Bên ngoài trăng sắp lặn, âm thanh, tiếng động cũng không còn náo nhiệt như trước, thứ duy nhất còn lại là không gian tĩnh lặng. Mùi xì gà phảng phất khắp phòng, cùng khói trắng lan tỏa theo từng cái thở dài của người đàn ông, hòa vào hư không và biến mất.
Hoắc Nghị đang đứng trước cửa sổ với điếu thuốc trên tay, đây đã là điếu thứ ba.
“Theo con… chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ông xoay người lại nhìn người thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa.
“Mạn Ni không thể vào tù… càng không thể để lộ chuyện này ra ngoài, nếu bị dồn đến đường cùng, chị ta nhất định sẽ kéo cả dì xuống nước… danh dự của Hoắc gia và lợi ích của Hoắc thị sẽ vì tội danh giết người của dì mà bị tổn hại nghiêm trọng.”
Niềm tự hào lớn nhất của Hoắc Nghị, chính là sinh ra một đứa con trai như Hoắc Khiêm, trong cả ba người của ông. Thì Hoắc Khiêm là người hiểu rõ suy nghĩ của ông và luôn đặt lợi ích của Hoắc gia lên trên hết.
Lữ Trị là bà hai của Hoắc gia, nếu chuyện năm xưa bà ta giết người bị phanh phui, thì người bên ngoài sẽ nhìn nhận về Hoắc gia và Hoắc thị như thế nào. Sự tín nhiệm và cả danh dự lâu nay sẽ bị ảnh thưởng, những kẻ ganh ghét đố kỵ Hoắc gia sẽ nhắm đến điểm yếu này mà chà đạp, những đối tác lớn của Hoắc thị sẽ dè chừng khi có ý định hợp tác.
Nếu chỉ vì giành lại công đạo cho Dục Uyển, dồn ép Mạn Ni, chó cùng rứt giậu mà khiến Hoắc gia cả Hoắc thị hy sinh lớn như vậy. Hoắc Nghị không hề muốn chuyện đó xảy ra.
“Sẽ rất khó để thuyết phục được mọi người? Lúc ở đại sảnh con cũng nhìn thấy… không dể mà làm bọn họ thay đổi.”
Người mà Hoắc Nghị không nói thẳng tên, chính là nhạc phụ đại nhân, vợ yêu và còn có hai thằng con trai của ông. Những người muốn giành công đạo về cho Dục Uyển.
“Con nghĩ không cần phải thuyết phục bọn họ… người mà chúng ta cần thay đổi suy nghĩ chính là Dục Uyển, chỉ cần nó đồng ý không truy cứu chuyện của Mạn Ni, thì chuyện thuyết phục những người khác sẽ dể dàng hơn.”
“Nhưng con có chắc sẽ thuyết phục được Dục Uyển? Cha không nghĩ nó sẽ bỏ qua cho Mạn Ni.”
Đó chính là vấn đề khiến cho Hoắc Khiêm cân não nãy giờ, hắn phải làm gì để thuyết phục Dục Uyển, hắn hoàn toàn nghĩ không ra…
…
“Rầm… m…”
“Cậu giấu quyển tiểu thuyết của mình ở đâu?”
Dục Uyển đang cởi bỏ bộ đồng phục của Đế vương ra, thì người bạn thân cùng phòng xồng xộc chạy vào, ngay cả cửa cũng không thèm khóa lại.
“Dục Uyển! Cậu đã giữ nó suốt mấy ngày, định khi nào trả cho mình?”
“Hi chi! Có biết vì sở thích đó của cậu mà tiền điện tháng này vượt mốc?”
Dục Uyển vừa mở tủ lấy quần áo ra, chưa mặc vào người thì có người đã giựt lấy.
Cầm lấy chiếc áo của Dục Uyển, Hi Chi chạy thẳng đến cửa sổ và mở cánh cửa ra. Một cơn gió ào ạt lùa vào, thật sự rất lạnh. Trên người Dục Uyển chỉ còn sót lại bộ đồ lót dính thân, cô run rẩy khép chặt.
“Mình mặc kệ tiền điện có tăng hay không… nếu cậu không trả quyển tiểu thuyết cho mình, thì mình sẽ ném quần áo của cậu xuống đường.”
Trời ạ, tại sao cô có thể kết bạn với thứ vô lại này, còn ăn cùng bàn và ngủ chung gường hết ngày này qua tháng nọ, vì cuốn tiểu thuyết lại đối xử phũ phàng với bạn thân. Lát nữa cô có hẹn với Bin và Bo, cũng không thể chạy ra khỏi quán bar chỉ với bộ đồ lót trên người. Nếu không sợ bản thân bị cưỡng, cũng lo mình bị bệnh.
“Hi Chi! Cậu giỏi lắm…”
Dục Uyển giận đến nghẹn họng, lôi một chiếc ba lôtrong ngăn kéo ra, và ném cuốn tiểu thuyết Ái Dục giày cộm về phía Hi Chi.
“Mình giúp cậu mặc quần áo vào, coi chừng bị cảm lạnh.”
Sau khi có được quyển tiểu thuyết trong tay, thì kẻ vô lại đã biến mất và người bạn thân tên Hi Chi đã trở về bên cô, rất tử tế, hai tay cung kính dâng quần áo, còn giúp cô mặc vào, cài nút và kéo khóa quần.
Nhận lấy thành ý hối lỗi của bạn thân, Dục Uyển mặc cho Hi Chi đang tung hoành trên người mình, cô vẩn đứng yên.
“Hi Chi! Cậu bao nhiêu tuổi? Còn mê mẫn tiểu thuyết?”
Hi Chi ngẩn đầu lên nhìn Dục Uyển, miệng cười như hoa.
“Không phải là vấn đề tuổi tác… cái hay trong tiểu thuyết, một người không lãng mạn như cậu, sẽ không thể hiểu được… trong đầu cậu, ngoại trừ kiếm tiền và lo cho Bin Bo, chắc chắn chẳng còn gì khác.”
Thật không thể hiểu, ngay cả cha của Bin và Bo cũng có thể bỏ rơi chúng đi theo người đàn bà khác, xây dựng hạnh phúc riêng mình. Thì một người chị không cùng huyết thống như Dục Uyển, lại đeo theo hai cục nợ lên người, gọi là ngốc nghếch hay quá mức lương thiện…
“Phải! Mục tiêu của mình chính là giành dụm thật nhiều tiền, mua một gian nhà lớn có ba phòng, sau đó… đón Bin và Bo về sống chung.”
Ngỡ ngàng khi nghe cái kế hoạch dài hạn của Dục Uyển, giành tiền, mua một căn nhà lớn chỉ có ba phòng. Hi Chi lại không hề nghe nhắc đến căn phòng thứ tư cho mình. Bọn họ dù sao cũng là chị em tốt, cùng nằm chung giường đắp chung chăn, còn share luôn cả tiền thuê nhà hàng tháng.
“Vậy còn mình thì sao? Cậu ném đi đâu?”
“Cậu… đương nhiên ném ra đường, trước khi cậu đầu độc mấy cái quyển tiểu thuyết đó vào đầu Bin và Bo.”
Miệng bất giác mỉm cười, khi nhớ về chuyện cũ…
Trước đây cuộc sống của cô rất đơn giản, chỉ suy nghĩ làm sao kiếm thật nhiều tiền, cuối tuần sẽ đến cô nhi viện đón Bin và Bo ra ngoài, dẫn chúng đến khu vui chơi, mua những món ngon cho chúng ăn, thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của chúng. Hạnh phúc của cô đơn giản chỉ có vậy, không phức tạp như bây giờ.
Còn hiện tại, những chuyện mà cô đã trải qua từ khi đến đây, khiến Dục Uyển bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chán chường và không muốn quan tâm bất cứ điều gì khác.
Dục Uyển xoay lưng lại, nhưng không ngờ lại hình thấy “hắn” đang ngồi trên ghế sofa. Ác mộng…
Cô lập tức kéo chăn lên, trùm kín người.
“Đã điều tra được… người đứng đằng sau Tô Lân chính là Mạn Ni.”
Dục Uyển đang vùi người trong chăn, nghe thấy những lời nói của Hoắc Khiêm. Lại không hề có cảm giác gì, có phải sau một đêm cô đã đạt đến “lục căn thanh tịnh”, cảnh giới cao nhất mà người đời luôn theo đuổi. Cô sắp biến thành Phật rồi…
Không phải, nếu là Dục Uyển của mấy tiếng trước, có thể cô sẽ chạy xồng xộc đến trước Mạn Ni, tát chị ta một bạt tay, chửi mắng thậm tệ, và tống chị ta vào tù.
Nhưng Dục Uyển của bây giờ đã đuối sức, thể xác và tinh thần mệt mỏi, không còn sức lực, cũng không muốn quản bất cứ điều gì, cô chỉ có duy nhất một việc muốn làm, là thoát khỏi nơi này.
“Hoắc Khiêm! Tôi muốn đi du học.”
Nhìn chiếc chăn bông đang phủ kín người Dục Uyển. Hoắc Khiêm hoàn toàn kinh ngạc, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Dục Uyển, nên không đoán ra được cô thật sự muốn gì. Tại sao lại không đề cập gì đến Mạn NI, lời vừa rồi của hắn vẫn chưa đủ rõ.
“Vậy còn chuyện của Mạn Ni, mày không muốn truy cứu?” Hắn tiếp tục thăm chừng bằng lời nói.
“Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, những chuyện khác… không muốn quan tâm.”
Với tính khí kiêu căng, ngang tàng của của Dục Uyển mà Hoắc Khiêm biết, hắn nghĩ sẽ tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục cô, ngừng truy cứu chuyện của Mạn Ni, nhưng không ngờ lại dể dàng hơn sự tưởng tượng của hắn.
“Tao sẽ giúp mày hoàn thành thủ tục xuất ngoại, khi nào xong… sẽ báo cho mày biết.” Hoắc Khiêm nhấc người khỏi ghế và bước ra khỏi phòng.
“Rầm… m…”
Cánh cửa vừa đóng sập lại, thì Dục Uyển mới kéo chăn xuống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |