Dục Uyển

Phần 186

Nửa đêm xoay mình vì khó ngủ, sự lạnh lẽo đang thấm vào da thịt, chăn đắp của cô đâu…

Dục Uyển cố sức kéo về nhưng có thứ gì đó níu giữ lại. Cảm giác cứ mông lung như người đang ngủ say, từ vô thức đến dần có ý thức. Quên đi chuyện cái chăn, sợ hãi chính là cảm giác lúc này, có thứ gì đó đang động đậy ở ngay sau lưng cô.

Dục Uyển run rẩy xoay người lại, thế chỗ là vẻ mặt sửng sốt đến cứng đờ…

“Chỉ là ảo giác…” Nhắm mắt lại và nằm xuống giường.

Nhưng sau khi nhắm mở nhiều lần thì ảo giác đó vẫn còn, và Hoắc Khiêm cũng không hề biến mất đi. Hắn đang nằm trên giường, ngay bên cạnh cô và chiếm hết 3/4 góc chăn, thảo nào người cô lạnh cóng như vậy.

Cơn tức giận dồn nén bộc phát, hắn nói không đi đôi với hành. Miệng hứa sẽ cho cô đi du học, nhưng lại không giữ lời hứa. Nếu cảm thấy phí chu cấp hàng tháng quá đắt, thì có có thể thương lượng lại, tại sao không nói gì đã cho người chụp thuốc mê, lôi cô đến đây.

“Đồ khốn Hoắc Khiêm! Có nhà không về ngủ… lại chạy đến đây, giành hết chăn đắp của tôi.”

Vừa lầm bầm trong miệng, Dục Uyển lại dùng sức giật tung chiếc chăn ra.

“Cái quái gì?”

Nhưng điều làm cô kinh hãi là thân thể đang co rút của Hoắc Khiêm, cả người hắn đang phát sốt, trán ướt đẫm mồ hôi. Nhưng đều làm cô sợ hãi hơn là vết thương trên cánh tay của hắn đang chảy máu.

“Hoắc Khiêm! Anh bị làm sao?” Dục Uyển vừa chạm tay vào cơ thể ướt nhễ nhãi mồ hôi của hắn mà giật mình rút tay về, người hắn nóng như một lò than.

“Lạnh… lạnh…” Đôi môi run rẩy của Hoắc đại thiếu gia, bập bẹ như đứa trẻ vừa học nói.

Dục Uyển lập tức bước xuống giường, nhặt chiếc chăn lên đắp cho Hoắc Khiêm. Và bắt đầu một buổi tối không ngủ, bận rộn để chăm sóc cho hắn. Cho đến khi cơn sốt hạ dần thì Dục Uyển cũng mệt mỏi đến không thể trèo nổi lên giường, ngủ quên dưới sàn.

Sáng hôm sau…

Âm thanh rục rịch trong túi đã đánh thức Hoắc Khiêm, không phải là những tia nắng chói mắt từ bên ngoài cửa sổ. Mà là cuộc gọi từ phía Lệ Kì tiểu thư, người vừa trở về từ Hawai tối qua.

“Khiêm là tôi… Lệ Kì, cậu đang ở đâu? Tôi đã về nước… cậu…”

Lệ Kì tiểu thư còn chưa nói xong thì có kẻ đã lạnh lùng ngắt máy. Hoắc Khiêm úp điện thoại xuống giường, rồi ngồi dậy. Chiếc khăn ẩm trên trán cũng theo đà trượt xuống người hắn. Hoắc Khiêm cầm lấy chiếc khăn và nhìn xuống kẻ đã chăm sóc hắn suốt đêm.

Ánh mắt chăm chú đặt trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang ngủ say của Dục Uyển, thời gian trôi qua từng phút mà hắn không hay biết, cô như một nàng tiên xinh đẹp đang nằm giữa những tia nắng lấp lánh, suối tóc đen mượt óng ả trải dài trên mặt đất, khắp người như đang phát sáng.

Cảm thấy Dục Uyển đã không còn chướng mắt như trước. Trái lại, gương mặt rất dễ nhìn. Khóe môi lại vô thức mà cong lên. Ngay cả hắn cũng không nhận ra sự thay đổi này.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Thu nhanh lại vẻ mặt thất thần vừa rồi, Hoắc đại thiếu gia lập tức tạo dáng một thanh niên nghiêm túc, với vẻ mặt điềm tĩnh.

Nhưng Dục Uyển có nhìn đến đâu, cô bật người dậy. Với đôi mắt lim dim không mở nổi, và bộ dạng ngáp dài. Cô trèo lên giường, hơi hướng người về trước. Hành động một cách vô thức, khi đặt tay lên trán của Hoắc Khiêm.

Mùi hương trên tóc và thân thể mềm mại đang ép sát xuống người hắn, Hoắc Khiêm như đang cố phải chịu đựng. Những ngón tay mềm mại bắt đầu chạm vào da thịt hắn, chầm chậm xoay tròn. Thật ra, đó chỉ là suy diễn của Hoắc đại thiếu gia, hành động của Dục Uyển rất nhanh gọn lẹ, không phải đếm từng giây như hắn nói.

Đây là cảm giác lần đầu tiên Hoắc Khiêm có, trán đã không còn sốt nhưng ngực lại nóng bừng, nguồn nhiệt đang cuộn tròn lại một chỗ, chỉ vì một cái chạm nhẹ. Có phải khá lâu không gần phụ nữ nên khiến hắn khó chịu như vậy, lại động tình với Dục Uyển.

“Hết sốt rồi?” Dục Uyển như trút được gánh nặng, cô thở phào.

“Cảm ơn.”

Cô có nghe nhầm không, Hoắc Khiêm mà cũng biết nói cảm ơn. Nhưng không vì một chút lịch sự bất thường của hắn, cô có thể cho qua chuyện hắn giam giữ người trái phép. Sáng hôm đó hắn nói đưa cô ra sân bay, đón chuyến bay sớm nhất đến Ý. Nhưng ngay sau khi cô làm thủ tục xong, chỉ thiếu một bước nữa là đặt chân lên máy bay thì bị hắn bắt đến đây.

“Khiêm đại ca! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không?

Trong lòng dù đang mắng chửi nhưng ngoài mặt lại cười tươi, cô nhích mông, lếch đến bên cạnh Hoắc Khiêm, lời lẽ nhỏ nhẹ, bởi vì cứng rắn với tên này là không được.

“Có gì thì nói, không cần phải ngồi sát như vậy.” Hoắc Khiêm nhích người, ngồi cách xa Dục Uyển ra, hắn cũng không biết tại sao lại cố giữ khoảng cách với cô, trong lòng hắn đang lo sợ điều gì đó…

“Vậy đã đủ xa chưa?” Có cái gì quý, ngồi gần anh một chút, thì lớp vàng trên người anh sẽ bay hết sao, quay lại vấn đề thương lượng trước đó, cô mỉm cười cầu hòa.

“Hoắc Khiêm! Nếu anh không muốn tôi xuất hiện trước mặt Luật và Phi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa không để họ nhìn thấy… không giống tên ngụy quân ném đá sau lưng, không biết chữ tín như…”

Nhưng nhìn thấy đôi mày đậm đang chau lại, tặng kèm nụ cười nhếch môi rùng rợn, lời đang tuột dốc không phanh, cũng phải kéo ngược trở về. Như ai… thì Dục Uyển không dám nói tiếp, cô liền chuyển đề tài.

“Xem như báo đáp tối qua… tôi đã chăm sóc anh, thả tôi đi… được không?”

“Được!”

Dễ dàng như vậy sao, cô nghe nhầm hay bắn buột miệng nói đùa…

“Lần này anh sẽ không gạt tôi? Anh sẽ không đưa tôi đến đâu đó… rồi nhốt lại một tháng hay một năm… vừa rồi anh thả tôi đi, đúng không?”

“Ba mươi phút nữa nếu không thấy mày và vali trước cửa, tao sẽ thu lại lời vừa rồi.”

Không còn nghi ngờ gì hơn, lời lẽ đe dọa này đúng là khẩu khí của Hoắc Khiêm. Còn không sợ hắn sẽ đổi ý sao, Dục Uyển nhanh chóng nhảy xuống giường và gom hết quần áo, vali cho vào một chỗ. Chưa tới ba mươi phút đã tươi tắn trước mặt hắn.

Thật ra không phải Hoắc Khiêm đột nhiên đổi ý, mà hắn đã có dự định từ trước. Tất cả mọi người đều biết Dục Uyển sẽ đi Ý du học. Dù hắn không tiết lộ đó là ngôi trường nào, nhưng với sự khôn ngoan của Luật, và nhiệt tình của Phi, nhanh chóng sẽ điều tra ra danh tính của ngôi trường đó và tìm ra Dục Uyển. Cho nên hắn trì hoãn lại chuyến bay và lên kế hoạch đưa Dục Uyển đến Anh.

Nhưng hắn không ngờ chuyến bay đến Ý ngày hôm đó lại xảy ra tai nạn, vì trên danh sách hành khách có tên của Dục Uyển, mọi người đều tin là cô đã chết, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền đi, giấu Dục Uyển ở nơi này.

“Xong rồi… chúng ta có thể đi.”

Sau khi Dục Uyển chuẩn bị hành lý xong, thì Hoắc Khiêm đã cầm điện thoại gọi cho Tiểu Cường.

“Anh đang ở đâu?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7
Phần 26 Tại một nơi nào đó vô cùng bí ẩn, trong một tòa lâu đài tràn ngập khí tức u ám và đầy vẻ kì dị, bầu trời xung quanh đây thật kì lạ, không một tia sáng mặt trời nào đủ sức lọt vào đây, những đám mây đen cứ lượn lờ nhưng không có mưa hay sét, cứ vài phút lại xuất hiện những luồng năng lượng đầy âm hiểm lượn qua lượn lại rồi biến mất một cách đầy huyền bí. Bên trong tòa lâu đài ấy, tại một căn phòng rộng lớn, ở đây chỉ được thắp sáng bởi vài ngọn nén, một người thanh niên có khuôn mặt khá âm hiểm, ánh mắt rắn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại
Yêu bạn cùng lớp
7 Nghe xong em còn tưởng là gái muốn làm em bất ngờ nên trêu em như thế... Nên em bật cười rồi hỏi lại gái. Em: Em nói gì lạ thế, chắc nãy ngồi mãi mà không nghĩ được trò gì vui nên đem ra trêu anh hả? Gái: Không đâu, em đang nghiêm túc! Tuy ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn trên cao chiếu xuống không được rõ lắm, nhưng nhìn gương mặt gái em cũng thấy có vẻ như gái không đùa thật, vẻ mặt này lâu lắm rồi em mới được thấy, từ sau lần gái nói với em về chuyện mình đi du học. Nét mặt nghiêm nghị mà lại thanh thoát đến...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen Tuyển tập Yêu bạn cùng lớp
Người mẹ hồi xuân (Update Phần 11) - Tác giả Quang Lê
“Cọt Kẹt... Cọt Kẹt.” Tiếng cạnh giường bên cứ va vào vách tường theo nhịp làm em không tài nào ngủ được. Từ ngày thằng Thắng chuyển vào trong nhà, nó với mẹ đêm nào cũng địt nhau mặc kệ thằng con trai bà đang nằm ngủ phòng bên cạnh. “Ớ ớ ớ... Thắng ơi dì sướng quá, dì sướng quá, dì ra, dì ra, dì ra...” Em giật mình bởi tiếng rên xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, ngước nhìn đồng hồ, đã 2h sáng hơn, tiếng rên thé lên rồi lại tắt ngủm, báo hiệu rằng thằng Thắng vừa xã nốt dòng tinh nóng hổi vào lồn mẹ em. Mong rằng nó giữ đúng lời...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Truyện loạn luân Truyện NTR

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng