“Cộp! Cộp!”
Một chàng thanh niên bước vào, bộ dạng sợ sệt, hai tay dâng bó hoa cho người ngồi cạnh Lữ Phóng.
“Mã thiếu! Tiểu thư Từ nói… cậu đừng tặng hoa cho cô ta nữa, cô ta dị ứng với phấn hoa”
Đây là hoa hồng lai nhập khẩu từ ngoại quốc, cả Á Lạp Tân cũng không thể tìm được một bông thứ hai, hàng cực hiếm không dễ có được. Nhưng trong mắt tiểu thư họ Từ lại chẳng khác nào hoa hồng tầm thường, ngay cả ngó mắt cũng không nhìn đến đã trả về, và đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Choang… ng…”
Mã thiếu tức giận quơ tay quăng bể nát chai rượu trước mặt của mình, và ném luôn cuốn tạp chí xuống đất. Ảnh bìa là hình của một nữ minh tinh xinh đẹp, trên tay đang ôm một bó hoa to tướng đầy đủ các loại màu và cười một cách rạng rỡ. Nhìn xong bức hình này, liệu có ai tin cô ta dị ứng với phấn hoa hay không đây, đương nhiên là không.
“Khốn kiếp! Dị ứng phấn hoa… vậy bó hoa cô ta đang cằm trên tay là gì?” Mã thiếu hét lên.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt cũng thuộc hàng top mỹ nam. Cách ăn mặc thời thượng và những vật dụng hàng hiệu đắt tiền trên người hắn, cũng đủ nói lên thân phận không hề tầm thường.
“Cậu đặt thêm hai trăm hoa hồng lai nữa, mang đến trước cửa nhà cô ta… nếu cô ta không nhận thì cậu đặt tiếp ba trăm bông… mỗi ngày thêm một trăm bông, cho tới khi nào cô ta nhận thì thôi.”
“Dạ! Thiếu gia”
“Rầm… m…”
Cánh cửa đóng sập lại, Mã thiếu tức giận ngồi xuống bàn, cầm ly rượu lên uống sạch.
“Cạch!”
“Tao thật không hiểu nổi mày… bên ngoài có cả khối cô gái khác, còn tốt gấp mấy lần Từ Lộ, mày đâu cần phí nhiều công sức như vậy” Lữ Phóng lên tiếng.
“Mày không hiểu đâu, tao thật sự yêu thích Từ Lộ, ngoài cô ấy ra… tao không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác” Mã thiếu thở dài rồi đặt ly rượu của hắn xuống bàn.
“Đừng nói chuyện của tao nữa… Tề Hạo, nó có đến không?” Mã Thiếu giơ đồng hồ trên tay lên xem, rồi quay sang hỏi Lữ Phóng chuyển đề tài.
“Không biết, khi nãy tao có gọi điện… nó nói lát nữa sẽ đến, mà gần đây tao cũng ít khi gặp được nó, nghe nói… ông nội nó đang chuẩn bị cho nó đi xem mắt, nên ông cụ quản rất chặt.”
“Tề Hạo đi xem mắt.” Mã thiếu tỏ ra rất là kinh ngạc.
Bởi vì là bạn thân của Tề Hạo, nên cả Lữ Phóng và Mã thiếu đều hiểu rõ người Tề Hạo thích là Phi Yến. Ngoài người con gái làm hắn đảo điên này ra, thì trong mắt của Tề Hạo không thể chứa nổi ai. Cho nên Mã thiếu rất bất ngờ.
“Tao cũng thấy rất ngạc nhiên… không biết đó là phước hay bất hạnh của cô gái kia, chỉ có thể cầu chúc cho bọn họ.” Lữ Phóng lắc đầu mỉm cười.
“Két… t…”
Dục Uyển đẩy cửa bước vào, đã ngắt ngang câu chuyện của hai người họ. Nhắm thẳng đường mà đi, cô bước đến trước mặt của Lữ Phóng.
“Chân cô bị làm sao?”
“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì… giành hơi sức mà lo lắng cho mình, một lát nữa tôi nhất định sẽ không nhẹ tay như lần trước.”
Mọi người nói khẩu vị của hắn rất nặng, luôn thích những thứ gì đó đặc biệt khác người, có tính khiêu chiến cao. Và tất cả điều đó hắn lại tìm thấy trên người con gái này. Cảm giác kích thích mạnh, từ mọi tế bào đến từng giây nơron thần kinhđang kêu gào, cho hắn biết hắn muốn người phụ nữ này.
“Cô em không phải là tiếp viên ở đây?” Lữ Phóng mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“Phải! Cho nên sau này anh đừng có kiếm chuyện với những người ở đây.”
“Nhưng tôi muốn gặp em thì làm sao” Lữ Phóng nói.
“Tại sao anh muốn gặp tôi?” Thật quá kinh ngạc, Dục Uyển trố mắt nhìn hắn.
“Vì tôi bắt đầu có hứng thú với em.”
Người nói không ngại và người nghe lại ngượng, Dục Uyển suýt nữa bị sặc mà thổi bay chiếc khăn che mặt của mình. Tên Lữ Phóng này muốn chơi trò đánh tâm lý với cô sao, trước khi vào trận đã muốn đả kích tinh thần của cô để dễ dàng giành phần thắng.
“Anh đừng nghĩ vì câu nói đó của anh… sẽ làm tôi phân tâm, chúng ta có thể bắt đầu chưa… thời gian của tôi rất ít.”
“Chúng ta thay đổi luật chơi một chút… em qua đây” Lữ Phóng nắm tay của Dục Uyển kéo đến trước một bàn chất đầy rượu.
Cô không biết từ lúc nào cô và hắn lại tỏ ra thân thiết đến như vậy.
“Trên bàn có tất cả là hai mươi chai rượu, mỗi bên mười chai… nếu bên nào uống hết số rượu trên bàn trước thì xem như thua, em thấy thế nào?”
Dục Uyển thật không tự tin về khoản này chút nào, oản tù tì thì cô có thể bất chấp. Nhưng còn về chuyện uống rượu thì…
“Sao… không dám, nếu vậy thì hãy chịu thua… bỏ chiếc khăn đó xuống, để tôi nhìn thấy mặt của em.” Lữ Phóng nhìn ra được chút chần chừ trong ánh mắt của Dục Uyển, cho nên hắn càng chắc thắng hơn.
“Sợ… trong từ điển của tôi, còn chưa có từ đó.”
“Rất mạnh miệng… để xem tửu lượng của cô em có mạnh như cái miệng của mình hay không.”
Độ ngông của Lữ Phóng và Dục Uyển nếu đặt lên bàn cân, chắc cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Cả hai đều cho rằng mình rất lợi hại, nhưng thật ra tửu lượng của họ đều dở như nhau. Cái này cũng được xem là một may mắn cho Dục Uyển.
Ba mươi phút sau, mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo kịch bản cũ. Hai người bước ra giữa sàn nhà, bốn mắt kình nhau, tập trung cao độ và cùng giấu tay ra phía.
“Một! Hai! Ba…”
Vào cái thời điểm ra “bao” thứ n của Dục Uyển thì Lữ Phóng đã đổ cái “rầm” xuống sàn nhà. Mặc dù hắn chưa uống hết năm chai. Còn Dục Uyển thì…
“Ê… dậy đi… anh say rồi sao? Dậy mau…” Dục Uyển lảo đảo đi tới, đá vào người của Lữ Phóng nhưng hắn như một cái xác bất động, không nhúc nhích.
“Dám đánh cược với tôi… đúng là không biết chữ thua viết hết nào.” Thật ra Dục Uyển cũng không được xem là tỉnh táo, người đã ngấm men rượu, trước mặt cứ quay mồng mồng, cô ngã phịch xuống dưới ghế nằm dài.
Ngẩng đầu lên, mới phát hiện thì ra trong phòng vẫn còn một người khác. Tất cả bởi vì từ lúc cô bước vào hắn không hề nói một tiếng nào, chỉ ôm cái điện thoại của mình.
“Rầm… m…”
Người thanh niên ra đi với bó hoa khi nãy, lại một lần nữa quay lại phòng. Hắn khúm núm, đứng trước mặt của Mã thiếu. Còn sợ sệt hơn lúc nãy.
“Có chuyện gì?”
“Mã thiếu! Từ tiểu thư nói… nếu cậu còn tiếp tục gửi hoa làm phiền cô ấy, thì cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
“Choang…” Lại một lần nữa, hắn ném mấy chai rượu trên bàn xuống dưới đất.
“Khốn kiếp! Cút ngay cho tôi.”
Bản tính nóng nãy này vẫn không có gì thay đổi so với trước. Dục Uyển biết rõ về về người này, vì hắn từng là người mà Dục cô thầm mơ tưởng. Bộ tứ bất hảo của thành phố. Tề Hạo, Lữ Phóng, Trịnh Thăng và hắn luôn là cặp bài trùng, chơi thân từ nhỏ với nhau.
Gã này rất là nổi tiếng, mỗi ngày đều thấy hắn xuất hiện trên báo. Gần đây nhất, là tin tức hắn đang theo đuổi đại minh tinh Từ Lộ, tặng hoa, tặng du thuyền, còn mua nguyên cả căn biệt thự dâng đến trước mặt người ta, nhưng đều bị khước từ. Nghe đồn, hằn còn dùng cảm trăm tỉ để mua một cuốn tự truyện của cô Từ Lộ này, nhưng không biết đó có phải là thật hay không. Nếu thật sự là vậy, thì Mã Thiếu đúng là tên đại si tình ngốc nghếch nhất.
Nhìn hắn gọi điện liên tục mà không ai nghe máy, cô cũng có thể đoán ra là hắn đang gọi cho ai.
“Anh đừng có phí sức vô ích nữa, cứ như cách của anh… thì mười năm nữa cũng không chinh phục được Từ Lộ.”
Lời của Dục Uyển như gián tiếp một đòn đau vào người của Mã thiếu, hắn quay sang nhìn Dục Uyển, đôi mắt của hắn nheo lại, cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình. Còn Dục Uyển thì đang nằm sấp xuống ghế và đưa lưng về phía Mã thiếu, nên không hề nhìn thấy vẽ mặt đang tức giận của hắn, con người đã say hết phân nữa.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” Hắn nói.
“Từ Lộ là một đại minh tinh nổi tiếng, chưa nói đến gia thế hiển hách của cô ta thì mỗi ngày không biết có bao nhiêu kẻ chạy theo đuôi, đẹp trai hơn anh… rất nhiều, gia thế hiển hách hơn anh… cũng không thiếu, còn tiền nhiều hơn anh sao… cả khối người, còn anh thì có gì, ngoài cái mác là con trai của thị trưởng ra.” Đây chắc chắn lời của kẻ say, vì Dục Uyển bình thường sẽ không thừa sức đi kiếm chuyện với người khác, vì cô ngại rắc rối.
Hắn ngã phịch xuống ghế. Không phải hắn không biết chuyện này, nhưng vì đã lỡ yêu người ta đến điên dại thì biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sự kiên trì và thành tâm của hắn. Người ta thỉnh thoảng tặng hoa, thì hắn mỗi ngày một trăm hoa. Người ta tặng xe thì hắn dâng cả phi thuyền, người ta mua nhà thì hắn tặng biệt thự. Nhưng cố gắng của hắn, tại sao lại không đổi được một cái mỉm cười của nàng.
“Có biết vì sao anh theo đuổi Từ Lộ lâu như vậy mà chẳng có kết quả không… vì cách anh làm không có gì đặc biệt, giống hệt những gã đàn ông khác đang theo đuổi cô ta.” Dục Uyển ra vẻ như một chuyên gia tình yêu dày dạn kinh nghiệm, mặc dù tất cả lời của cô đều là của kẻ say, sáng mai tỉnh dậy, cô lại chẳng nhớ mình đã nói gì.
Nhưng nó lại có tác dụng với Mã Thiếu. Hắn càng nghe chú tâm hơn.
“Vậy theo cô thì tôi phải làm gì?”
“Ngừng việc theo đuổi cô ta, không tặng hoa, không tặng quà và càng không được xuất hiện trước mặt của cô ta, tránh mặt cô ta thì lại càng hoàn hảo.”
Đúng như những gì Dục Uyển đã nói, hắn đã theo đuổi Từ Lộ rất lâu, dùng rất nhiều cách nhưng không có kết quả, hắn cũng rất muốn thử một lần, theo cách của Dục Uyển. Nhưng…
“Nếu như cách của cô không có hiệu quả thì sao?”
“Không có hiệu quả thì là không có hiệu quả chứ sao… dù sao anh cũng đâu có cái gì để mất.”
Nói xong câu đó thì Dục Uyển đã không còn biết gì nữa, gục mặt xuống ghế mà ngủ một giác say sưa, đến khi cô tỉnh dậy thì trong phòng đã không còn ai. Và quên sạch sẽ câu chuyện của cô và Mã thiếu.
Cũng không biết hắn có làm theo đúng lời của quân sư quạt mo chỉ điểm hay không, chúng ta cùng chờ xem kết quả…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |