẹ nhàng, thằng đó văng xa 2m, nằm im lìm.
Tôi lao đến bên Trâm, Trâm như đã không còn tỉnh táo, quằn quại ôm lấy tôi với tình trạng lõa thể, với nhanh tấm chăn, tôi che lại cho Trâm, Trâm như con thú, cứ vùng ra, ôm lấy tôi, hôn lung tung trên mặt tôi.
Tôi khẽ đưa tay ra sau gáy, chấn nhẹ gáy, Trâm ngất đi, lim xuống, gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ…
Quấn tấm chăn, tôi bế Trâm vào nhà tắm… , đồ đạc của Trâm kể cả quần lót, mọi thứ bị xé tan hoang. Mở cửa phòng tắm, tôi hỏi thằng quản lý vẫn đừng đơ ở đó.
– Anh có đồ đạc của nữ hoặc thứ gì che được không ?
– C…ó… thằng quản lý lắp bắp, rồi gọi điện đàm xuống dưới.
Chắc do thấy thế quyền hung hãn của tôi, thằng quản lý bị luống cuống
Tôi lấy cái áo choàng mà thằng quản lý mang lại cho tôi. Khoác lên người Trâm rồi đặt em lên giường, đi đến thằng lúc nãy, vẫn còn nằm chỏng chơ trong góc, tôi đặt tay vào cổ rồi kéo thằng đó ra. Xoa qua huyệt Nhân Trung giữa mũi nó, nhanh chóng tỉnh dậy và lui nhanh vào trong góc.
– Nói, ai sắp xếp chuyện này…. không tao báo công an hốt về đồn cho mày chết.
– Tô…i
– Nói… ! tôi gằn giọng
– Là thằng Quang, tôi sắp xếp cho tôi con hàng này…
– Quang ? Tôi gầm lên….
– Đúng rồi.. tôi đâu có biết gì…
– Mặc đồ vào rồi cút đi… tao sẽ nói chuyện với thằng Quang sau….
Lúc này điện thoại tôi đổ chuông, là Giám Đốc
– Alô, em nghe anh.
– Chú đâu rồi ? Mọi người đang đợi.
– Dạ em có chuyện, gấp lắm không thể đến được, anh cứ tổ chức cho anh em đi ạ, em xin lỗi…
Cúp điện thoại, tôi sử dụng Huyệt Nhân Trung để làm Trâm tỉnh lại.
Mở mắt, Trâm khóc òa, ôm lấy tôi
– Huu..uuu ức.. ức..
Nhìn Trâm khóc nghẹn, tôi xót thương Trâm quá, người con gái của tôi, sao lại thế này ???, tôi lại càng nổi lửa trong đầu hơn, tôi sẽ giết…..
– Sao lại thế này em ?
– Hư…ư.. huu…. Anh Quang hẹn em hôm nay đến đây…. Nhưng em vừa bước vào thì bị xịt cái gì đó vào mặt, em chạy vào toilet…. Rồi … rồi gọi cho anh… h…uuu
Ôm em vào lòng, tôi thủ thỉ
– Anh dạy cho em quyền thuật, là để em sử dụng những lúc thế này mà. Sao em không sử dụng.
– E..m… em sợ ….
– Ngốc quá, đấu với anh có bao giờ em sợ đâu ? Sao ứng chiến em lại sợ ?
– Thôi đi với anh ra khỏi đây, rồi tính tiếp.
Tôi dắt Trâm xuống lầu, tôi hỏi thằng Quản lý,
– Anh cho gửi tiền bộ đồ của bạn gái tôi, hoặc tôi sẽ đem trả, được không ?
– Dạ thôi, anh cứ giữ đi ạ, bên em đã tính tiền cả rồi…., em mong chuyện hôm nay anh giữ…. Kín.. giúp ạ
– Rồi ! Yên tâm.
Đưa Trâm ra khỏi đó, trở về nơi tôi đang ở, tôi chạy ra shop, mua cho Trâm một vài bộ đồ, quần áo lót, mấy cô bán hàng cứ nhìn tôi như kiểu người ngoài hành tinh xuất hiện, tôi cũng chẳng quan tâm
Trở về, Trâm đã tắm rửa xong, nét hốt hoảng đã vơi đi, Trâm đang mặc cái áo trắng của tôi, dài đến đùi, không nội y.
Đưa cho Trâm đồ đạc, Trâm thay xong, ra ngồi đối diện với tôi, hai đứa thật chẳng biết nói gì, im lặng……..
– Lâu nay, em sống tốt không ?
– Không.
Trâm lại khóc
– Mẹ em thế nào rồi, đã khỏe hẳn chưa ?
– Mẹ em mất rồi hu..u…, mẹ mổ được 1 năm thì mất do tái phát tai biến, không chữa kịp….
– Anh xin lỗi !
Rồi lại chìm vào im lặng, bình thường tôi có rất nhiều câu hỏi trong đầu về Trâm, nhưng giờ đây, tôi lại chẳng hỏi được mấy câu trong số đó. Chỉ ngồi im lặng.
– Em đã cưới với Quang chưa ? sao tôi lại làm thế này với em ?
– Chưa ! sau khi lấy đi … anh ấy không quan tâm tới em nữa, anh ấy chửi em. Nhiều lần em định ra đi, anh ấy đòi lại số tiền đã bỏ ra… huuu..
– ĐM cái thằng khốn….. tôi gầm lên,
– Nó có hành hạ em nhiều không ?
Đau đớn nhất khi hỏi người tôi yêu câu này
– Không ! Chỉ một lần… em không cho.. anh ấy đụng thêm lần nào nữa…
Im lặng một lúc
– Em điện thoại cho tôi, hẹn tôi chiều mai 3h gặp ở nhà anh. Địa chỉ là …….
– Thôi anh ! Dù sao đó cũng là người có ơn với em với lại em cũng đã thiếu tiền ảnh mà… số em khổ… em chịu
– Nghe anh, anh chỉ muốn nói chuyện với nó thôi…
– Vâng
Trâm lấy điện thoại, gọi cho Quang, hẹn tại địa chỉ tôi đã đọc, cuối câu tôi nghe thoáng qua “Con đĩ, mày không giữ lời, muốn thoát thì trả tiền cho tao đi”..
Máu tôi sôi lên lắm rồi, nếu Quang có tại đây, tôi sẽ băm vằm thằng chó này ra vài trăm mảnh., đôi bàn tay tôi nắm lại, rất mạnh…
Tôi đi ra ngoài, cầm điện thoại, gọi cho sếp tôi.
– Alo anh P ạ (Sr nha, ổng là người có danh, lên đã đổi tên và dấu phần sau, cứ gọi là P, chứ mất công lắm)
– Ừ, chú đi đâu ? Sao lại không đến… chú làm thế anh em công ty sẽ nghĩ sao ?
– Dạ em xin lỗi, em cũng muốn nói đến chuyện này, giờ mới 9h anh có thể cho em một cuộc hẹn CF được không anh ? Em có vấn đề cần nói.
– Giờ hả, anh đang ở nhà, chú chạy qua nhà anh đi, số nhà…. Khu ….. Tân Quy, Q.7
– Dạ em chạy sang ngay.
– Trâm em đi với anh một lát nhé !
– Đi đâu anh ?
– Cứ đi rồi sẽ biết…
Tôi chở Trâm sang Q.7 đến nhà ông sếp, thấy ổng đã bắc bàn ngồi ngoài hè, đang châm điếu thuốc, nhâm nhi ly CF.
Tôi trờ đến, thắng xe và chào
– Dạ em chào anh !
– Rồi ngồi đi chú .
– Dạ giới thiệu với anh, đây là Trâm.
Hơi sửng sốt
– Trâm, là cô bé mà chú mày đã từng nói với anh ?
– Dạ vâng, là Trâm ạ
– Em chào anh. – Trâm lễ phép.
– Ừ, vậy chú muốn nói chuyện gì, quan trọng lắm đúng không ?
– Dạ.
Tôi bắt đầu kể chuyện từ lúc chiều cho đến hiện tại, chuyện trước đó, khi xem xét thái độ nhân viên, tôi đã từng giải thích với sếp một lần. Nên P biết Trâm qua câu chuyện đó.
– 300tr. Chà vốn lưu động thì anh không có nhiều, chỉ còn khoảng 200tr. Như thế này, anh sẽ vay thêm cho chú mày 100tr từ vợ anh, không lãi gì cả. Bù lại chú mày đồng ý ký thỏa thuận với anh, làm việc liên tục cho công ty 5 năm, các chế độ vẫn bình thường. Nếu chú mày có đủ số tiền trả anh có thể hủy hợp đồng ngay lúc đó, mỗi tháng anh sẽ trừ nửa lương trưởng phòng của chú mày, anh tính trong khoảng 3-4 năm chú sẽ trả hết nếu chỉ trả bằng lương. Chú thấy thế nào ?
Tôi không cần suy nghĩ !
– Dạ em cám ơn anh, em mang ơn anh nhiều lắm, thật lúc này số tiền đó sẽ cứu sống em và cả Trâm nữa.
Trâm đã khóc hai hàng, khóc vì sự tốt bụng của ông sếp kia, khóc vì cái giá tôi phải trả cho việc này nữa….. Trâm cảm thấy tôi hy sinh cho mình nhiều quá.
Trâm quỳ xuống, cúi lạy thật nhanh ông sếp đang ngồi chiễm chệ kia, tôi không kịp đỡ Trâm.
– Trời, em đứng dậy đi, đừng làm thế…
– Em cám ơn anh nhiều lắm…
– Đừng cám ơn anh, anh cho mượn có lợi tức hẳn hoi, không phải tất cả là của anh, hãy cám ơn H đi, tôi đã khổ vì em nhiều rồi…. Thôi hai đứa về đi, chú mày sáng mai vào phòng anh, ký hợp đồng xong anh sẽ chuyển khoản cho chú.
Đỡ Trâm dậy, chào ông Sếp ra về. Đi thật chậm để tận hưởng sự sung sướng của tôi, lối thoát của tôi đã có ánh sáng…
Lúc này, tôi mới nhận thấy, Trâm ngồi trên xe thật xa cách tôi… không ôm, hai tay Trâm vịn tay nắm phía sau, cách tôi rất xa…
Tôi dừng xe.
– Em ôm anh đi
– Không !
– Sao vậy ?
– Em không xứng đáng, em không còn xứng đáng với anh nữa….
– Em nói gì vậy ?
– E…m… đã mất rồi, em đã không thể cho anh được ….. h.uu…
– Khùng quá, bao lâu nay, em chỉ nghĩ anh cần cái đó thôi sao, bản thân em có nhơ nhớp hay không, em có mất hay không là ở tâm hồn em, là ở em chứ không ở cái hình thức đó. Đối với anh, em vẫn là trinh nữ, trinh nữ của riêng anh.
– Em có còn yêu anh không ?
– E…mmm chưa bao giờ hết yêu anh..
– Ừ, đó là cái trinh trắng ở em mà anh cần…
Nắm lấy cánh tay đang bấu chặt vào tay nắm, tôi nhẹ nhàng đưa lên eo của mình
– Nào ! Để anh phải nắm cả 2 tay sao ?
– E..m…
– Sao nào ?
Trâm không nói gì, đưa tay phải lên, ôm lấy tôi, siết chặt, chặt lắm… tôi gần như bắt đầu cảm thấy đau.
– Này đừng giết anh nhé ! Anh còn muốn sống với em lâu đấy
– Hư… em … ghét anh…..
Đấm thùm thụp vào lưng tôi, Trâm nũng nịu
Tôi cười ha …a. rồi đề máy xe đi tiếp.
Sáng hôm sau, như lời hẹn, tôi đã có tiền trong tài khoản, tôi ra ngân hàng rút tiền mặt, chuẩn bị sẵn trong phòng.
3h chiều, thằng trời đánh kia vác mạng tới, đi với nó là 4 thằng đầu gấu, tay chân toàn hình xăm rồng phượng.
Tới nơi, chống chiếc xe SH xuống, tôi chửi đổng khi thấy Trâm đứng đợi sẵn
– Con đĩ chó, mày phản chủ của mày vậy đó hả… tối nay….
Quang chưa kịp nói hết câu, tôi bước ra, nhìn Quang…. tôi là nỗi sợ nào đó đối với Quang…
– Mày chửi đủ chưa, mày còn chửi tao sẽ bẻ từng cái răng của mày, đừng nghi ngờ tao
– Mày vào đây, tao muốn nói chuyện với mày.
Nhìn qua 4 thằng kia.
– Còn tụi mày đứng đợi đi, tao không ăn thịt nó đâu
– Mày có mưu kế gì ? Quang nói
– Chẳng có gì cả, tao chỉ muốn nói chuyện, nếu mày sợ tao mang bàn ra đây ngồi nói chuyện.
– Mang ra đi, Quang đề phòng..
– Ok.
Tôi mang chiếc bàn nhựa, mấy cái ghế cho tôi, Trâm và Quang, 4 thằng kia tôi không thèm quan tâm
– Tao muốn gửi trả số tiền mà Trâm đã vay mày, mày đưa giấy nợ cho tao, mọi chuyện chấm hết.
– ĐM mày ăn gì mà khôn vậy đây ? 2 năm rồi đó, mày biết lời lãi sẽ bao nhiêu không ?
– Mày tính lời sẽ là bao nhiêu ?
– 600tr giá chót
– OK, tao chấp nhận giá đó, nhưng tao cũng nói lại, sự trong trắng của Trâm đã hủy trên tay mày, sau khi trả tiền, tao sẽ coi mày như cưỡng hiếp Trâm mà ra chuyện đó. Tao cần lấy vốn lẫn lãi lại cho đủ
– Lãi gì, là con đĩ…..
Chợt thằng Quang rùng mình sửa lời:
– Lãi gì, là nó tự động cho tao mà
– Mày nghĩ tao là con nít lên 3 chăng ?
– Vậy lãi gì ?
– Tao cần tứ chi mày, mạng của mày tao có thể xem xét, nhưng tứ chi mày tao nhất định phải phế. Tôi quắc mắt lên nhìn Quang.
– ĐM mày muốn chơi sao ? Đánh chết mẹ nó cho tao.
Lui ra sau, Quang nhìn vào 4 thằng to con kia rồi nói như vậy.
– Như vậy là hôm nay mày dựa mấy thằng này để có dũng khí nói chuyện với tao sao ?
Khá nhanh chóng tôi hạ được 4 thằng có vẻ là côn đồ kìa.
Áp sát, lại nắm yết hầu Quang như ngày đầu tôi đã làm, nâng nhẹ lên và hỏi
– Mày muốn trả trước hay tao trả trước ? Tao đã chuẩn bị xong, mang giấy nợ ra, nhận tiền rồi tao sẽ đòi nợ mày. Nhớ kỹ lấy, tứ chi của mày là bắt buộc, mạng của mày thì còn tùy hứng….
– Sao ? – Tôi nói tiếp
– Thôi, tao chỉ lấy vốn, không lấy lãi
– Được vậy tao cũng chỉ lấy vốn, 1 chân 1 tay, yên tâm tao sẽ làm đối xứng để mày còn đường mà chống nạng.
– ĐM mày, vậy mày muốn cái gì đây ?
– 200tr hết chuyện
Trâm há hốc mồm nghe lời tôi nói, Trâm chẳng hiểu thế nào nữa, nhưng cũng không xen vào lời nói của tôi.
– ĐM mày, 1 cái đó thôi mà 100tr.
– Vậy tay và chân mày không đáng đến số đó sao, tao đâu có tiếc, tao chấp nhận 300tr mà.
– Vậy để tao bẻ gãy đi rồi tính. – Tôi nói tiếp
Tôi làm động tác xoay tay trái, nhấn lên huyệt Trung Phủ của vai phải Quang, nhấn mạnh xuống và gằn.
– Mày phải nhanh lên nhé, cái tay mày sẽ bị hủy sau khi tiếng bụp kêu lên, nên đừng có hối tiếc những gì đã xảy ra nha. Báo trước tao lấy sẽ đủ chứ không lấy 1 cái, có tay sẽ có chân.
– ĐM 200tr thì 200tr thả tao xuống, thả tao xuống ĐM mày, hiếp người quá đáng.
– Chó cắn gà không được bị gà mổ trách gà hung ác chăng ?
– ĐM mày nhớ hôm nay đi.
– Mày dọa tao?
– …
Quang móc điện thoại, la lối om sòm về cái hộp gì đó rồi đọc địa chỉ
Nửa tiếng sau, một chiếc xe máy thắng kịch trước cổng tôi, một người phụ nữ chạy vào, đưa cho Quang cái hộp. Chỉnh mật mã, cái hộp bật mở
– ĐM tiền tao đâu mang ra đây…
– Trâm, em lấy đủ 200tr đưa cho tôi
Trâm chạy vào trong, lấy bớt 2 cục tiền 500k trong túi xách, bỏ ra ngoài rồi mang túi xách đưa cho tôi.
– Mày đưa giấy nợ đây, tao xem đúng sẽ đưa tiền cho mày.
Quang ném cả cái hộp sang cho tôi, tôi cầm lên, đọc nội dung, thấy dấu điểm chỉ tay màu đỏ, chữ ký của Trâm, tôi quay sang đưa tờ giấy cho Trâm
– Em xem lại, có phải chính tờ này không ?
Một lát sau Trâm lên tiếng
– Dạ… đúng rồi anh.
– Lúc ký chỉ có 1 tờ ?
– Dạ không là 2 tờ, còn 1 tờ em đang giữ.
– Ừ.
Ném túi xách đựng tiền qua cho Quang tôi nói
– Đếm lại cho đủ rồi cút đi, tao không muốn thấy mặt mày nữa, nếu hốt được thì hốt mấy thằng này đem đi đi.
Tôi quay lưng nắm tay Trâm ngồi lên bậc thềm nhìn Quang. Thằng Quang đi ra, mặt vẫn còn hậm hực lắm.
Nửa tiếng sau, tiếng gầm rũ xe Honda đứng trước nhà tôi, dẫn theo là cả đám bặm trợn bước vào sân phòng tôi.
Anh Lâm là người đi đầu, tôi đi ra, chào anh Lâm rồi hỏi
– Anh Lâm có chuyện gì lại mang nhiều người đến đây thế này ?
– Chú mày nói cho anh biết, chú mày ăn hiếp thằng Quang, ép nó 100tr phải không ? Tiền bạc nợ nần là sòng phẳng, chú mày làm thế là ép anh, dù sao tôi cũng là em họ anh, anh không thể để như thế
– Nó nói với anh những gì ?
– Chú mày dùng vũ lực ép tôi mất 100tr tiền đã vay chỉ trả 200tr
– Chỉ thế thôi ?
– Đúng.
Tôi mỉm cười rồi đứng đó dõng dạc nói lại những gì tôi đã nói với Quang rồi hỏi lại
– Anh Lâm, anh thấy vậy có đáng giá không, là em không nể mặt hay đã nể mặt anh, trước đó em còn muốn giết nó luôn kia….
– Thật sự như thế ?
– Đúng vậy.
– ĐM cái thằng chó, sao lúc nào nó cũng….
– Thôi anh không có chuyện nữa, anh sẽ nói chuyện với chú mày sau….
Rồi cả hội lại gầm rú đi ra khỏi con hẻm. Trâm đứng đó, ôm sau lưng tôi, Trâm cảm thấy người phía trước mình to lớn quá….
Trở vào trong. Trâm như đợi sẵn, lao đến ôm chầm lấy tôi, khóc như mưa. Khóc như hai năm qua em chưa được khóc vậy.
Tôi không nói gì, chỉ vuốt nhẹ trên lưng em, đưa vai chịu trận. Sau khi qua đi cơn xúc động. Em ngừng khóc, nhìn tôi rồi lại ôm lấy tôi
– Sao đây ? tính dụ dỗ anh sao, làm ướt cả áo anh rồi ôm một cái vậy là có thể trừ hả ?
– Ơ… Như bất ngờ với câu nói của tôi, em chỉ nhìn tôi
– Đánh anh.. chết đồ… đáng ghét…
– Ha..a..
Lại ôm lấy tôi, em thủ thỉ:
– Anh biết không, em không tưởng tượng được…. e…m sẽ ..có n..gày…lại được.. ở bên anh.
– Ngốc quá, em luôn ở bên anh mà… lâu nay em vẫn ở đây..
Nói rồi chỉ tay về tim mình…
– A..a….. anh đói quá, em làm gì ăn nhé, lâu lắm rồi…. anh quên mất những vị mà em đã nấu cho anh ăn rồi… anh thèm lắm… anh sẽ ăn cả đồ ăn lẫn người nấu… haa..a.
Tôi cười gian nhìn em, em nũng nịu, nhéo hông tôi…
– Đừng có…mà .. mơ nhé !
– Mơ à.. vậy anh đi ngủ đây…ha..a… đi chung với anh nha, cùng mơ…
Chợt ngừng lại, tôi im lặng đôi chút rồi hỏi em
– Mẹ em mất, vậy ba em sao rồi ?
– Ba em buồn lắm… cứ gọi điện.. cho em… thì lại xin..lỗi em.
– Mai em về quê đi, thăm ba…
– E..mm
– Sao ? em không muốn sao ?
– Muốn !… nhưng…e..m không muốn đi một mình
– Ra vậy, để tí anh lên công ty xin nghỉ phép rồi đón xe cùng về, em chuẩn bị đồ đạc cho anh đi, tí anh chở em đi sắm đồ…
Nói tới đó, ngoài cổng, tiếng xe máy ngừng lại trước cửa, rồi tiếng gõ cửa phòng vang lên.
– Anh H ơi ! anh có trong đó không ? Em mua cơm cho anh này.
Trâm nhìn ra cửa, lại quay vào nhìn tôi, rồi tự nhiên hai hàng lệ lại rơi xuống.
– Khờ quá ! Em nghĩ cái gì đây ? Có thời gian anh sẽ kể thêm cho em về cô ấy.
Tôi đi ra mở cửa, Thu hớn hở bước vào như đây là nơi quen thuộc lắm. Bỗng Thu khựng lại khi thấy người con gái ngồi trong phòng tôi.
– Thu ! Đây là Trâm, tôi bẽn lẽn giới thiệu…
Chỉ bao nhiêu câu nói đó đã đủ sức giải thích cho tất cả mọi vấn đề, tôi đang lo lắng cho Thu và cả Trâm nữa, tôi sợ lại…. có sóng gió nữa rồi đây. Giữa hai người tôi vẫn thiên về Trâm hơn, nhưng với Thu tôi mang cả sự trân trọng đối với người con gái này.
Không như tôi dự đoán, Thu để thức ăn lên bàn rồi chạy lại nắm tay Trâm như đôi bạn đã từng quen lâu rồi gặp lại vậy.
– Chị là chị Trâm sao ?
Trâm hơi bất ngờ, vẫn chưa hiểu thế nào…
– V..â.n.g…
– Em nghe anh H kể về chị, em rất muốn gặp chị, lâu nay chị có khỏe không ?
Trâm ngạc nhiên cực độ, sao người con gái này lại biết tất cả chuyện của Trâm và tôi. Như chợt hiểu, Trâm thoáng buồn nhưng vẫn giữ thái độ.
– Ừ chị vẫn khỏe.
– Em thương chị quá ! h..u..u
Thu khóc ngon lành, tôi cũng chẳng ngờ nổi, lắc đầu bước ra khỏi cửa khép cánh cửa lại, đi ra ngoài hóng gió, tôi thấy lòng tôi nhẹ nhàng ghê, như mới trút được đi cả tấn ra khỏi người vậy.
Tôi lấy xe chạy tạt qua chợ Nguyễn Thái Bình, mua vài thứ để làm bữa ăn thịnh soạn, ăn mừng ngày hôm nay.
Khi trở về, mở cửa bước vô, tôi như muốn á khẩu, cả hai đang lôi tất cả đồ đạc của tôi có, chén dĩa, xoong nồi, quần áo, người rửa, người giặt…
– Hai người….. hai… ng…ười, đây là gì ? Sao lại phá hết đồ nhà anh rồi ?
– Xí, anh ở dơ như con ma đói vậy.
Cả hai cùng nói gần như đồng loạt, rồi lại nhìn nhau cười ồ lên. tôi nhìn qua nhìn lại cả hai rồi tặc lưỡi
– Khổ quá ! Đang yên đang lành, lai rước 2 kẻ phá nhà đến.. chắc hạn anh đến rồi…
Dáng vẻ tôi rất buồn cười. Trâm và Thu nhảy lên, người thì xà bông, người thì nước rửa chén đầy tay, chụp lấy tôi, đấm, đá, thụi, trây trét lên mặt tôi. tôi tèm hem nằm dưới sàn, tay ôm đầu.
– Trời ơi ! ông xuống đây mà xem, thả quỷ ra nhiều thế này, chết người rồi.. a…a..
Cả ba lăn đùng ra sàn, không ai còn nguyên vẹn sạch sẽ, mùi xà bông, mùi nước rửa chén phảng phất…
– Hai người… sao lại thành thế này.. ?
Tôi hỏi để thỏa đi cái tò mò cực hạn của tôi. Nhưng cái tôi nhận được chỉ là
– Xí, không nói cho anh biết, đồ con heo mọi, ở dơ
– A…, miêng tôi làm hình chữ A rất to
– Ha..a.. tôi chợt cười lên như vậy.
Bữa cơm đầm ấm của ba người, ăn rất ngon, Thu và Trâm như không hề có khoảng cách, nói chuyện rất vui vẻ, đa phần tôi chỉ ngồi nghe…
Xong bữa cơm, đã 1h chiều, Thu đứng dậy, mắt khẽ đỏ hoe
– Thôi em đi đây.
Trâm đững dậy, nắm lấy tay Thu.
– Tối nay Thu qua đây nhé ?
Thu mở căng mắt nhìn Trâm như chẳng hiểu. Tôi á khẩu tại chỗ, mắt tôi còn tròn hơn cả Thu…
– Được không ?
– Như..ng, Thu ấp úng
– Không nhưng gì cả, tối nay Thu nhớ lại đây, nếu không, chị sẽ đi rước em tới…
– Vâng… Thu mím môi lại.
Thu đi rồi, tôi ngồi đó, sự ngạc nhiên của tôi vẫn chưa hết, tôi vẫn nhìn Trâm như suy nghĩ cái gì đó.
– Anh kể về Thu cho em nghe đi, Thu chỉ nói sơ qua, em không tin chỉ có như vậy.
– Ơ…a..n..h !.
– Đáng g..hét, anh còn muốn dấu em ?
– Không không ! – Tôi đỏ mặt, chẳng biết nên kể thế nào về chuyện này…
Tôi bắt đầu kể, từng chi tiết về tính cách của tôi, của ngày hôm đó, từng thứ một cứ như đoạn phim, tua từ 2 năm trước đến hiện tại.
Nghe xong, Trâm đã đầm đìa nước mắt, sụt sịt
– A..n..h có biết.. Thu yêu anh .. lắm không ?
– Ừ, tôi chỉ trả lời thế…
– Thu còn trong trắng nữa… không như e..
Chưa nói hết câu, tôi quay sang, tát cho Trâm một cái mạnh nhưng không dùng lực
– Em biết mình đang nói cái gì không ? – Tôi hét lên
Trâm sững sờ nhìn tôi, đây là cái tát đầu tiên trong suốt quá trình yêu nhau cho đến hôm nay mà Trâm bị.
– Anh không cho phép em mang mình so sánh với bất kỳ ai, với anh, em là không thể thay thế. Chuyện với Thu nếu có cơ hội anh sẽ xin lỗi và cố gắng bù đắp bằng cách nào khác cho cô ấy, giữa em và cô ấy anh không cần sự lựa chọn. 7 năm trước anh đã chọn và mãi không thay đổi.
Trâm khóc òa lên, Trâm cảm thấy hạnh phúc, quá hạnh phúc, Trâm không thể suy nghĩ gì lúc này khi nghe câu nói đó từ miệng tôi. Chỉ khóc
– Hu…u…..
Tôi đưa tay lau nước mắt cho em, rồi nói:
– Em đừng ngốc như thế… với anh… không gì có thể thay đổi được, chuyện trước kia chỉ là quá khứ… em hãy nhớ một điều, cơ thể dơ bẩn có thể tẩy rửa, cơ thể em có thể đã dơ ố, nhưng anh không nghe mùi của người khác khi đứng cạnh em, về tâm hồn, nó vẫn là của anh, vẫn trinh nguyên, hay em đã yêu Quang ?
Trâm hoảng hốt nhìn tôi …
– Không… không… em không có… em chỉ… yêu.. mình ..anh.
– Ừ, đó là tất cả những gì anh cần, anh cần người đứng bên anh phải mạnh mẽ, không tự ti mặc cảm.
– Vâ.ng, Trâm lao vào lòng tôi.
Ngồi im đó, chỉ ôm lấy nhau, không ai nói câu nào, không có hành động nào…
Chở em ra ngoài, mua sắm vài thứ cho những ngày về quê, em hầu như bỏ tất cả đồ đạc và cũng không chịu đi lấy.
Điều mà tôi buồn nhất, 2 năm qua, em đã bỏ học, từ ngày đi với Quang, phải đi theo để lên mặt với bạn bè. Đi Bar thâu đêm…
– Trâm à !
– Dạ.
– Lúc nghỉ em có làm thủ tục bảo lưu không, hay nghỉ ngang ?
– Em…e..m nghỉ ngang.
– Ừ, sắp tới anh muốn em đi học, anh cố tình giữ lại 100tr đó để làm chuyện này, vì lương anh sắp tới sẽ không còn đủ, có thể chỉ đủ cho anh chi tiêu nên….
Ra vậy, thắc mắc của Trâm đã được giải đáp, lúc sáng, chính Trâm cũng không hiểu, tôi mượn 300tr lại giữ lại 100tr.
Trâm cảm thấy tôi chững chạc quá, thời gian qua, nếu so về tuổi thì cả hai hầu như là giống nhau, nhưng tính cách của tôi đã thay đổi nhiều. Chững chạc lắm. Siết chặt vòng tay, ôm tôi mạnh hơn…
– Anh muốn em đi học lại. Em đồng ý không ?
– Dạ.
– Em tính học Sư phạm lại hay sao ?
– Em…e..m em muốn học Kế Toán.
– Ha..a… kế toán? Trời ơi, em chuyển tông khi nào ?
– Lúc rảnh ở chỗ anh Quang, em ngồi hay ngồi chơi ở phòng kế toán, nhìn mọi người làm việc, sổ sách, con số.. em thích lắm.
– Vậy à ? Ừ anh tùy em thôi, đam mê là được.
– Để anh kiếm trường cho em học vậy… trời ơi, kế toán … có khi nào sau này anh phải xin từng đồng, chi tiêu phải ghi sổ không đây ?
– Hứ.. thấy ghét anh quá.
Em đấm thùm thụp vào lưng tôi, tôi thì cứ ha hả cười, ai cũng nhìn…
Sau khi mua đồ về, em lại nấu ăn, 7h Thu gõ cửa
– Em đến rồi, anh chị có trong đó không ?
– Vào đi em, cửa khép thôi.
Thu đi vào, nhìn hai đứa nấu ăn, khuôn mặt Thu chợt buồn, rất nhanh lại tươi cười. Hăng say phụ giúp Trâm.
– Thu, Trâm gọi
– Dạ.
– Tối nay em ở đây nhé
– Em? Thu tròn mắt
Tôi cũng tròn mắt nhìn Trâm
– E…m…, thu lắp bắp.
– Hiii, gì mà sợ vậy, em ở lại phụ chị trị ảnh…
Tôi càng ù tai đi, chẳng tin vào mắt mình, chẳng tin vào tai mình nữa…
– Thôi, thế sao được chị.
– Nghe chị nhé, ở lại đi, tối nay phải cho ảnh đau đớn…
Nói rồi Trâm liếc xéo qua tôi, trời ơi, cái gì nữa đây ?
– Ặc, khụ…khụ…
Tôi sặc ngụm nước, ho muốn tái mặt
– Gì đây hai cô nương ?
– Xí không có chuyện của anh, anh đi ra ngoài đi.. đi mau…
– Trời.. trời…bạc đãi tui
– Hiiii
Cả Trâm và Thu đều cười rất tươi tắn khi thấy tôi lủi thủi đi ra ngoài… vừa oán hận trời đất.
Châm điếu thuốc lên môi, tôi ngồi suy nghĩ đủ thứ, không biết cảm giác vui vẻ này tồn tại được lâu không, sao khoảng thời gian khắc nghiệt sẽ tồn tại được bao lâu cảm giác này ???
– Anh à ! Vào ăn cơm nè….
Trâm gọi tôi.
– Ha…a.. có cơm, có cơm, ăn cơm…
– Gớm anh cứ như con nít ấy… Trâm bĩu môi
– Ừ anh là con nít đây… ha.a..
Bữa cơm diễn ra rất vui, vui như buổi trưa vậy.
Đến tối, tôi đang hí hửng về vụ đi ngủ, suy nghĩ lung tung, tôi hỉ hửng cười nho nhỏ.
– Anh…
Trâm gọi tôi.
– Tối nay anh ngủ dưới đi nhé, em với Thu ngủ trên giường rồi, anh đi lấy quần áo gối đầu đi.
– Trời ! sao đối xử với anh ác vậy ? huu.uu
– Hii kệ anh đi, tối nay em ngủ với bé Thu còn tâm sự nữa, hiii.
Thu vẫn ngồi im, Thu hơi chạnh lòng khi để tôi ngủ dưới đất, nhưng cũng không thể cãi lại Trâm.
Hôm nay tôi cũng mệt, ôm chăn lăn lộn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Tôi mơ, tôi đi tắm biển, có Trâm, có cả Thu… bỗng nhiên trên trời có một cái gì đó lao xuống phía tôi, tôi hoảng sợ, lao mình chạy đi, nhưng bóng đen đó vẫn đuổi theo tôi.
Bóng đen đó bóp cổ tôi, tôi nghẹn thở, nhưng không thể gỡ bàn tay đó ra được, tôi vùng vẫy bất lực, tôi chìm vào trong bóng tối.
Tôi mở mắt ra, cố gắng để thở, tưởng chừng có thứ gì đó đang bóp cổ tôi, đưa tay lên cổ, thì ra đó là tay của Trâm… Nhìn lại đương trường, bên phải, Trâm đang nằm đó ôm lây eo tôi, đôi mắt dịu hiền, bên trái tôi, Thu dang nằm đó, tay vắt qua cố tôi, thảo nào…. Khó thở thế.
Tôi nhìn Thu rồi lại nhìn Trâm, mỉm cười.
– Anh… cười.. cái gì đấy ?
Trâm hỏi tôi, tôi giật thót mình ấp úng.
– Hê hê đâu có, đâu có cười gì đâu?
Thu cũng tỉnh lại.
– Nhìn lén người ta ngủ sao ?
– A.. oan quá, đâu có.
Hai bên sườn tôi truyền về cảm giác đau đớn, ôi hai cái bả sườn
– Á…á bớ người ta, giết người, quỷ giết người, 2 con quỷ giết người.
Tôi lăn lộn rồi la rống lên:
– Á..á anh nói ai là quỷ.
Rồi cả Trâm và Thu lao tới, vồ lấy tôi, đấm, đá, thụi, nhéo… ôi thôi.
– Trời ơi, mới mở mắt mà đã bị tẩm quất rồi… cứu tôi với… quỷ hiện hình …. Ha..a…
Sau màn giỡn đùa khi tỉnh dậy, tôi được cả 2 nàng nấu cho bữa ăn thịnh soạn, sau đó Thu về nhà thay đồ đi làm, tôi cũng lên công ty xin nghỉ phép, gọi điện đặt vé xe đi trong buổi chiều.
Trưa tôi quay trở lại phòng, Trâm đang nằm trên giường, nàng đang đọc gì đó… tôi đã về, tắt máy xe từ bên ngoài dắt vào với ý định chọc ghẹo Trâm. Đứng bên ngoài cửa đang hé mở, Trâm vẫn say sưa đọc không dể ý cánh cửa đã hé ra tí xíu.
Tôi lặng đi, cuốn sổ mà Trâm đang đọc, chính là nhật ký của tôi, tôi đứng bên ngoài cửa, cứ đứng đó, nhìn Trâm khóc hu hu khi đọc nhật ký của tôi…
Dắt xe trở ra, tôi ra ngồi quán CF tôi hay ngồi gần chợ Nguyễn Thái Bình, uống 1 ly suy ngẫm, suy nghĩ, dự tính gì đó. Một phần tôi cũng muốn dành cho Trâm một không gian để đọc nhật ký của tôi, nhật ký của tôi có thể giấu người khác nhưng với Trâm thì tôi không cần, vì cuốn nhật ký đó chỉ có những kỷ niệm của tôi và Trâm, khi bên nhau và cả khi chia xa.
2h tôi trở về, Trâm đã ngủ, chắc khóc mệt rồi đây..
Đi lại giường, tôi đặt nụ hôn lên trán em. Tôi ngồi bên cạnh, ngắm em… hồi lâu sau, tôi nằm xuống, đưa tay ôm em vào lòng, em cũng tỉnh dậy, dụi đầu vào ngực tôi.
– Trâm à !
– Dạ.
– Hứa với anh nhé ?
– Hứa gì ?
– Đừng làm điều gì dại dột nhé, đừng bỏ rơi anh lại trên cuộc đời này lần nữa nhé ? Hôm qua, em rất khác, em không phải là em.. em làm anh sợ…
– E…mm…
– Hãy hứa với anh nhé, nếu em không còn bên anh, anh không biết mình sẽ thế nào, mình có còn sống được hay không ?
– Anh không biết em đang suy nghĩ gì ? Nhưng anh chỉ muốn nói điều đó.
– Vâng.
– Thôi dậy đi, gần 3h rồi, chuẩn bị ra xe, anh đặt vé xe rồi.
– Vâng.
Tôi và Trâm lỉnh kỉnh hai cái túi xách và 1 cái valy, tôi gọi taxi đi ra bến xe Miền Đông.
Ngồi trên xe, chạy ban đêm thật mát hơn ban ngày, cảm giác của lần thi đại học lại ùa về, kỷ niệm thời thơ ngây, Trâm hồn nhiên hơn bây giờ…
Trâm ngủ trên vai tôi, ngủ một cách yên lành.
Về đến nhà, mới 4h sáng, tôi và Trâm đi bộ về nhà Trâm, từ đường cái vào nhà cũng không xa, chỉ khoảng hơn 2 cây số. Trâm muốn đi bộ, lâu rồi….
Thời tiết lạnh ở quê khiến tôi thoải mái hơn, khiến tâm tình tôi nhẹ nhàng hơn… tôi đang lo sợ điều gì đó..
Ba Trâm mở cửa, hân hoan nhìn hai đứa. Trâm ôm ba, khóc rất nhiều…
Trâm xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm sáng cho tôi và Ba, Ba Trâm ngồi đối diện với tôi, đưa bàn tay chai sần ra, tôi cũng đưa hai tay cho ông nắm, ông nói trong tiếng nghẹn…
– Cám ơn con… cám ơn con… cả gia đình này..
– Ba đừng nói thế, lâu nay con đã xem Trâm như vợ con. Con không lo được cho Trâm con còn chưa hết tội, ba đừng làm vậy với con.
– Ba..a… Ông nghẹn lại, không nói được nữa.
Trâm từ nhà bếp đi lên chứng kiến, Trâm qua ôm lấy Ba, rồi lại sang ôm lấy tôi.
Bữa cơm sáng diễn ra mau chóng, tôi cũng muốn về bên nhà tôi sớm. Tôi đi bộ về nhà… cả quãng đường chỉ tầm 2km, tôi suy ngẫm nhiều thứ, nghĩ về nhiều thứ.
Đứng trước cửa.
– Ba ơi ! mở cửa cho con
Sau tiếng kêu, nhà tôi sáng đèn, ba tôi chạy ra mở cửa, gương mặt hớn hở vui mừng.
– Con về đó hả, sao không báo cho ba mẹ biết ?
– Dạ con về với Trâm, con muốn dành cho ba mẹ bất ngờ
– Ừ, thôi vào nhà đi,
Buổi sáng, ba mẹ tôi xin nghỉ làm hôm đó, ở nhà, nghe tôi kể chuyện, câu chuyện từ khi tôi gặp lại Trâm:
– Rõ khổ, tội nghiệp con bé, mẹ tôi nói.
– Nó vậy rồi, việc chồng con sau nay… Ba tôi chêm lời.
– Ba mẹ nói gì vậy, với con Trâm đã là vợ từ lâu, con cũng muốn nói với ba mẹ về chuyện cưới hỏi.
Ba mẹ tôi nhìn nhau.
– Con đã suy nghĩ chưa, ba mẹ không ngăn cấm nhưng…
– Con hiểu ý ba mẹ, việc này con đã có tính toán…
– Ừ ! Vậy ba mẹ cũng không ngăn cản con, mà có ngăn cũng không được.. ông là tướng trong nhà mà.
– Ba đừng nói vậy, con rất tôn trọng ba mẹ…
– Ừ thôi được rồi.
– Trâm nó ở bên nhà hả ?
– Dạ, con để Trâm ở bên đó chơi với ba Trâm
– Ừ, trưa chở nó qua đây, ăn trưa, để ba mời luôn ba nó.
– Dạ
Tôi đi tắm rửa, chực nhớ tôi đã để vali bên nhà Trâm. Đành mặc lại đồ dơ, lấy xe qua nhà Trâm thay đồ.
Đứng nhìn tôi ra khỏi nhà tắm, Trâm mỉm cười, gương mặt hạnh phúc
Ba tôi cũng đã đến, vào nhà ngồi nói chuyện với ba Trâm, mời trưa sang dùng cơm.
Đến trưa, em trai của Trâm đi học về, tôi chở cả hai qua nhà tôi ăn trưa.
Sau bữa ăn, ngồi uống trà, ba tôi gọi cả tôi và Trâm lên ngồi cùng để bàn chuyện mà tôi đã nói khi sáng.
Ba Trâm mở lời:
– Ba đã nghe ba con nói lại, ba muốn hỏi con vài vấn đề trước khi hỏi ý kiến của bé Trâm nhà này.
– Vâng ba cứ nói.
– Con cũng biết, Trâm nó đã như vậy, là bất khả kháng nhưng cũng đã xảy ra như vậy, ba muốn con hiểu và thật tình nói cho ba biết, để sau này Trâm sẽ không khổ sở vì chuyện này.
– Vâng con hiểu ý ba, với con 7 năm trước Trâm đã là vợ con, chuyện của quá khứ cứ để nó qua đi, con không quan tâm, mà huống chi con cũng hiểu hoàn cảnh, con chỉ cần Trâm thật lòng với con và đồng ý…. Làm vợ con… con không có gì phải suy nghĩ thêm…
Mặt Trâm đã đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, tay vân vê tà áo..
Ba Trâm quay sang hỏi Trâm
– Con tính thế nào ?
– D…ạ, Trâm ấp úng.
– Đừng sợ, nói đi con…
– Nếu anh H không chê bai con, con không có gì để từ chối cả. Nhưng con muốn đi học lại, nên con chưa muốn đám cưới lúc này…
Tôi vui mừng khi nghe câu trước, nhưng bỗng hụt hẫng khi nghe câu sau, tôi siết tay tôi nắm chặt tay Trâm hơn, người tôi đang dâng lên cảm giác khác… sợ hãi…
– Em không muố..n làm vợ anh à? Tôi trầm giọng nhìn Trâm
– E..m.. rất muốn, em chỉ muốn học xong thôi.
Trâm có vẻ gượng gạo trước câu nói của mình.
Buổi nói chuyện cũng qua đi, buổi chiều, tôi chở Trâm đi thăm lại những nơi mà hai đứa đầy kỷ niệm, thủ thỉ với nhau nhiều điều…
Rồi ngày tôi với Trâm trở về Thành phố, lại ngồi bên nhau…
Phòng của tôi vẫn sạch sẽ không một hạt bụi, mọi thứ được lau dọn hàng ngày. Thu vẫn thường xuyên đến đây, lau dọn và có khi còn ngủ lại ở phòng của tôi trong thời gian tôi về quê.
Thấm thoát một thời gian, mọi thứ đã đi vào ổn định, Trâm ở lại với tôi tại phòng, Thu vẫn thường xuyên đến chơi, có khi ngủ lại. Ôi trời tất nhiên rồi, lại ngủ dưới nền và sáng lại kẹp nách hai cô. Ha….a…
Hôm nay, đi làm về, tôi thấy Trâm đang nấu thức ăn, vẻ mặt rất vui, thoáng chút ưu tư.
Từ phía sau, tôi ôm eo em và hít hà không khí.
– Canh chua cá gì đây? Ôi thèm chết mất.
– Anh hư quá.. người đầy mồ hôi kìa, đi tắm đi, em dọn cơm hiii.
Tôi tung tăng chạy đi tắm, ra ngoài cơm canh đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều thức ăn ngon.. tôi tung tăng ngồi xuống, ăn rồi lại xuýt xoa từng món.
– Ôi hôm nay là ngày gì anh không nhớ nhỉ ? Sao lại được ăn ngon thế này ? Ngày nào cũng được vậy thì hay quá.
– Hiii, em chỉ cười.
Buổi tối, sau khi đánh răng, tôi lên giường, sáng mai tôi còn công việc để làm, tính ngủ sớm để khỏe khoắn tinh thần. Em đang tắm, sống chung mới biết, em có thói quen luôn tắm trước khi đi ngủ.
Ánh đèn phòng tắm hắt ra, rồi lại phụt tắt, tôi đang thiu thiu đi vào giấc ngủ thì bỗng em ôm tôi từ phía sau. Người em mát lạnh hương thơm tỏa ra thơm ngát mũi tôi.
Quay người lại, tôi ôm em vào lòng, hít hương thơm từ tóc em… tay tôi luồn vào chiếc áo ngủ mỏng tanh của em, đồi núi không có phòng vệ, bàn tay tôi say sưa giày vò khu đồi núi, môi lại tìm môi, lưỡi lại tìm lưỡi.
Tay tôi di chuyển xuống dưới, qua lưng quần, vẫn là nhà không đồi trống, tôi xoa đám rừng rậm, khẽ lấy ngón tay kéo nhẹ như muốn nhổ đám rừng cây kia, em quằn quại sau mỗi cú nhổ của tôi.
Đưa miệng qua cổ, rồi đến hai bình sữa, tôi say sưa nút bình, hai hạt đậu được lưỡi tôi chăm sóc tối đa.
– Ư.. e…m ….t..hích, ngậm tôi đi anh..
Tay tôi đã nằm trên hạt đậu thần ở khu chữ V, xoa nhẹ, em uốn người, lắc theo điệu xoa của tôi
– Ư.. em …a..a…
Tôi nhả bình sữa, chuyển miệng đến khu trung tâm, hít vài hơi như hút đi sự thơm tho từ nơi đó phát ra, đã ướt đẫm, tôi đưa một tay lên bình sữa, nhào nặn, miệng bắt đầu tấn công hạt đậu thần.
– Ư a…an…h ơi… em…. y…ê…u anh.
Như cuồng loạn hơn sau mỗi tiếng rên của em, tôi gia tăng sức tấn công lên hạt đậu thần, tay vẫn ra sức nhào nặn bình sữa.
Em cong người lên, gồng cứng và đưa tất cả tinh túy vào miệng tôi sau những cú hẩy, dòng nước thần cứ thế tuôn ra
– A..a….chết….e…m r..ồi…
Rơi phịch xuống nệm, em thở hổn hển, em đưa tay xuống đưa vào trong quần đùi của tôi, nắm lấy chú lính căng cứng kia, vuốt nhẹ thứ nước sệt được tiết ra trên đầu, em sờ xuống hai hòn bi rồi lại đưa lên.
Em ngồi dậy, cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu, của tôi và em. Em ngồi xuống, cầm chú lính, sờ, em thở khì khì vào chú lính của tôi, làm tôi như sắp chết tới nơi.
Chẳng hiểu em suy nghĩ điều gì ? Em hôn lên đầu chú lính, cúi xuống ngậm vào, rồi làm động tác vào và ra, tôi tê điếng cả người. Cảm giác lúc này, thực hơn cảm giác của Thu đã làm cho tôi, chắc lúc đó tôi xỉn…
Gần 5 phút sau, sự nóng ấm, ma sát, lưỡi của em nữa. Tôi gồng người lên, cong lại và bắn ra tinh túy của tôi, mạnh nhiều… Em vẫn ngậm y nguyên, không còn vào ra, em nuốt xuống, từng ngụm… từng ngụm…, tôi nghe rõ được tiếng ực..ực… đang phát ra từ cổ họng em.
Tôi nằm đó, thở dốc, chưa bao giờ tôi ra nhiều như thế, mạnh như thế…
Em nằm đó, ôm tôi, tay vẫn chưa rời khỏi chú lính, mặc dù anh lính đã gác súng đi nghỉ, nghịch, vuốt…
– E..m em muốn.
Em thì thầm vào tai tôi.
Như liều xuân dược, anh lính lại cầm súng chiến đấu, thẳng đứng và hùng dũng. Tôi quay qua, lại ngậm hạt đậu trên đồi vắng của em, tách hai chân…
Thằng nhỏ đã nằm ở đầu đường, tôi vẫn ngậm hạt đậu, cắn nhẹ, day nhẹ, thằng nhỏ rà xuống hạt đậu thần, rồi lại rà lên… Em như không còn sức mà chống cự…. cong mông lên đế sẵn sàng đón nhận tôi.
Em đưa tay, để thằng tôi đúng chỗ tôi cần tiến quân, tôi khẽ hẩy mông dứt khoát, thằng nhỏ đã tiến sau vào bên trong, chưa đụng đầu vào cái gì, nhưng hai bên… hai bên nóng và ấm quá… lần đầu tiên tôi được cảm nhận cảm giác này, mọi thứ như muốn…..
– Hự ..ư. …a…
Tôi nhắp nhẹ, rất đều, rất nhẹ, vẫn ra vào một tốc độ đều đặn, em nằm dưới, hai tay giăng ngang, nắm lấy ra nệm, túm chặt lại, đầu em lắc qua lại thường xuyên hơn, em nhắm mắt….
– Ư..a… anh ..ơ..i, em hạnh phúc….em yê..u anh… hư…hư…
Mỗi tiếng hư là mỗi lần tôi thúc thằng nhỏ vào trong, mỗi lần thúc cảm giác của tôi lại tăng lên, nhạy cảm hơn, thúc giục hơn…
Nhịp nhắp của tôi đã tăng, nhanh dần lên, dần lại nhanh hơn nữa.
– Ư.. nha..nh lê…n anh… em… em….
Trâm lại sắp đến nữa. Trâm thúc giục tôi…
Tôi như trẻ bị đuổi đánh, cảm giác trào dâng, tôi tăng hết tốc độ có thể, mông tôi di chuyển liên tục, chú lính vào ra một cách thần tốc….
Tôi cảm thấy cơ hai bên phía trong như mút lấy đầu chú lính, cảm giác ùa tới.
Ư…em… em… sắp….a….a…
Nhanh hết cỡ, tôi nhắp thêm khoảng 10 cái, rồi chống 1 nhát cuối thật mạnh vào trong.
Á..a…..em….chết….e…m …hư…..
Người tôi rung lên, người em cũng thế, em cũng rung lên, các vòng cơ phía trong lồn em ôm chặt lấy chú lính, lực hút như gia tăng, tôi cảm thấy em ra thứ nước gì đó, ấm, bọc lấy chú lính của tôi, tôi không còn giữ được nữa, giật liên tục. Nhiều hơn lần trước, liên miên.. cứ liên miên.
Tai tôi ù đi, mắt tôi nhắm chặt… Em ôm tôi, ôm chặt cứng
Ư.. emm.. ra….em …ra……..a…..a……
Lần thứ hai em co giật, tinh túy của tôi bắn mạnh quá, lại gây cho em cảm giác lần thứ hai này…..
Em ôm tôi chặt cứng….
Tôi như anh lính bị bắn, tôi mệt, vẫn ôm như vậy, chú lính vẫn ở trong, em vẫn ôm tôi thật chặt.
Tôi thoáng nghe em nói gì đó, không rõ lắm
– E…m…. xi…n l…ỗi
Sau đó em đứng dậy, vào nhà tắm rửa ráy, ánh sáng đèn nhà tắm lại hắt mạnh ra, tôi cảm giác em đang khóc.. tôi cũng chẳng biết…
Em giặt khăn lau anh lính cho tôi, tôi mệt quá, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ đã bao lâum tôi cũng chẳng biết, trời vẫn chưa sáng, tôi thoáng nghe gì đó, tiếng động…. nhỏ thôi….. rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ….
Khi bật dậy khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, vươn vai mở mắt, điều đầu tiên tôi cảm nhận được, em đã không có ở trên giường.
Định thần một lát, tôi bước xuống, mở cửa nhà tắm, không có…
Tôi đi ra, nhìn cửa chính, ổ khóa đã được mở móc trên khóa cửa. Trâm đi mua thức ăn à, tôi thoáng nghĩ qua…
Rồi tôi đi làm thủ tục, đánh răng, rửa mặt….
Vẫn không thấy Trâm quay về, sáng nay tôi có công việc gấp nên không chờ được, chắc em đi chợ mua nhiều thứ.
Tôi lấy bộ quần áo em gấp sẵn để ở giá ủi đồ, nâng chiếc áo lên, một cái gì đó rơi xuống. Tôi cảm thấy bất an, cúi xuống nhặt lên, mở ra…
Hàng chữ của em, chữ tròn trịa, nét chữ mà tôi đã quá quen thuộc…
Tôi không còn cảm giác nữa, mắt tôi cay, đỏ lên rồi chảy hai hàng nước… chân tôi khụy xuống, đầu gối chống xuống nền nhà, ngồi thụp xuống… tất cả giác quan và cảm giác của tôi như không còn hoạt động, trừ đôi mắt….
Cảm giác vô vọng…. dâng lên ……
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ tình đầu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc |
Ngày cập nhật | 07/04/2016 09:45 (GMT+7) |