Hai người con gái, hai trường phái đối lập nhau. Một bên Kỉ Quân kín đáo đoan trang, từ dáng vẽ cầm ly trà lên đến khi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, đều toát lên phong thái của đại tiểu thư danh môn khuê tú.
Một bên là Lệ Kì phóng khoáng hiện đại, đang vắt chéo chân. Chơi đùa với móng tay của mình, ánh mắt lơ đễnh nhìn hư vô.
Dù cả hai việc ai nấy làm, nhưng bên trong sóng ngầm đang cuồng chảy, quan sát từng đường nét hình thể đến cách ăn mặc của đối phương.
Hoắc Khiêm luôn tìm cách né tránh, không muốn đính hôn cùng cô, nhất định là vì nàng Kỉ công chúa này.
Nếu Hoắc Khiêm thật sự thích dạng con gái lẳng lơ như chị ta, cô có nên thay đổi bản thân mình, để được anh ấy tiếp nhận hay không…
“Két…”
Hoắc Khiêm vừa đẩy cửa vào thì Lệ Kì đã cười rạng rỡ đi đến chỗ hắn, còn chủ động khoác tay, cử chỉ rất tự nhiên thân mật. Chính là muốn thể hiện cho Kỉ công chúa thấy, tuyên bố chủ quyền lãnh thổ “người đàn ông này là của tôi”.
Thậm chí, cánh tay đó vẫn chưa hề rời khỏi người Hoắc Khiêm cho tới lúc họ đặt mông xuống ghế. Lệ Kì còn cố ý cùng Hoắc Khiêm ngồi chung một ghế, đối diện là Kỉ công chúa. Mục đích của cô là phân rõ ranh giới, để cho Kỉ Quân biết ai là chủ ai là khách.
Phải, nếu người ngoài nhìn vào hành động thân mật và vị trí ngồi giữa họ, đều sẽ cho rằng Lệ Kì và Hoắc Khiêm là một đôi “chủ nhà” còn Kỉ công chúa đang ngồi lẻ loi bên kia chỉ là khách.
Kỉ Quân không hề để tâm trò hề của Lệ Kì, cô chỉ bận tâm đến mỗi Hoắc Khiêm, hành động của anh ấy mới là quan trọng nhất. Từ nãy đến giờ, ánh mắt của anh ấy vẫn chưa một lần dừng trên người của Lệ Kì, mà là trên người cô.
“Kỉ Quân! Tại sao em lại đến đây”
Mặc dù có chút thật vọng về câu hỏi của Hoắc Khiêm sau hơn một tháng không gặp nhau, nhưng Kỉ công chúa vẫn mỉm cười.
“Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của em… em muốn anh đến tham dự”
Hắn đến thì không có vấn đề gì, nhưng hắn biết có hai người không muốn nhìn thấy hắn. Đứng đầu danh sách chính là Tề Dịu.
Chính phủ gần đây có sửa đổi và ban ra những luật đầu tư mới, nhưng cái nào cũng là nhắm vào Hoắc thị, khiến hắn gặp không ít khó khăn, đương nhiên là do bàn tay ma quái của Tề Dịu đứng phía sau chỉ đạo.
Còn người thứ hai, ghét hắn đến tận xương tủy, nhìn phía sau đã ghét lan sang phía trước, mặc dù hắn không biết bản thân đã làm gì khiến cho mình bị ghét, và đã nhiều lần hắn ra sức lấy lòng ông ta, nhưng vô vọng.
“Kỉ Quân! Em biết rõ… ông nội em không thích anh, nếu nhìn thấy anh trong bữa tiệc sẽ khiến ông không được vui, có lẽ anh…”
“Anh không được từ chối, là chính ông nội bảo em đến mời anh”
Hoắc Khiêm vẫn chưa nói xong thì Kỉ công chúa đã biết hắn muốn nói gì, nên cướp lời.
“Thật ra ông nội đã dần thay đổi thành kiến với anh, em thấy… đây là cơ hội để hai người hiểu nhau hơn” Kỉ Quân lên tiếng nói tiếp.
“Là ông nội em bảo em mời anh đến, thật sao…” Hoắc Khiêm cảm thấy rất bất ngờ, Kỉ lão từ xa nhìn thấy hắn, còn sợ không kịp dắt Kỉ Quân bỏ trốn, bây giờ lại chủ động mời hắn đến nhà.
“Phải! Là ông nội bảo em đến mời anh, ông rất mong anh sẽ đến…”
Nếu như lời Kỉ Quân là thật, thì rất tốt cho kế hoạch kinh doanh sắp tới của hắn, những dự án đầu tư mới ở Hán Trì cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
“Được! Hôm đó anh sẽ đến”
Được Hoắc Khiêm đồng ý đến, nụ cười vui mừng của Kỉ công chúa chưa nở trọn, đã bị Lệ Kì làm cho mất hết tâm trạng.
“Không biết tôi có vinh hạnh được mời” Lệ Kì mỉm cười nhìn Kỉ Quân.
Mặc dù không quá thể hiện ra mặt, nhưng cô vẫn nhìn ra ánh mắt hào hứng của Hoắc Khiêm khi biết Kỉ lão bắt đầu tiếp nhận hắn, dù không dám mở miệng tuyên bố mình quá hiểu con người của Hoắc Khiêm, nhưng hiểu rõ hơn phân nửa thì có thể.
Một con người tham vọng và mưu tính, thứ Hoắc Khiêm theo đuổi không phải là tiền bạc, mà sự độc tôn hắn muốn kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay. Cô biết lý do duy nhất mà mình có thể ở cạnh Hoắc Khiêm, là vì cha cô là ông trùm dầu mỏ, có thể đem lại lợi ích cho hắn. Nhưng so với Kỉ lão danh tiếng lẫy lừng thì vẫn sẽ là sự lựa chọn khó khăn cho Hoắc Khiêm khi phải đưa ra quyết định, chọn giữa cô hay là Kỉ công chúa.
“Nếu chị thích thì có thể đến” Kỉ Quân lạnh nhạt nhìn Lệ Kì rồi mỉm cười quay sang nhìn Hoắc Khiêm.
“Không ở lại phiền anh làm việc, em về trước”
Cô cầm túi xách lên, rồi rời khỏi phòng Hoắc Khiêm, vẫn là xem Lệ Kì như người vô hình. “Không ở lại phiền anh làm việc…” lời này của Kỉ công chúa không phải đang xỉa xói vào cô đang cản trở công việc của Hoắc Khiêm sao. Lệ Kì nhếch miệng cười, miệng lưỡi của Kỉ công chúa cũng thật ghê gớm.
“Khiêm! Tối nay cậu ăn tối với tôi được không… tôi đã đặt phòng ở khách sạn” Lệ Kì từ vị trí dưới ghế đã trèo lên đùi của Hoắc Khiêm ngồi, hai tay vòng qua cô hắn, giọng nói thì nhão đến vắt ra nước.
Lưu trợ lý lập tức xoay mặt đi chỗ khác, mặc dù nãy giờ hắn không lên tiếng, nhưng cũng đừng có xem hắn là người vô hình chứ, cô Lệ Kì này cũng quá bạo gan đi, hành động thân mật gì cũng có thể làm công khai.
“Không được… tối nay tôi có cuộc họp” Hoắc Khiêm đẩy Lệ Kì ra, rồi đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, hắn đi đến bàn làm việc của mình.
“Làm gì có cuộc họp nào mà vào buổi tối, cậu lừa tôi…” Không phải vừa nhận được tính hiệu từ Kỉ gia, là cậu muốn đá tôi rồi chứ, đây là nổi lo của Lệ Kì.
“Là cuộc họp gì, quan trọng lắm sao mà phải họp vào buổi tối”
Lệ Kì bước tới bàn làm việc của Hoắc Khiêm, đóng sập cái bản báo cáo mà hắn đang xem dở dang, cô rất muốn biết tối rồi hắn còn hợp với ai, vì quá si mê Hoắc Khiêm, Lệ Kì không biết sự can thiệp quá sâu của cô đã chạm tới giới hạn của hắn.
“Họp gia đình…” Hoắc Khiêm ngẩng đầu lên, chỉ lướt nhìn một cái rồi kéo bàn tay của Lệ Kì ra khỏi bản báo cáo hắn đang xem.
“Câu trả lời của tôi đủ làm chị hài lòng chưa”
“Họp… họp gia đình thật sao” Sự lúng túng của Lệ Kì hiện rõ hết ra mặt, và sự giận dữ cũng như thái độ khó chịu của Hoắc Khiêm, cô cũng đã cảm nhận ra.
Hoắc Khiêm vẫn không nói gì, tiếp tục xem những dự án đang chất thành chồng trên bàn hắn, hết cái này đến cái khác. Mặc cho Lệ Kì đứng trước mặt.
“Không phiền cậu làm việc, tôi về trước… tối về nhớ gọi điện cho tôi”
Hoắc Khiêm cũng không hề ngẩng đầu lên, nói lời tạm biệt nào với người ta.
“Ầm… m…”
Lệ Kì vừa ra khỏi phòng thì hắn lập tức đẩy mấy cái hợp đồng trước mặt sang một bên, ngã lưng ra sau ghế. Đàn bà thật là phiền phức…
“Thiếu gia! Tôi có một thắc mắc”Lưu trợ lý rón rén bước tới bên cạnh hắn.
“Thắc mắc gì?” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Sáng nay tôi nghe Hoắc quản gia nói cả nhà cậu đều dọn lên chùa, nên không còn ai ở nhà, vậy cậu họp gia đình với ai?”
Sau khi câu hỏi được đặt ra, ba giây sau Lưu trợ lý đã tự mình có đáp án.
“A… A… Tôi hiểu rồi, là cậu nói dối… có phải cậu bắt đầu thấy chán Lệ Kì tiểu thư nên muốn lẫn tránh cô ta”
“Cậu hình như rất hiểu tôi?” Hoắc Khiêm quay sang mỉm cười híp mắt với bạn Lưu.
“He… he… Không dám nhận” Xấu hổ, xấu hổ quá, lời nói của thiếu gia vừa rồi, có phải là đang khen ngợi hắn không.
“Vậy cậu có biết tôi đang nghĩ gì trong đầu” Hoắc Khiêm vẫn tiếp tục với nụ cười ám muội của hắn giành cho bạn Lưu.
“Không biết…”
Lưu trợ lý vừa cười vừa lắc đầu nhìn Hoắc Khiêm, vẫn là cười hiếp mắt. Nhưng hành động tiếp theo của Hoắc Khiêm khiến cho hai mắt hắn lập tức phát sáng, căng ra thật to, cả người trấn tĩnh. Khi nhìn thấy Hoắc Khiêm cầm điện thoại lên gọi cho mẹ vợ.
“Thư kí Trần! Phiền cô soạn một công văn điều Lưu trợ lý sang Bunradi, nửa tiếng sau mang vào phòng tôi.”
“Rầm… m…”
Lưu Trợ lý lập tức bay lên bàn nằm, lấy thân mình chắn lại điện thoại bàn.
“Thiếu gia! Cậu là người thành thật đáng tin cậy nhất mà tôi từng biết, cậu sẽ không đẩy tôi đi đúng không?” Vẽ mặt khẩn thiết van nài, hắn kề sát vào người Hoắc Khiêm.
“Không phải cậu nói tôi là kẻ dối trá?” Hoắc Khiêm đứng dậy, chống tay xuống bàn, hắn cúi mặt xuống gần Lưu Trợ lý.
“Là ai tung tin đồn nhảm vậy… không hề, chắc chắn đó không phải là tôi… ha… ha… a…”
Lưu trợ lý vừa cười hô hô ha ha trong phòng, thì nghe thấy tiếng hét thủng màng nhĩ của một người người phụ nữ, rất quen thuộc, giống hệt vợ yêu của hắn ở nhà.
“Hai người đang làm gì hả?”
Lưu trợ lý thì đang nằm sấp trên bàn, đầu ngẩn cao lên nhìn Hoắc Khiêm, còn Hoắc Khiêm thì chống hai tay lên bàn và cúi người xuống. Mặt hai người mờ ám kề sát vào nhau, lại thêm gốc nhìn dễ gây hiểu nhầm. Tạo ra cảnh tượng hoang mang cho người đứng ngoài cửa, là hai người đàn ông này đang chuẩn bị hôn nhau.
Lúc Lưu trợ lý xoay người lại thì đúng thật là vợ yêu, hôm nay hắn có hẹn đi xem đồ cưới với người ta mà quên mất, còn ở đây gây chuyện chọc giận Hoắc Khiêm làm mất thời gian.
“Vợ yêu! Em đến rồi sao…”
“Lưu Thanh! Tôi không ngờ anh là loại người đó, anh gấp gáp muốn kết hôn thì ra là vì chuyện này, anh lợi dụng tôi để che đậy bản chất thật con người anh… Lưu Thanh, không cưới hỏi gì nữa cả… chúng ta chia tay đi…”
Không cho bạn Lưu nhà ta một khoảng lặng để mà biện minh, vợ yêu của hắn đã kết luận hắn có tội, và tuyên bố chia tay. Nhưng khổ nổi một chuyện, bởi vì khoảng cách rất là xa, nên Lưu trợ lý nghe được có câu có câu không, túm lại là hắn không hiểu gì hết.
“Thiếu gia! Câu cuối cùng cô ấy nói là gì vậy… tôi nghe không có rõ, cậu có nghe được không…”
Lưu trợ lý thì ngu ngơ không biết gì, còn Hoắc Khiêm thì rất tỉnh táo vì người mất vợ đâu phải hắn.
“Cô ấy nói… muốn chia tay với cậu”
“Hả… a…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |