Ngôi biệt thư này ngày càng trở nên u ám từ sau khi lão gia nhập viện, chủ nhân duy nhất kế nghiệp lão gia cũng lại đang hôn mê trên giường. Dương gia thật ra kiếp trước đã làm chuyện thất nhân gì mà kiếp này báo ứng cứ liên tiếp vồ lấy họ.
Tất cả người làm trong biệt thự đều không có chút sinh khí nhiệt tình nào, mọi người đều dật dờ như những bóng ma.
“Cộp… cộp…”
Dương quản gia già nua tay cầm gậy lê từng bước chân lên bậc thang. Căn phòng tối tăm ú ám như không khí chung của cả ngôi biệt thư.
Nhưng lúc ông kéo hết rèm cửa lên, thứ ánh sáng chói mắt tràn ngập khắp căn phòng thì lão mới phát hiện ra một chuyện vô cùng khủng khiếp, chuyện gì đã xảy ra, khi giường còn nguyên đó nhưng người nằm trên nó thì đã biến mất.
“Thiếu gia…”
Tiếng hét thất kinh của Dương quản gia vang khắp ngôi biệt thự và vọng ra khỏi phòng.
…
Hoắc Mạn Ni mệt mỏi chạy bộ trở về nhà. Tức giận ông trời quá bất công với nàng, hay mắng chửi thần may mắn luôn đứng về phía nó. Tại sao tại nạn đó không thể giết chết nó, còn khiến nó trở nên động lòng xinh đẹp.
“Đã lâu không gặp…”
Cô vừa chạy qua khỏi cổng thì một bóng đen xuất hiện ngay bên cạnh. Ngỡ ngàng đến đánh rơi cả khăn bông trên tay. Tất cả ngôn từ đều không thể diễn đạt được cảm xúc bấn loạn của Mạn Ni lúc này.
Khi người đàn ông có bộ dạng tuấn mỹ đang tiến lại gần.
“Sợ nhìn thấy anh đến như vậy sao?”
Đây là nơi thứ hai Dương Phàm đến sau khi rời khỏi giường. Nơi hắn đến đầu tiên chính là phòng bệnh của cha hắn, chứng kiến sự suy yếu của Dương Thăng, khi phải dựa vào những cổ máy vô tri để duy trì mạng sống, cha hắn vẫn nằm im đó, chứ chuyển động là những con số và những biểu đồ tượng trưng sự sống đang yếu dần.
Dương Phàm hận không thể đem tất cả oán hận chút xuống người của Hoắc Khiêm. Nhưng trước khi hắn làm điều đó, hắn cần phải có sự chuẩn bị thật tốt.
“Không cần phải sợ… anh không phải đến tính sổ với em, mặc dù anh rất bất ngờ… tại sao người gây ra tai nạn như em vẫn có thể tự do ở bên ngoài, bọn cảnh sát đó không đến gặp em hỏi chuyện của anh? Dù sao… chúng ta cũng từng có một đoạn tình cảm rất đẹp đẽ.”
Lời lẽ của Dương Phàm như sợi dây thừng đang xiết chặt lấy chiếc cổ nhỏ của Mạn Ni, cô cảm thấy nghẹn thở vô cùng, năm đó cô lái xe tông vào Dương Phàm, nhưng người thay cô nhận tội lại là Hoắc Luật. Chứng cớ cố tình gây ra tai nạn quá rõ ràng, không gì chối cãi được. Nhưng vì em trai mình, Hoắc Khiêm đã dùng rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu mà cô không thể biết, để xóa nhẹm tất cả mọi thứ, biến điều đã chắc chắn trở thành mơ hồ, đó trở thành một tai nạn ngoài ý muốn. Hoắc Luật trắng án, và cô cũng trở thành người ngoài cuộc.
Khi hắn đưa tay chạm vào mặt cô thì Mạn Ni lại hất tay hắn ra.
“Thứ rác rưỡi như anh đừng chạm vào tôi… anh đã phản bội tôi trước, còn có tư cách đứng trước mặt tôi chất vấn?”
“Đó là lý do em lái xe tông vào anh… Mạn Ni ơi là Mạn Ni, lòng dạ của em còn độc hơn mãng xà.” Dương Phàm nhếch miệng cười.
“Tôi xem đó là lời tán thưởng của anh… cũng rất mừng cho anh, vì đã tỉnh lại.” Hoắc Mạn Ni mỉm cười.
“Vừa tỉnh dậy, em có biết người thứ hai tôi nghĩ đến là ai không? Chính là con đàn bà xấu xa như em… Hoắc Mạn Ni, em khiến tôi lãng phí mất hai năm trên giường và em cũng chưa từng bao giờ đến thăm tôi.”
“Nên anh đến để được bồi thường?”
Khoảng không lặng im. Dương Phàm hút một hơi dài điếu thuốc đang dang dỡ, hắn bỏ điếu thuốc xuống đất và dẫm nát dưới chân.
“Giúp anh liên lạc với Tô Lân, ân oán giữa chúng ta sẽ chấp dứt.”
…
Cô nhi viện…
Dục Uyển mệt lừ nằm lăn ngủ trên xích đu, ánh nắng buổi sáng phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, thêm phần long lanh, làn da trở nên trắng hồng, đôi môi cũng óng ánh gợi cảm. Khiến người muốn phạm tội.
Hoắc Phi cúi người xuống hôn nhẹ lên môi của Dục Uyển. Thật ngọt ngào, cái vị ngọt này là ngọt tận bên trong, khiến người dể bị nghiện. Hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì mỗi ngày có thể thưởng thức vị ngọt trên môi của Dục Uyển.
“Bốp… p…”
Một quả bóng từ xa ném tới, đập mạnh vào lưng hắn. Đôi mày kiếm nhăn lại, hắn đặt tay sau lưng cảm nhận chỗ đau, rồi từ từ xoay người lại. Tính sổ với kẻ hành hung.
Qủa bóng đập mạnh vào lưng Hoắc Phi bị dội ngược lại, từ từ lăn đến chân của Bin. Nó cầm quả bóng lên, bộ dạng không sợ ai. Giương cao ánh mắt, với hàm ý “anh bị như vậy là đáng đời”
Một nhỏ thấp chưa tới hông, một lớn cao gấp đôi. Hoắc Phi và Bin đang trong tư thế kình nhau, giao đấu bằng ánh mắt.
“Nhóc! Bóng là em ném?”
“Phải!”
Đúng là một tên nhóc xấc xược, láu cá. Kiềm lại cơn giận của mình, bản thân là người lớn nên phải đầy kiên nhẫn và vị tha.
“Có thể cho anh biết, tại sao mình lại bị ném?” Rất là thân thiện, không hề to tiếng chút nào, Hoắc Phi mỉm cười nhìn Bin.
“Vì anh vừa chạm vào người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép.”
Thế giới này đã đảo lộn rồi sao… Hoắc Phi chỉ muốn bật cười. Có người ngang nhiên đến giành phụ nữ của hắn, còn là một cậu nhóc con.
“Nhóc! Nhóc biết mình vừa nói gì không?”
“Chị Uyển là phụ nữ của tôi… sau khi lớn tôi sẽ cưới chị Uyển làm vợ… tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho chị Uyển, anh nghe rõ chưa.”
“Ha… a…”
Không phải hắn xem thường tình địch, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy buồn cười như lúc này. Hoắc Phi ôm bụng cười đến ra nước mắt. Cố lấy lại phong độ, không để cho mình tiếp tục cười.
“Nhóc con! Anh có lời khuyên cho nhóc… nhóc muốn cưới chị Uyển thì phải cải thiện chiều cao của mình trước… anh nghĩ với nổ lực của nhóc, nhanh nhất chắc cũng mười năm…” Hoắc Phi cố nhịn cười, nhưng kìm nén thế nào cũng để sót vài tiếng cười bật ra.
“Khi đó… nhóc biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Chị Uyển của nhóc đã là ma ma của một đám nhóc con cao cỡ nhóc bây giờ, thật là đắng lòng phải không? Thế giới này luôn tàn nhẫn như vậy… Ha… a… a!!!”
Một Bin gan lì bị đánh không bao giờ khóc, nhưng lại bị những lời lẽ “sỉ nhục” “khinh thường” của Hoắc Phi mà tức đến phát khóc. Nhưng nó lại rất biết cách khóc, bạn cần phải học hỏi nó, đôi khi khuyết điểm lại chính là ưu thế.
“Hu… u… Chị Uyển ơi… anh Phi bắt nạt em… hu… u”
“Chị Uyển…”
Bin chạy đến chỗ Dục Uyển khóc lóc vật vã, kêu gào thảm thiết, còn chỉ tay thẳng mặt Hoắc Phi, nói hắn bắt nạt nó.
Giữa một tên to xác thích gây chuyện và một nhóc con đáng yêu đầm đìa nước mắt, không cần phải hỏi. Mọi người đều biết phần thắng thuộc về ai.
“Hoắc Phi! Nó chỉ là một đứa trẻ… anh không nên bắt nạt nó, ngay từ đầu em không nên dẫn anh tới đây.”
Bộ dạng oan ức không nói thành lời, nếu Dục Uyển tận mắt nhìn tên nhóc này ném quả bóng vào người hắn như thế nào, rồi nghe thấy khẩu khí khiêu khích vừa rồi, còn nghĩ nó là một đứa trẻ ngây thơ. Nhìn bộ dạng đắc thắc và nụ cười giễu cợt của tên nhóc lúc này xem.
“Uyển… thật ra…”
“Tránh ra!” Cô đẩy Hoắc Phi ra, rồi dẫn Bin vào nhà.
“Bin… chị dẫn em đi rửa mặt… đừng đếm xỉa đến người này”
Bộ dạng ngạo mạn của kẻ thắng cuộc, trước khi biến mất khỏi tầm mắt của Hoắc Phi, Bin còn xoay người lại cười chọc tức hắn. Hoắc Phi tức giận chỉ biết trút giận lên quả bóng, một chân sút thật mạnh, quả bóng bay tít trên trời, rồi…
“Choang… ng…”
Cánh cửa sổ cô nhi viện thế là xong.
Lầm lỗi đã gây không thể nào cứu chữa được, mặc dù những tấm kính nguyên vẹn đã được chuyển đến ngay tức khắc, và đang trong quá trình lắp đặt lại. Nhưng Hoắc Phi vẫn phải lãnh tránh nhiệm cho tội lỗi mình đã gây ra.
“Chị Uyển! Có người làm biếng… đang ngồi chơi”
Bin vừa hét lên, thì Hoắc Phi lập tức đứng dậy, ra sức giẫm, đạp. Chưa lúc nào, hắn ghét ai như tên nhóc giả tạo này. Trong khi hắn phải đứng đạp nát mớ rèm cửa, muốn phồng cả đôi chân thì tên nhóc ngồi chễnh vểnh trên ghế ăn socola.
Dục Uyển đang giúp viện trưởng phơi số rèm cửa và chăn mền, cô vén rèm lên, rồi nhìn Hoắc Phi, ánh mắt thay lời muốn nói “có chuyện gì…”
“Anh vẫn rất siêng năng… anh đang làm việc… nhìn xem, anh đang làm công việc em giao rất tốt”
“Bốp… bốp…”
Tiếp tục dùng chân giẫm nát thau rèm cửa, giẫm tới, giẫm lui đến hắn trượt chân bật ngửa phía sau, cả thau nước và bọt xà phòng đều đổ hết lên người hắn.
“Ha… a…” Giọng cười này là của Bin, có lẽ nó là người vui nhất khi nhìn thấy Hoắc Phi khốn đốn.
Hoắc Phi dẫn vào trong thay đồ, nhưng vì cô nhi viện không có đồ nam, nếu có cũng chỉ là những nhóc con cỡ Bin. Cho nên Hoắc thiếu gia cũng chỉ có thể mặc đồ của viện Trưởng.
Nhìn bộ dạng hắn bước ra, với chiếc áo hoa và váy dài, khiến Dục Uyển cười đến lộn ruột. Thật là thảm bại. Cả đời anh minh, lại bị nhục vì thau đồ. Hắn hận, lần sau sẽ mang đến đây, chục cái máy giặc.
Mỗi tháng một lần, sẽ có một đoàn bác sĩ đến cô nhi viện khám và chữa bệnh từ thiện, hôm nay chính là ngày đó trong tháng. Những soái ca lẫn những mỹ nữ nóng bỏng năm cuối của khoa Y, đang thực tập ở Gok đều có mặt.
Bọn họ thật sự rất nhiệt tình trong việc khám bệnh cho bọn trẻ ở đây, suốt từ sáng tới chiều vẫn rất vui vẽ, không hề tỏ ra cáu kỉnh khó chịu. Còn trò chuyện và mang theo rất nhiều quà cho bọn trẻ.
“Anh chàng đó… rất đẹp trai sao?” Mùi giấm chua đã bốc hơi ra khỏi bình dù chưa cần mở nắp, Hoắc Phi nhìn anh chàng soái ca đang khám bệnh cho mấy em nhỏ với nửa con mắt.
“Phải rất đẹp trai… nhưng không bằng anh.”
Một câu trả lời khiến cho Hoắc Phi rất hài lòng, cười rạng rỡ, nhưng…
“Vậy tại sao em vẫn còn nhìn anh ta… không cho nhìn, chỉ được nhìn anh thôi” Hoắc Phi bước lên trước, che lại tầm ngắm của Dục Uyển.
“Hoắc Phi! Anh đừng trẻ con như vậy được không?” Dục Uyển tiếp tục ôm thau đồ ra ngoài sân phơi tiếp, Hoắc Phi cũng tò tò theo sau.
“Vậy nói cho anh biết… tại sao em thích nhìn anh ta với ánh mắt thèm khát như vậy.”
“Anh…”
Thôi bỏ đi, cô đã quá hiểu tính thiếu gia của Hoắc Phi, nên cũng quen dần khẩu khí nói chuyện của hắn.
“Anh không cảm thấy những hành động họ làm rất đẹp sao? Em cảm thấy họ như những thiên sứ khoác lên người bộ áo trắng, mang niềm tin và hi vọng đến cho rất nhiều người.”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dục Uyển có ánh mắt sùng bái và thái độ ngưỡng mộ khi nói đến nghề nghiệp của một người. Đây là khởi nguồn của một viện trưởng Hoắc, trẻ tuổi tài ba và nổi tiếng của rất nhiều năm sau. Dục Uyển không ngờ chỉ một câu nói của cô, Hoắc Phi đã phấn đấu để trở thành người mà cô nói.
“Vậy nếu anh trở thành bác sĩ… có phải em càng yêu anh nhiều hơn, cũng sẽ dùng ánh mắt đầy khao khát đó nhìn anh.”
“Anh sao? Không thể nào…”Dục Uyển phì cười, rồi đẩy Hoắc Phi ra, bỏ đi.
Tự ái trỗi dậy, người đã đi rồi, vẫn có kẻ đứng đó gào thét.
“Uyển! Em đừng quá xem thường chồng em… anh không chỉ sẽ trở thành bác sĩ, còn phải là bác sĩ giỏi nhất.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |