“Thiếu gia! Cậu đứng đây chờ để tôi lái xe qua.”
“Cũng được.” Hoắc Khiêm nhẹ gật đầu.
Mặc dù chiếc xe đậu chỉ cách cửa Đế Vương chưa tới mười bước chân, đi qua đó cũng chỉ mất khoảng ba mươi giây và mưa cũng nhẹ hạt. Nhưng Tiểu Cương lại lo lắng cho Hoắc Khiêm sẽ bị ướt người, nên khẩn trương lái xe qua. Có thể nhận ra, trong lòng hắn vị trí “ân nhân” của Hoắc Khiêm đã vượt quá ngưỡng cửa cho phép, sự mến mộ của hắn giành cho Hoắc Khiêm cũng vượt hẳn mọi người, không rõ người trong cuộc như Hoắc Khiêm có nhận ra hay không, chứ người ngoài cuộc như Lưu trợ lý thì đã nhìn thấu.
Mấy ngày trước hắn còn vì Hoắc Khiêm đỡ lấy tấm gổ rơi từ công trường xuống, phải nằm viện một tuần. Người như Tiểu Cương quá đơn thuần, khi thích ai thì hết lòng vì người đó, còn khi hận ai thì cũng hận rất sâu. Nếu sau này, hắn biết được sự thật. Cái chết của bà nội mình có liên quan đến thiếu gia, thì không biết sẽ gây ra những hành động điên rồ gì.
“Thiếu gia! Tôi nghĩ cậu nên giữ khoảng cách với anh Cường sẽ tốt hơn.” Lưu trợ lý lên tiếng.
Thật rất hiếm khi Lưu trợ lý, lại có bộ dạng và thần sắc nghiêm túc như bây giờ. Đáng phải lưu tâm. Thật ra, Hoắc Khiêm cũng không phải dạng ngu ngốc không nhận ra tình cảm khác thường của người ta giành cho mình.
“Tôi biết rồi, anh không cần phải lo về chuyện của anh Cường… hãy tập trung vào Trung Tâm Y Tế Cộng Đồng ở Hán Trì, tôi muốn nó hoàn thành xong trong tháng này.”
“Dạ! Thiếu gia”
…
Khách sạn.
Với mọi người thì ban đêm có thể là sự kết thúc của một ngày, nhưng với những người luôn hoạt động trong bóng tối thì khi đêm xuống chính là bắt đầu của ngày mới. Trước đây hắn rất ghét đêm xuống, cứ muốn nó chóng qua, nhưng từ khi người phụ nữ đó xuất hiện, thì hắn lại muốn đêm dài hơn ngày.
“Ào… a… o…”
Người đàn ông nằm trên giường đang si ngốc nhìn về phía phòng tắm. Tiếng nước chảy trong nhà tắm và thân hình quyến rũ của người phụ nữ in trên tấm kính. Cho tới khi người phụ nữ đó bước ra, thì hồn phách của hắn vẫn còn ở đâu đâu.
Hoắc Mạn Ni tươi tắn từ trong nhà tắm đi tới, không để ý đến sự hiện diện của gã đang nằm trước mặt. Hoắc Mạn Ni cầm túi xách lên và rời khỏi phòng. Mặc dù cách đây nửa tiếng, cô ta còn nằm dưới thân của hắn rên rĩ và rất nhiệt tình phối hợp. Nhưng bây giờ trong mắt cô, hắn như người xa lạ.
Còn một việc nữa, giống hệt như những lần trước. Sau khi lên giường với hắn, Hoắc Mạn Ni luôn đặt trên bàn một tấm chi phiếu, nhưng đó không phải là điều hắn muốn.
“Em xem tôi là gì? Trai bao sao? Tôi không nhận chi phiếu của em… em giữ lấy đi.” Hắn cầm tờ chi phiếu đuổi theo Mạn Ni. Hắn nắm chặt lấy tay cô.
Hoắc Mạn Ni xoay người lại nhìn hắn.
“Nếu anh chấp nhận tờ chi phiếu này thì lần sau chúng ta còn gặp nhau, bằng không… thì đây sẽ là lần cuối.”
Tại sao trên đời này lại có một người phụ nữ lạnh lùng đáng sợ như vậy. Hắn đương nhiên không muốn đây sẽ là lần cuối cùng.
Hắn buông tay của Mạn Ni ra…
“Cộp… cộp…”
Nhìn thấy bóng dáng của Mạn Ni biến mất, gã như muốn phát điện. Khi cánh cửa đóng sập lại thì hắn cũng đạp đổ hết tất cả mọi thứ trong phòng. Bản tính này của hắn và Mạn Ni thì rất giống nhau. Nếu cô ta chịu nán lại thêm ít phút, có thể sẽ nhìn ra được điểm tương đồng và tăng thêm vài phần thiện cảm với hắn.
“Choang… ng…”
“Bốp…”
Bàn ghế ly tách… tất cả đều gãy bể, đến thư duy nhất còn nguyên vẹn trên giường cũng không được yên. Hắn cầm điện thoại lên ném xuống đất, nhưng vừa vung tay lên thì chuông điện thoại lại reng.
“Alo!”
Tô Lân nghe điện thoại với giọng điệu rất bực bội. Người đầu giây bên kia, nghe thấy tiếng hét của hắn cũng run sợ không dám nói chuyện, đợi lần thứ hai “alo” của Tô Lân, thì người đó mới dám mở miệng.
“Thiếu gia! Lão gia muốn biết khi nào cậu sẽ quay lại Cabo?”
“Nói với cha tôi… sau hai ngày sau tôi sẽ quay về.”
Trong lúc Tô Lân định tắt điện thoại thì nghe thấy âm thanh “do dự” phát ra từ đối phương.
“Có chuyện gì?”
“Thiếu gia! Là liên quan đến tiểu thư… chuyện này phu nhân không dám cho lão gia biết, bà cũng chỉ mới biết đây… muốn tôi chuyển lời đến cậu.”
“Tiểu Lâm thế nào?”
“Thiếu gia! Một tháng trước… tiểu thư đã rời khỏi trường nội trú, nếu chuyện này lão gia mà biết nhất định sẽ tức giận, phu nhân muốn cậu đưa tiểu thư trở về Ý.”
Ngoại trừ tên nhóc Bạch Ngạn Tổ đó ra, thì không có ai đủ năng lực để khiến cho Tiểu Lâm bỏ hết tất cả mà vượt biên giới chạy đến đây. Đúng là con bé ngu ngốc, thằng nhóc Ngạn Tổ đó có gì tốt, mà con bé lại si mê mù quáng đến vậy.
“Nói mẹ tôi không phải lo lắng, lần này trở về Cabo… tôi sẽ lôi con bé về.”
“Bốp… p…”
Tô Lân ném điện thoại xuống giường, rồi bước vào trong phòng tắm.
…
Bạch gia.
“Ha… a…”
Từ ngoài cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười nói và ánh đèn lan tỏa của Bạch gia phát ra. Trong phòng khách Tô Lân và Bạch lão đại đang ngồi, vừa uống trà, vừa nói chuyện.
“Tiểu Lân! Cháu thử nói xem, ai mới là con của ông ấy… bác hay là cha của cháu đây?”
“Thật ra, ông nội vẫn rất quan tâm đến bác… nếu không đã không nhờ cháu chuyển quà về cho bác.” Tô Lân lên tiếng.
“Cháu nói cục đất này sao… ta thấy là ông ta tùy tiện nhặt đâu đó ở bên đường mang về thì đúng hơn… cái gì là đá phong thủy, mang vạn đều tốt lành cho người sở hữu, trăm năm có một… ông gìa đó muốn lừa ai đây.”
“Sao lại gọi cha mình là ông già… để bọn trẻ nghe lại cười cho.”
Bạch phu nhân và Tô Lâm bước vào, hai người dính như sam, tay trong tay như hai mẹ con thân thiết. Không thể một bước thẳng tiến vào trong tim Bạch Ngạn Tổ, Tô Lâm đã đi đường vòng, lấy cảm tình của Bạch Phu nhân, ban ngày thì cùng bà tham giác các hoạt động phụ nữ, đêm đến thì cùng vào bếp, học nữ công gia chánh, muốn trở thành nàng dâu điểm mười trong mắt mọi người.
Khuôn mặt tươi cười của Tô Lâm liền biến mất khi nhìn thấy Tô Lân trong phòng khách. Theo phản xạ Tô Lâm núp sau lưng của Bạch Phu nhân. Nhưng có tác dụng gì chứ…
“Tiểu Lâm!”
Tô Lâm nghe anh trai gọi tên mình, mà rụt rè ló đầu ra. Vẻ mặt nhăn nhó khó coi vô cùng. Hai tiếng “anh hai” miễn cưỡng thoát ra khỏi cửa miệng.
“Anh hai”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |