Dục Uyển

Phần 218

Bảy năm sau.

Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa đổi chỗ, cây xanh thay lá, tường được sơn mới, con đường cũng vừa trải xong thảm nhựa. Dục Uyển đã chứng kiến sự thay đổi từng chút một ở đây. Tại sao cô biết, vì mỗi ngày cô đều đến đây.

Nghĩa trang – Tỉnh Hán Thành.

“Đồ xấu xa! Tại sao có thể nói”anh đồng ý”rồi lại chết ngay sau đó? Không phải anh nên chịu trách nhiệm trước lời cầu hôn của một cô gái”

“Anh phải nói gì đó… rồi mới đi chứ, tại sao có bỏ đi đột ngột như vậy?”

“Ngay cả áo cưới còn chưa mặc, em phải chủ trì tang lể cho anh… kẻ xấu xa…”

Giữa một nơi thần thánh thiêng liêng cần nhất sự yên lặng như ở đây, nhưng sáng nào họ cũng phải chịu sự tra tấn này, người phụ nữ đó có biết tôn trọng người đã chết không.

“Không phải mọi người thường nói, kẻ xấu luôn sống rất thọ? Tại sao anh lại chết sớm như vậy?”

Là bởi vì cô đó…

Dục Uyển rùng mình, cả bầu trời phía sau lưng cô như nổi bão, gió ào ạt thổi tới, cảm giác sở gai ốc chưa từng có. Nhưng khi cô xoay người lại thì phía sau chẳng có ai, Dục Uyển lại tiếp lau dọn và cằn nhằn…

“Cô ta lại đến nữa sao?” Hồn ma số 402 lơ lửng trên không, vừa ngáp vừa thở dài.

“Phiền chết đi được… nói nhiều như vậy làm gì? Tôi quay về ngủ tiếp đây” hồn ma 306, vụt một cái đã biến mất.

Mấy ông cô bà chú nằm ở đây hơn mười mấy năm, hay những cậu thiếu niên mới dọn đến đây được vài ngày, mà cũng không thể nào chịu nổi người phụ nữ này, thì họ đã hiểu tại sao chồng của cô ta lại ra đi sớm như vậy.

“Anh bạn! Nói vợ cậu đừng có sáng nào cũng đến đây la hét… cậu không cần ngủ, nhưng hãy để những hồn ma khác ngủ, tôi đã già rồi… không thể sáng nào cũng dậy sớm như vậy được.” Hồn ma ông cụ 0069 từ tốn, chập rãi leo lên mộ rồi nằm xuống.

“Tối nay cậu về báo mộng cho cô ấy biết, nói đừng có đến đây nữa… coi như giúp đỡ anh em, được không?”

“Tôi xin lỗi… thật sự xin lỗi… đã phá giấc ngủ của mọi người.”

Tội nhất có lẽ là nam phụ vạn người yêu như Dịch Nam, lúc sống chưa từng làm gì sai đến lúc chết cũng không làm sai chuyện gì, vậy mà đến ngày cuối cùng chuẩn bị đi đầu thai lại liên tục nhận được khiếu nại từ hàng xóm.

“Alo! Xin hỏi có phải là cô Hoắc không?”

“Phải! Là tôi… xin hỏi cô là ai?”

“Tôi là giáo viên của lớp 1A, chuyện là…”

Những ông cô bà chú đang nằm yên sâu tận ba thước đất, lập tức bật người dậy. Chiều nay họ nhất định cũng chẳng thể nào ngủ yên, có nên báo mộng cho con cháu, giúp họ dọn nhà hay không đây. Suy đoán của họ đúng không sai, điện thoại còn chưa nghe xong Dục Uyển đã tức giận bỏ đi.

“Dịch Nam! Giờ em có chuyện phải đi… tối nữa em sẽ đến tìm anh, anh ăn sáng đi…”

Giờ mà còn ăn sáng cái gì nữa, nhang cũng đã tàn từ lâu. Cô có biết là mình đã ngồi ở đây bao nhiêu tiếng rồi không…

“Báo mộng cho vợ cậu, nói tối nay không được đến.”

“Phải đó! Chiều nay nhất định cô ả lại kéo theo ba tiểu yêu nghiệt đó đến… nơi này cấm trẻ con, cũng nói cho vợ cậu biết luôn.”

“Bọn họ mà đến đây, cả cái nghĩa trang này sẽ không ai được yên.”

Cái này người ta gọi là chết rồi mà không được yên thân đây… Đúng là số nam phụ, luôn luôn chịu thiệt.

“Tôi xin lỗi… xin lỗi…”

Trước đây cô rất từng thắc mắc, không biết cha của ba đứa tiểu gia hỏa này là ai…

A/ Hoắc Khiêm.

B/ Hoắc Luật.

C/ Hoắc Phi.

Nhưng cô không ngờ đáp án lại là D/ cả ba phương án trên. Có lẽ đây là giải độc đắc lớn nhất trong đời mà cô từng trúng. Với khả năng phi thường này của mình, tới giờ Dục Uyển vẫn không tin đó là sự thật.

Nhưng cô không muốn tin cũng không được, khi bằng chứng sống hiện hữu ngay trước mặt cô và độ xác thực ngày càng cao, khi nhìn chúng lớn lên từng ngày.

Mà cũng quá bất công với cô, tại sao cô vất vả sinh chúng ra, lại không có đứa nào giống cô hết. Cả ba bản sao lại sao y bản chính, không chỉ về ngoại hình mà ngay cả tính cách cũng rập khuôn y hệt.

Nhìn cậu nhóc đẹp như tạc tương đang ngồi đọc sách trên ghế, từ đôi mắt, sóng mũi đến cái kiểu cười nhếch môi tự tin với hàm răng trắng đều và tư thế ngồi vắt chân, có điểm nào không giống Hoắc Khiêm.

“Chào hiểu trưởng… tôi là mẹ của Hoắc Kiêu.”

“Cô Hoắc! Cô ngồi xuống đi…”

Đã quá quen thuộc với khung cảnh này, trong một năm nay Dục Uyển không biết mình đã ngồi vào cái ghế này bao nhiêu lần, nhưng tâm trạng vẫn như ngày đầu tiên, vì mỗi lần tên nhóc đó điều cho cô một sự kinh ngạc mới.

“Xin lỗi cô Hoắc… chúng tôi buộc phải cho Hoắc Kiêu nghỉ học.”

Không hề thiếu sót một chữ nào so với điều cô đang nghĩ.

“Hiệu trưởng! Cầu xin cô… đừng đuổi học Hoắc Kiêu”

“Cô Hoắc! Cô hãy bình tĩnh lại.”

Con cô sắp bị đuổi học, bình tĩnh được sao. Trên đời này chắc không có bà mẹ nào giữ được tâm tình khí lặng trong trường hợp này.

“Hiệu trưởng! Đây là trường tiểu học tốt nhất… vừa có mức học phí thấp nhất cả nước, còn có xuất ăn trưa miễn phí, và cả trợ cấp cho gia đình khó khăn… tôi sẽ không thể tìm được cái trường tiểu học nào xuất sắc hơn ở đây.”

Lúc đầu bà đã không thể hiểu, một học sinh thông minh như trò Hoắc tại sao lại có những hành động khác người như vậy, nhưng sau khi gặp được Dục Uyển bà đã biết lý do.

Chỉnh lại gọng kính, hiệu trưởng ngồi vững lại trên ghế vì vừa rồi bà đã xuýt ngã sau khi nghe Dục Uyển ca ngợi về trường của mình.

“Cảm ơn cô Hoắc đã đánh giá cao trường của chúng tôi… nhưng chúng tôi vẫn không thể chấp nhận lại Hoắc Kiêu.”

“Tại sao?”

“Hoắc Kiêu không chỉ lừa tiền tiêu vặt của bạn học chơi chứng khoán… còn cho vai lãi cao trong trường, với một đứa trẻ 7 tuổi lại có sự phát triển như vậy… chúng tôi lo ngại ảnh hưởng xấu đến những bạn nhỏ khác.”

“Ha… a… Hiệu trưởng cô đang nói đùa đúng không? Chơi chứng khoán, cho vai lãi cao… hiệu trưởng, cô nhìn xem… thằng bé ngồi ngoan ngoãn đọc sách, đáng yêu như thiên thần vậy, sao có thể làm ra cái chuyện đó được chứ, chắc chắn là nhầm lẫn rồi…” Dục Uyển cười không khép được miệng, chuyện khó tin như vậy, sao cô có thể tin đây.

“Vậy cô có biết sách thằng bé đang đọc là sách gì không?” Hiệu trưởng rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn sang chỗ của Hoắc Kiêu đang ngồi, rồi nhìn sang Dục Uyển.

“Một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể đọc sách gì chứ… thì là… CHIẾN LƯỢC ĐẦU TƯ BẤT ĐỘNG SẢN…”

Bìa sách đập thẳng vào mắt của Dục Uyển, khiến cho nụ cười gượng gạo chưa từng có. Cô không còn biết cười là thế nào, ngoại trừ im lặng và lắng nghe tuyệt đối.

“Cô Hoắc! Nhân tài hiếm có như Hoắc Kiêu… trường của chúng tôi không có khả năng giữ lại… tôi có biết một vài trường tiểu học cung cấp suất ăn trưa miễn phí, nhưng học phí có hơi đắc một chút, cũng không có trợ cấp… tôi sẽ giới thiệu cho cô…”

Hiệu trưởng vỗ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai của Dục Uyển, trong khi cô vẫn đứng yên bất động. Trong đầu cô chỉ đang xoay quanh số tiền học phí sẽ phải trả hàng tháng sẽ tăng gấp đôi, đi đâu mà kiếm đây…

Từ tốn trượt xuống ghế, tiểu Kiêu đáng yêu đi thẳng đến chỗ của Dục Uyển, rồi đặt quyển sách lên trên bàn hiệu trưởng.

“Con chào hiệu trưởng, cô giúp con trả quyển sách này cho thầy Dương… mẹ, chúng ta về thôi”

Dục Uyển chưa kịp rời khỏi phòng hiệu trưởng, thì một cô giáo hối hả chạy vào…

“Hiệu trưởng! Ở bên ngoài đang xảy ra đánh nhau.”

“Lần này lại là nguyên nhân gì?”

Sẽ không có chuyện gì làm thay đổi tâm trạng chán nản tuyệt vọng của Dục Uyển, nếu mà…

“Là Hoắc Lôi của lớp 1A…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạnh phúc trong nỗi đau - Tác giả Khoai Lang
Phần 21 Gió lạnh lẽo xua ngang qua căn biệt thự u linh lạnh lẽo, chỉ có tiếng chim lợn rít lên từng hồi ai oán. Tựa như tiếng thét gào căm phẫn của ba linh hồn hai trẻ một già... cái chết của họ khiến cho nơi này hoang vắng càng hoang vắng hơn... Chỉ có một thực thể sống duy nhất tại đây đó chính là Tiểu Chi, chung quanh cô không máy móc thì là mấy cái xác chết vô hồn đi đi lại lại... Tiểu Chi mơ thấy mẹ và hai tỷ, họ vẫn trên ngực con dao đầy máu đang nhìn cô một cách xa xăm... Mẹ ơi! Các tỷ ơi... chờ Tiểu Chi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Phá trinh lỗ đít Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh
Ba đứa con trai - Tác giả Why Not Me
Phần 25 Sáng hôm đó, vừa tỉnh giấc thì như thường lệ, thằng Dũng quay sang mà ôm mợ nâng niu. Nhưng khi nó thò tay xuống định sờ lồn của mợ thì mợ ngượng ngùng chặn tay nó lại mà thủ thỉ: Dũng ơi... hôm nay... không được... Ủa, sao vậy mợ? Mợ đỏ mặt, nói nhỏ: Vì... hôm nay là ngày... đèn đỏ! Thằng Dũng trố mắt ra, nó hoàn toàn mù tịt về những vấn đề của phụ nữ. Mợ hiểu ra nên mới cười mà giải thích cho nó nghe về chuyện kinh nguyệt của đàn bà. Nghe xong thằng Dũng xụ mặt: Như vậy là khi có đèn đỏ thì... bị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Đụ dì Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Sextoy Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex Full Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Thác loạn - Tác giả Ngọc Linh
Phần 50 Cố gắng ấn thêm vào một chút thì một nửa con cặc đã chui được vào bên trong rồi. Tôi bây giờ mới hỏi Thảo: Của anh chui được vào một nửa rồi đấy! Có đau không em? Hơi nhói một chút thôi nhưng không sao đâu anh ạ! Ấn thêm vào một chút nữa đi! Em thích được như thế lắm. Cảm giác căng hết chỗ ấy ra sướng vô cùng anh ạ. Nghe Thảo nói như vậy thì tôi càng ấn sâu con cặc vào bên trong cái lỗ lồn nhưng mà nhẹ nhàng một chút thôi. Chỉ cần như vậy thì con cặc đã ngập vào sâu bên trong rồi. Thảo ưỡn người...
Phân loại: Truyện sex dài tập Thác loạn tập thể Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex mạnh Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng