Lần đầu tiên trong đời, Dục Uyển được tựa vào vai một người đàn ông, cùng ngắm mặt trời mọc lúc bình minh. Nắng ấm ban mai chiếu rọi lên làn da mịn màn của Dục Uyển, khiến mặt cô ửng hồng xinh đẹp, nhìn từ xa như một thiếu nữ đang e ấp nép mình vào bạn trai.
Mọi người nhìn vào nhất định sẽ rất ngưỡng mộ đôi trai xinh gái đẹp này, mà xuýt xoa không thể rời mắt, hệt như một bức tranh đẹp. Cũng như hai đôi vợ chồng già phía trước.
“Ông à! Ngày mai tôi muốn ngắm mặt trời mọc.”
“Được! Sáng mai tôi sẽ dẫn bà đi.”
Nhưng đằng sau bức tranh đẹp này là cả một câu chuyện dài, ngược dòng quá khứ quay lại năm tiếng trước. Sau giây phút ngỡ ngàng buổi ban đầu, cô đã xác thật Hoắc Khiêm không hề bị câm, không những vậy hắn còn mang về cho cô cả đóng chìa khóa, chỉ gói gọn có bốn chữ.
“Chìa khóa… về nhà.”
Dục Uyển lại hiểu ra cả một vấn đề, thì ra cô đã trách lầm hắn. Khiêm của bây giờ thật sự rất biết làm cho người ta bất ngờ, và không thể nào ghét được vì hắn quá đáng yêu. Dục Uyển vui mừng nhảy cẫng lên vì quá sung sướng, còn ôm chặt lấy hắn.
“Hoắc Khiêm! Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện rất có ích, tôi thật sự rất yêu anh… rất yêu anh…”
“Ha… a… Tôi sắp được về nhà rồi… i… i…”
Tiếng hét hạnh phúc của Dục Uyển vang xa đến tận bến bờ đại dương bên kia, không có gì ngăn được sự phấn khởi đang trào dâng trong cô.
Nhưng…
Đời không như mơ, thực tế luôn gay nghiệt và đi ngược lại với gì ta mong đợi. Sau khi lội bộ gần chục cây số, đến được xào huyệt của Hợi miệng rộng, tiếp cận được cái bốt điện thoại mà cô hằng ao ước thì Dục Uyển đã ngỡ ngàng biết bao, khi nhìn thấy một đóng sắt vụn đỗ nát trên đất, và đường dây điện thoại bị chém đứt thành nhiều đoạn nhỏ.
Thời gian quả thật ghê gớm có thể tàn phá bất cứ thứ gì trên đời này, câu nói đó bây giờ nghe ra rất thấm và dễ dàng đi vào lòng người, bằng chứng mới có một ngày không gặp, thì cái bốt điện thoại đã thay đổi đến mức không thể nhận diện.
Mệt mỏi rã rời, hai chân không thể đi tiếp mặc dù bọn họ chỉ cách nhà trọ chưa tới nửa cây số. Dục Uyển ngồi bệt xuống bãi cát, gục đầu vào vai của Hoắc Khiêm. Hừng đông bắt đầu lộ diện ở phía chân trời, hào quang chói mắt lan tỏa, mặt trời dần nhô lên cao, thời khắc đó thật đẹp.
Những người dân trong thôn từ sớm đã thức dậy, giăng lưới bắt cá. Nhưng đông đủ và nhộn nhịp nhất là lúc này, nắng lên cao. Bọn trẻ trong thôn thì lon ton chạy khắp nơi, phụ nữ thì đan lưới, đàn ông thì đẩy thuyền đánh cá.
Cuộc sống ở đây thật sự rất đơn giản, không bon chen, không giành giật như ở bên ngoài. Mọi người tìm đến đây, đều cầu mong một cuộc sống yên ổn, bỏ mặt lại quá khứ sau lưng xây dựng cuộc sống mới.
Trong giây phút yên bình này, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Dục Uyển, điều mà cô lớn tiếng hô hào và luôn tìm kiếm, nhưng khi nó xuất hiện ngay trước mắt cô lại không nhận ra.
Đây không phải là cuộc sống tĩnh lặng bình thường mà cô luôn muốn có, một thế giới không ai biết đến Hoắc Dục Uyển, một dâm nữ tiếng xấu nhất Á Lạp Tân. Không ai biết đến Hoắc gia danh tiếng lẫy lừng, không có Hoắc Luật, cũng không có Hoắc Phi. Cô có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, một Đồng Dục Uyển, một nhân vật phụ bình thường không phải là một nhân vật chính trong cuộc đời của bất cứ ai, sống theo cuộc sống của cô.
Nhưng còn người bên cạnh cô thì sao, hắn có gia đình, có người thân, và cả thế giới ngoài kia mới thuộc về hắn. Dục Uyển xoay người lại nhìn Hoắc Khiêm.
“Hoắc Khiêm! Nếu suốt đời chúng ta sống ở đây, không trở về nhà… anh có buồn không?”
“…”
Một nụ cười rạng rở trên môi, Hoắc Khiêm không lên tiếng chỉ lắc đầu nhìn cô. Đó chính là đáp án của hắn. Nhà là gì hắn không còn nhớ cũng không còn bất kỳ một ấn tượng sâu sắc nào. Kể từ khi tỉnh dậy thế giới của hắn chính là người phụ nữ này. Cô nấu cơm cho hắn, tắm cho hắn, ru hắn ngủ, mỗi tối còn cho hắn chạm vào hai cái bánh bao mềm mại trên người mình.
Cô tốt như vậy thì hắn cần cái gì là nhà, chỉ cần có cô là đủ.
“Thằng ngốc! Bọn em có thứ này chơi vui lắm, lại đây đi… bọn em cho anh xem”
“Ừ…”
Không do dự chạy theo tiếng gọi của bạn mới, Hoắc Khiêm đã bật người dậy. Những người bạn nhỏ này là bạn thân thiết của hắn từ lúc đặt chân lên đảo. Nhìn nụ cười trong sáng trên khuôn mặt thiên thần đó, Dục Uyển lại không thể rời mắt. Suy nghĩ táo bạo đó lần thứ hai xuất hiện trong đầu cô, nếu cùng Hoắc Khiêm trải qua cuộc sống vô ưu vô lo ở đây, không hẳn là một chuyện xấu.
“Uyển! Ba anh em họ Từ vừa mới vào thôn, cô không phải rất muốn gặp họ?”
Bà chủ nhà hớn hở chạy đến thông báo tin cho Dục Uyển, nhưng cảm xúc lúc này của cô rất kỳ lạ. Không phấn khởi như trong suy nghĩ, có chút chần chừ. Bởi vì vừa rồi, cô đã có ý định sẽ sống ở đây.
“Nhanh lên đi! Ba anh em họ chỉ tiện đường ghé qua, họ sắp đi rồi… không còn cơ hội nữa đâu.”
Cô không nên ích kĩ như vậy, Hoắc Khiêm chỉ tạm thời mất trí ký ức, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhớ lại chuyện trước đây. Nếu như thời khắc đó đến, hắn nhất định sẽ oán trách cô vì đã khiến hắn mất đi cơ hội rời khỏi đây.
“Được…”
Dục Uyển đứng dậy, phủi lớp cát trắng dính trên người, rồi chạy ra ngoài biển kéo Hoắc Khiêm về. Cả hai cùng đi theo bà chủ về lại căn nhà trọ.
…
“Uyển! Tôi có nói với anh em họ có người muốn gặp… ba anh em họ đang chờ hai người ở bên trong, mau vào đi…”
Bà chủ nhà dẫn họ tới cửa, thì lại xoay người đi. Dục Uyển hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
“Rầm… m!!!”
Nhưng tiếng đập bàn đã làm cô giật mình, cả Khiêm ngốc cũng hốt hoảng, đứng yên không dám nhúc nhích.
“Chết tiệt!”
Vọng ra ngoài là tiếng quát tháo của một người. Khi vừa cởi áo ra, nhìn thấy vết sẹo mới toanh trên cánh tay lực lưỡng đầy sẹo của mình, anh Đại lại vô cùng tức giận. Đằng sau mỗi vết thương trên người gã, đều có một câu chuyện lẫy lừng, một niềm tự hào kể cho con cháu đời sau nghe.
Nhưng nhìn vào vết thương mới trên cánh tay này xem, không chỉ nhạt nhòa yếu ớt, mà kích thước còn rất nhỏ so với những vết thương khác trên người gã, và do một tên nhóc miệng còn hôi sữa mẹ, tuổi đời chỉ bằng phân nửa của gã ban cho, đó chính là nổi nhục giành cho một tay sát thủ khét tiếng.
“Tên Hoắc Khiêm đó đúng là may mắn, nếu để anh tìm ra… anh nhất định sẽ băm dầm nó ra thành tương.”
“Đại ca! Anh nghĩ tên Hoắc Khiêm đó còn sống không? Cả tháng nay không chỉ anh em chúng ta đi lùng sục hắn, mà cả Á Lạp Tân này đều sôi sục… nhưng vẫn không có tin tức.”
Dục Uyển ở bên ngoài mặt đã biến sắc, nắm chặt lấy tay của Hoắc Khiêm, cô vừa nghe thấy chuyện gì đây. Bọn họ muốn giết chết Hoắc Khiêm, đám người này có phải là bọn sát thủ ngày hôm đó. Oan gia nhỏ hẹp, tại sao lại xúi quẩy như vậy.
“Tốt nhất là tên nhóc đó nên còn sống… anh nhất định sẽ trả lại vết sẹo này cho nó.”
“Rầm… m…”
Một lần nữa gã đập tay xuống bàn.
“Bà chủ nhà nói có người muốn gặp mặt chúng ta… sao tới giờ vẫn chưa xuất hiện?” Một người trong bộ ba lên tiếng, gã đặt ly nước xuống bàn.
“Để em ra ngoài hỏi bà chủ nhà.” Đào viên tam bái, gã đứng hàng thứ ba.
Vừa đẩy cửa ra, thì gã nhìn thấy hai bóng người đang vội vã chạy, vốn không nhìn thấy mặt nên cũng không gợi chút sự quan tâm nào. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói của bà chủ nhà thì dù không muốn quan tâm cũng không được.
“Hoắc Khiêm… Dục Uyển! Hai người chạy đi đâu?”
Khiêm ngốc nghe thấy có người gọi tên mình, nên ngoảnh mặt lại cười toe toét. Hành động rồ dại này, lại rất giúp ích cho việc nhận dạng của anh em bộ ba sát thủ.
“Có chuyện gì?” Hai anh Đại, và Nhị từ trong nhà bước ra.
Gã quay lại mỉm cười nhìn hai anh trai.
“Em nghĩ mình đã tìm thấy Hoắc Khiêm.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |