Sau lần sốc điện đầu tiên cơ thể Dục Uyển đã phản ứng, cô bật người dậy rồi rơi xuống giường. Cơ thể vừa đau lại vừa tê, mở mắt ra cô nhìn thấy trần nhà trắng xóa, xung quanh mọi thứ đều trắng xóa sạch sẽ, chỉ có khuôn mặt của tên khốn đó là cười tươi rạng rỡ.
Lần này giống hệt như lần, tay chân cô đều bị còng, chỉ khác là quần áo vẫn còn được giữ lại trên người, mặc dù có đôi chút khác nhưng cô biết…
Đây chính là kiệt tác của hắn.
“Đồ thần kinh… biến thái… bệnh hoan… tôi mà thoát ra được là anh chết chắc”
Mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Hoắc Phi, máu nóng đã xông thẳng lên đầu, miệng chửi không ngừng, nếu không phải tay chân cô đều bị khóa lại, thì đã lao vào đánh Hoắc Phi ngay lập tức. Đó cũng là lý do hắn trói cô lại.
“Ngoại trừ việc đánh thuốc mê rồi sai người bắt cóc ra… thì anh còn làm được gì khác… anh có phải là đàn ông không… đồ…”
Trong lúc Dục Uyển mắng chửi nhiệt tình, thì cảm nhận được chiếc giường đang di chuyển, nó tự động nâng lên nâng lên, cho tới khi cô hoàn toàn đứng thẳng đối diện với Hoắc Phi.
Hoắc Phi mỉm cười bước tới, tay hắn nắm gọn lấy cằm của Dục Uyển đẩy lên cao.
“Tao có phải là đàn ông hay không, không phải mày đã thử rồi sao…” hắn lên tiếng.
“Thử rồi mới biết anh không phải là đàn ông…” Dục Uyển tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Một chút lao xao nhỏ trong phòng, mọi người đều quay sang nhìn Hoắc Phi. Nhìn bề ngoài thật khó mà đoán được, không ngờ tam thiếu gia như vậy mà lại yếu. Đó là điều mà Hoắc Phi đọc được trong ánh mắt của họ lúc này.
Nhận ra thái độ nghi ngờ của mọi người về năng lực đàn ông của mình, nhất là ánh mắt “kì thị” của Bạch Ngạn Tổ đang nhìn hắn như thể quái vật lạ. Hoắc Phi chỉ muốn bóp chết Dục Uyển ngay tại lúc này, không, nhưng hắn phải hành động như thằng đàn ông có độ lượng, cho cô một cơ hội cuối cùng để thú tội.
“Có biết tại sao mày lại bị trói không” Hoắc Phi mỉm cười thân thiện.
“Vì anh bị điên”
Lời nói ngắn gọn xúc tích cũng đủ để chọc điên Hoắc Phi, và chọc cười tất cả mọi người xung quanh, nhưng thủ hạ hay những người ở đây không ai đủ can đảm mà cười hắn.
“Ha… a… a… Mày… bị điên… ha… a!!!”
Chỉ có một mình Bạch thiếu, bạn nối khố nhiều năm của Hoắc Phi. Người không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm, muốn cười lúc nào là cười không để ý ai.
“Mày cười đủ chưa…”Hoắc Phi quay sang nhìn Bạch Ngạn Tổ.
Bạch Ngạn Tổ phải rất cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, để không làm mất mặt người anh em tốt này, nhưng thật sự chưa có khi nào hắn vui như bây giờ. Hắn đã hoàn toàn tin vào lời nói của Hoắc Phi về Dục Uyển.
Vì bây giờ Dục Uyển thú vị hơn trước rất nhiều. Có thể đấu khẩu tay đôi và làm cho một thiên chi kiều tử như Hoắc Phi tức đến đầu bốc khói, vẫn không làm được gì thì hắn thấy lần đầu tiên.
“Không cười nữa… mày tiếp tục việc của mày, tao ra ngoài nghe điện thoại” Đúng lúc này hắn lại nhận được điện thoại, nên đi ra ngoài nghe.
Dạo gần đây, Hoắc Phi luôn cảm thấy mọi hành động và lời nói của Bạch Ngạn Tổ đều rất chướng mắt, giống như là vừa rồi, hắn rất muốn nhào đến đánh một trận.
“Hoắc Phi thối! Anh có biết bắt người là phạm pháp không”
“Phạm pháp… vậy việc mày giả mạo người khác là hợp pháp sao”
Chết thật, sao hắn lại biết được chuyện này. Đáng lý ra thì chuyện này chỉ có một mình cô biết. Nhưng trong chuyện này cô là người bị hại mà, cô hoàn toàn không có sự lựa chọn…
“Mày là ai… tại sao lại giả mạo Dục Uyển, mày trà trộn vào Hoắc gia với mục đích gì”
Dục Uyển nghe xong á khẩu, cô giả mạo Hoắc Dục Uyển từ khi nào, không bao giờ có chuyển đó. Bởi vì thân xác này thật sự là của Hoắc Dục Uyển.
“Nói mau… mày là ai” Hoắc Phi tiếp tục hỏi tới.
Chuyện xuyên không vượt thời gian, nói ra có ai tin không. Nếu là cô, cô sẽ không bao giờ tin.
Khoa tâm thần của bệnh viện Gok trước giờ vốn rất nổi tiếng, nhưng giường trống vẫn còn rất nhiều. Hoắc Phi vốn đã ghét cô tận xương cốt. Lỡ như nói thật mà không ai tin, lại tạo thêm một lý do chính đáng để hắn book giường cho cô thì nguy.
“Mày là ai… câu hỏi này rất khó trả lời”
“Dễ như vậy thì anh trả lời đi, tôi là ai…”
“Mày…” Hoắc Phi giận đến mức muốn đấm vào mặt Dục Uyển.
“Nhìn tao giống như đang giỡn với mày sao” Hoắc Phi di dời đôi tay của hắn xuống cổ của Dục Uyển, ra sức siết chặt.
“Ưm… ư… a…”
Hết cằm, rồi đến cổ, bây giờ là hơi thở của cô đều bị hắn giày vò, mặt của Dục Uyển đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Cô trợn mắt nhìn hắn, Hoắc Phi, tôi mà ra được anh chết chắc.
“Tao hỏi mày lần cuối cùng… nếu không muốn phải đau đớn hơn thì thành thật trả lời… mày là ai”
Ở bên ngoài.
Bạch Ngạn Tổ sau khi nghe điện thoại xong, xoay người lại đã thấy Hoắc Nghị và Tiêu Tường đang đi tới. Không có chút nghĩa khí nào, hắn đã một mình đào tẩu cũng không kịp báo động cho Hoắc Phi.
“Rầm… m…”
Cánh cửa được đẩy vào…
Toàn cảnh Dục Uyển bị treo lên, hai tay hai chân bị trói trên giường, cánh tay mạnh mẽ to khỏe của Hoắc Phi còn đang đặt trên cổ của Dục Uyển xiết mạnh, năm ngón tay hằn sâu trên cổ.
Tất cả hình ảnh đó đều thu hết vào tầm mắt của Tiêu Tường và Hoắc Nghị…
“Tiểu Uyển…” Tiêu Tường kinh hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Dục Uyển.
Hoắc Phi cũng lập tức buông tay ra khỏi chiếc cổ mảnh khảnh của Dục Uyển, khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Hoắc Nghị.
“Cha…”
…
“Thiếu gia! Bây giờ phải làm sao”
Hoắc Khiêm đang đứng khoanh tay nhìn về phía toà nhà đối diện, nên không ai trong phòng biết hắn đang suy nghĩ gì, sau khi nhìn thấy mười mấy lá đơn xin nghỉ phép còn nằm trên bàn, mà họ vừa nhận được chiều nay.
“Thiếu gia! Ba đại diện của công ty Protte, Maxis, và Wkin vừa gọi điện, họ nói… giám đốc của công ty chúng ta để họ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, xem thường họ quá mức… nên chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa” Trợ lý Lưu lên tiếng.
“Đã liên lạc được với họ chưa”Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Thiếu gia! Ba người họ vừa gọi điện đến công ty, nói xin lỗi vì không có mặt ở buổi kí hợp đồng chiều nay, do họ có chuyện đột xuất…”
“Giám đốc Trình nói… ông ta bị đau ruột thừa phải đi cấp cứu nên xin nghỉ phép mười ngày, giám đốc Phạm nói… ông ta phải đưa mẹ qua nước ngoài trị bệnh nên xin nghỉ dài hạn, còn giám đốc Mẫn nói… mặt cô ta bị dị ứng nên xin nghỉ phép một tuần” Thư kí Trần lên tiếng.
“Thiếu gia! Bọn họ đều là người của Bành Tổng, tôi nghĩ chuyện này là do ông ta đứng ở phía sau giở trò” Trợ lý Lưu lên tiếng.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn xoay người lại. Chuyện này hắn đương nhiên hiểu. Mấy lão già này đã quá xem thường hắn, nếu họ nghĩ như vậy có thể hạ gục được hắn thì đã lầm to.
“Thư kí Trần! Mang hết các dự án trong tay ba người họ và bản kế hoạch chi tiết… sớm nhất vào sáng ngày mai, tôi muốn chúng có mặt trên bàn”
“Dạ! Thiếu gia”
“Trợ lý Lưu! Anh liên lạc với ba đại diện của Protte, Maxis, and Wkin, tôi muốn có một cuộc hẹn riêng với họ…”
“Dạ! Thiếu gia”
Lưu trợ lý Lưu đi ra ngoài thì nhớ đến xấp đơn xin nghỉ việc đang nằm trên bàn của Hoắc Khiêm.
“Thiếu gia! Vậy còn mấy cái đơn xin nghỉ phép của các giám đốc, cậu giải quyết sao…”
“Họ muốn nghỉ… tôi đương nhiên phải kí cho họ”
“Reng… eng…”
Lúc này thì chuông điện thoại trên bàn của Hoắc Khiêm lại rung…
“Hoắc quản gia! Có chuyện gì” Hắn nhấc điện thoại lên nghe.
“Thiếu gia! Cậu mau về gấp… lão gia đang rất tức giận, là chuyện của tiểu thư”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |