Dục Uyển

Phần 43

Sau khi kiểm tra trong danh sách tên người bị thương không có ba chữ “Hoắc Mạn Ni” Hoắc Luật mới yên tâm rời khỏi đại sứ quán. Nhưng hắn vẫn trong tâm trạng bất ổn, lo lắng vì không liên lạc được với người tên là Mạn Ni.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia! Hai cậu mau vào đi… tam thiếu gia cũng đang ở bên trong”

Lúc Hoắc Luật bước vào cửa thì Hoắc Khiêm cũng vừa về tới. Hai anh em chưa nói câu nào, đã bị Hoắc quản gia hối vào trong thư phòng.

“Cha…”

Hai người cùng lên tiếng, nhưng Hoắc Nghị không phản ứng. Còn Hoắc Phi thì đang gục mặt trước bàn làm việc của ông ta. Nhìn thấy khuôn mặt hình sự của cha mình, Hoắc Khiêm không rõ là chuyện gì, nhưng khi hắn nhìn xuống mấy tấm hình trên bàn thì đã đoán ra nguyên nhân.

“Thấy quen không, có nhận ra là ai trong hình…”

Hoắc Nghị đẩy mấy tấm hình lên trước, rồi ngẩng đầu lên nhìn ba thằng con trai yêu quý của mình, nhưng không ai có phản ứng gì, vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

“Không đứa nào trả lời… vậy để cha gợi ý”

Hoắc Nghị mỉm cười xoay người, cầm cái remote tivi lên ấn nút. Chính là mở tiếp đoạn phim AV lúc chiều, mà ông ta đang xem dở dang.

Không biết cha mình cho xem cái gì, bọn họ cũng không có hứng thú. Nhưng vừa nghe thấy âm thanh vang ra từ màn hình, thì ba anh em đều giật mình nhìn lên.

“Á… a…”

“Ưm… m…”

Những âm thanh phanh phách, những hình ảnh dung tục trần trụi nhất đều được phơi bày trên khung hình. Đây có lẽ là bộ phim AV chân thật, đặc sắc nhất mà họ từng xem. Nhìn mà tội cho nhân vật nữ chính, thê thảm hơn một quả bong bóng xì hơi. Ngược lại, ba nhân vật nam chính thì dũng mãnh tráng kiện, không cho thấy chút gì yếu sức, vẫn nhiệt tình mạnh mẽ công thành cướp đất.

Ba người họ không phải chưa từng xem AV, nhưng đây là lần đầu tiên xem phim của chính mình đóng, nên có chút ngạc nhiên. Và ngoài ngạc nhiên ra thì chẳng có gì khác.

“Cha không ngờ ba đứa con lại cưỡng bức Dục Uyển… trên pháp lý ba đứa và nó là anh em, làm vậy chẳng khác nào loạn luân… ba đứa sao có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy” Hoắc Nghị thất vọng lên tiếng.

Hoắc Luật, tâm trí của hắn vốn từ đầu đã không có ở đây, mà ở tận mảnh đất Bunradi xa xôi, cho nên với vấn đề mà Hoắc Nghị đưa ra, hắn không hề để trong đầu, cũng không muốn quan tâm.

Hoắc Phi, ngay từ đầu đã không cho là hắn sai, chuyện này cũng không nghĩ sẽ giấu diếm Hoắc Nghị. Dù ông ta biết hay là không hắn cũng mặc kệ, nhìn bộ dạng hắn lúc này xem, vẫn tự nhiên như người vô tội.

Hoắc Khiêm, lại quá hiểu rõ Hoắc Nghị. Ông ta tức giận không phải vì họ và Dục Uyển đã lên giường, mà là sự tồn tại của cuộn phim này, và những kẻ nào đã nhìn thấy nó.

“Cha! Nói cái gì là cưỡng bức thật khó nghe, lỗi này là do nó… chính nó bỏ thuốc trước” Hoắc Phi lên tiếng.

“Vì nó bỏ thuốc… nên nó đáng bị đối xử như thế” Hoắc Nghị tức giận lớn tiếng.

“Nhưng lúc đó… bọn con đang bị trúng thuốc, làm sao có thể làm chủ được mình” Hoắc Phi lên tiếng.

“Cách một cánh cửa, bên ngoài thiếu gì con gái… có nhất thiết phải là Dục Uyển”

Lúc này thì Hoắc Phi mới hết lý, thật sự thì hôm đó là sinh nhật của họ, quơ đại cũng có vài thiên kim tiểu thư, muốn ngã vào lòng họ. Không cần phải là Dục Uyển.

“Cha không quan tâm trước đây ba đứa và Dục Uyển có xích mích gì, nhưng từ về sau… ba đứa đừng gây chuyện với nó, nhất là con… xem như là bù đắp mất mát của con bé, tránh xa nó ra…” Hoắc Nghị chỉ tay về phía Hoắc Phi.

“Cha! Cha không biết đâu là con nhỏ đó…” Hoắc Phi không phục muốn cãi lại Hoắc Nghị, nhưng nửa đường Hoắc Khiêm kéo lại.

“Con nhỏ nào hả… nó là em gái của mày, nói năng cho tử tế vào” Hoắc Nghị hét lên.

“Cha! Tụi con hiểu rồi, sau này sẽ không bắt nạt Dục Uyển… cha không phải bận tâm, tụi con sẽ yêu thương nó như em gái”

Hiểu chuyện và giống ông nhất chỉ có Hoắc Khiêm, trong ba đứa con của mình thì hắn là người mà Hoắc Nghị tin tưởng và an tâm nhất.

“Được rồi! Hai đứa ra ngoài đi… Khiêm, con ở lại”

Lúc Hoắc Luật vừa ra khỏi phòng thì nhận được cuộc điện thoại từ “người con gái” ấy, có bao nhiêu vui mừng phấn khởi đều lộ ra hết trên mặt hắn.

“Mạn Ni…”

Trong Phòng.

“Chuyện của Bành Tổng có cần cha ra mặt giải quyết… ông ta không phải là người dễ đối phó”.

Hoắc thị sau này sẽ là của Hoắc Khiêm, ông cũng luôn tin tưởng vào năng lực của con trai mình. Nhưng có phải ông đã quá nôn nóng, khi giao Hoắc thị cho hắn. Dù sao ba lão gia đó lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đều đã luyện thành tinh, còn Hoắc Khiêm chỉ mới tiếp quản Hoắc thị có nửa tháng, liệu có ứng phó nổi.

“Cha! Chuyện này con có thể tự giải quyết được… con muốn chứng minh cho mọi người thấy không phải vì Hoắc Khiêm là con của Hoắc Nghị nên mới được ngồi vào ghế chủ tịch, con sẽ cho họ thấy năng lực của mình”

“Chuyện của Bành Tổng, cha không cần phải nhúng tay vào”

Hoắc Nghị rất tán thưởng thái độ tự tin này của Hoắc Khiêm, đúng là con trai của ông, không làm ông thất vọng.

“Được! Cha tin tưởng con, cha sẽ để chuyện này cho con giải quyết” Hoắc Nghị mỉm cười nhìn hắn.

“Không còn gì… con xin phép về phòng”

Trong một buổi tối mà Dục Uyển được Tiêu Tường tẩm bổ bằng rất nhiều món ăn bỗ dưỡng, cháo tổ yến, canh bào ngư, súp vi cá. Trước đây, những món này cô chỉ nghe tên chứ chưa từng ăn qua.

Một phần vì hiếu kỳ, hai vì nó qúa ngón. Nên Dục Uyển không thể từ chối bất kỳ sự quan tâm nào của Tiêu Tường, bà đưa chén nào là cô ăn sạch sẽ chén đó. Và tình hình là gần 10h tối nhưng vẫn có người còn tản bộ quanh bể bơi, vì no quá mà ngủ không được.

“12546… 12547… 12548…” Dục Uyển đi vòng quanh bể bơi đã là lần thứ ba, cô vừa đi vừa đếm bước.

Đang thả hồn trên mây, bất ngờ nghe được…

“Thằng khốn! Mày còn dám gọi điện, sao không trốn luôn”

Mặt dù cách xa một bể bơi, cô ở đầu bờ bên này, còn hắn ở cuối bờ bên kia, nhưng hình dáng và giọng nói đó từ lâu cô đã khắc sâu.

Bên kia đầu dây, Bạch Ngạn Tổ nghe thấy tiếng hét của Hoắc Phi, màn nhĩ cũng muốn thủng. Lập tức đưa điện thoai ra xa tám thước. Đợi sau khi bên kia chửi xong thì hắn mới đưa điện thoại lại gần.

“Chuyện nào phải ra chuyện đó… nghe mày nói tao giống như là thằng nhát gan… mấy lần trước mày bị người đánh, có lần nào không phải là tao đứng ra, còn lần này là ba mày… thì khác”

“Dù sao cũng là chuyện nhà mày… tao là người ngoài xuất hiện ở đó thì không tiện, phải không…”

“Không có tao… thì gia đình sẽ dễ xử hơn”

Lời hay lý phải đều được Bạch Ngạn Tổ nói hết, nghe rất hợp tình hợp lý. Nhưng Hoắc Phi vẫn nghe không lọt tai.

“Tao cúp máy…”

“Khoan đã! Kết quả thế nào… người đó có phải là Dục Uyển không”

Dù không nhìn thấy mặt, nhưng qua giọng nói Hoắc Phi có thể hình dung ra vẻ mặt tò mò của hắn.

“Là nó, kết quả ADN và kiểm tra sức khỏe hoàn toàn trùng khớp”

“Ố… Ồ… Vậy là hàng thật rồi…” Nghe qua giọng của Bạch Ngạn Tổ hình như là có chút thất vọng.

“Nhưng tao thấy Dục Uyển bây giờ thú vị hơn trước rất nhiều, mày có cảm thấy vậy không…”

Một khoảng không tĩnh lặng, thay cho sự trả lời…

Bạch Ngạn Tổ bên kia còn dang la ó, vì nghĩ Hoắc Phi cúp máy đột ngột nhưng hắn đâu hề biết, ở bên này Hoắc Phi đang phải đương đầu một vấn đề lớn, liên quan đến sinh tử. Khi trước mặt hắn là Dục Uyển với cây gậy gổ trên tay, và nụ cười thân thiện kiểu báo truớc “anh chết chắc”

“Mày… muốn làm gì” Hoắc Phi nuốt một ngụm nước bọt, dù cố tỏ ra rất bình tĩnh nhưng vẫn nói lắp.

“Vậy anh nghĩ tôi sẽ làm gì… Hoắc Phi thối, anh chết chắc rồi”Dục Uyển hét lên, rồi cằm cây gậy đánh Hoắc Phi tới tấp, hắn xoay người bỏ chạy.

“Cứu mạng… người đâu… cứu mạng…” Hoắc Phi cũng cố sức gào thét.

Hắn mặc dù đánh không lại Dục Uyển, nhưng chân hắn dài hơn và cũng chạy nhanh hơn cô. Dục Uyển đã rất vất vả mới đuổi kịp được hắn.

“Hôm nay anh chết với tôi…”

“Bình tĩnh lại! Có gì chúng ta từ từ mà nói…”

Đừng nhìn cánh tay mảnh khảnh chỉ có da bọc xương đó mà lầm tưởng vô hại, thật ra nó mạnh mẻ hơn vẽ bề ngoài rất nhiều. Bằng kinh nghiệm máu và nước mắt, Hoắc Phi đã dùng bản thân chứng minh được. Chưa tính đến việc, trên tay của Dục Uyển đang có cây gậy đánh golf làm trợ thủ.

“Mày bỏ cây gậy xuống… thì từ đây về sau mọi chuyện giữa chúng ta xí xóa, tao và mày sẽ chung sống hòa bình, được không”

“Chung sống hòa bình cũng tốt…” Dục Uyển mỉm cười nhìn Hoắc Phi.

“Ha… a… Tốt là được rồi… vậy thì không cần phải cầm gậy nữa…”

“Nhưng phải đợi sau khi tôi đánh anh bò lếch dưới đất” Dục Uyển mỉm cười, rồi vung cây gậy về phía trước.

“Vèo… o…”

Hoắc Phi lập tức ngả ra phía sau để tránh cây gậy, xui xẻo lại để mình trượt chân rớt xuống hồ.

“Cứu… ứ…”

“Cứu… ứ…”

Nước bắn tung tóe, tràn lên thành bể bờ. Hoắc Phi vừa rơi xuống nước, đã tay đập chân đá, vùng vẫy trong bể bơi. Cứ mỗi lần hắn trồi lên là mở miệng kêu cứu, cứ ngụp lặn được vài lần thì hắn không còn động đậy nữa, thân thể từ từ chìm dần xuống dưới hồ. Dục Uyển cho là Hoắc Phi đang giở trò với cô.

“Để tôi xem anh diễn kịch được bao lâu”

Dục Uyển ngồi trên bờ, bắt đầu đếm ngược thời gian. Nhưng gần mười phút trôi qua. Hoắc Phi nằm dưới đáy hồ, vẫn không thấy hắn nổi lên.

“Đừng nói là anh không không biết bơi nha”

Dục Uyển cuống cuồng lên, lập tức nhảy xuống hồ, sau đó lôi Hoắc Phi lên bờ.

“Bốp… Bốp…” Cô liên tục tát vào mặt hắn.

“Hu… u… Hoắc Phi! Anh đừng có làm tôi sợ… anh mà chết tôi sẽ trở thành hung thủ giết người… tôi không muốn đi tù đâu”

Thấy hắn vẫn còn nằm im bất động, Dục Uyển lại càng hoảng loạn. Cô không hề muốn hắn chết, tức giận chỉ muốn đánh hắn. Nếu hắn chết thì cô chính là hung thủ, gián tiếp gây ra tai nạn cho hắn.

Không! Hắn không được chết…

Dục Uyển nâng cổ của Hoắc Phi lên để cho đầu ngửa ra phía sau, đặt hai bàn tay lên ngực hắn, rồi ấn sâu xuống, ra sức ép hết nước trong người hắn ra. Nước dù đã tràn ra, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

“Hu… u… Anh chết rồi, tôi phải đi tù sao… làm ơn tỉnh dậy đi… anh muốn tôi làm gì cũng được…”

Trong lúc cô gục mặt xuống đất mà khóc bù lu bù loa như một oán phụ, thì có người đã mở mắt ra. Thật ra Hoắc Phi biết bơi, mà còn là bơi rất giỏi, nín thở dưới nước 10 phút với hắn không khó.

“Tao muốn gì cũng được” Hắn lên tiếng.

“Hu… u… Phải, anh muốn gì cũng được” Tội cho Dục Uyển vì khóc quá nhập tâm, nên không ý thức được tình cảnh.

“Vậy cho tao thượng mày…” Hoắc Phi mỉm cười.

“Hu… u… Được… tôi sẽ cho anh…”

Chữ “thượng” sau cùng sắp được nói ra, thì Dục Uyển mới ý thức được là mình đang nói chuyện với ai. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt sáng rạng rở của Hoắc Phi.

“Anh… anh… lừa tôi” Dục Uyển tức giận bật người dậy, đánh túi bụi vào người hắn.

“Tao lừa mày khi nào… là mày tình nguyện nói để cho tao thượng… làm người không nên thất hứa”

“Thượng cái đầu anh đó… anh đi chết đi” Dục Uyển tức giận đẩy hắn ra.

Hoắc Phi lại ngã xuống hồ một lần nữa. Nhưng lần này khác lần trước, hắn lại cười rất giòn giã, còn tung tăng bơi lội trong nước.

“Ha… a…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ông chủ thích phá trinh
Sau khoảng bốn giờ bay, phi cơ đáp Singapore cho Ông chủ Lý Tế Thâm và Tuyết Lê, xuống về gia đình vợ. Tài phú, vợ Janette và hai cô nữ đồng hành lẽo đẽo về nhà. Quê hương ông bà ở đây. Phi cơ tải nhẹ một chút, dễ lướt gió, nhưng lòng du khách đặc biệt Thanh Nguyệt nặng trĩu vì lo âu, vì vắng ông Thâm ngồi bên, thành nhung nhớ. Bà ngó nhìn mông lung qua khung cửa hẹp cho đến khi máy bay rời phi đạo cất cánh cao, ẩn trong mây đêm... Sáng hôm sau, phái đoàn về lại phi cảng Sydney. Cả gia đình ông Hùng được xe bus ra đón...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình tay ba Truyện bóp vú Truyện sex Full Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Những người con gái của tôi - Tác giả The Sand
Chớp mắt cái đã gần bốn tháng trôi qua, tôi và Thùy Dương dần ít liên lạc lại. Phần vì em đang bận ôn thi THPT QG, phần vì tôi bận khá là nhiều việc ở công ty. Trong thời gian này Kiều Trinh thường nhắn tin qua lại và thường hẹn tôi đi cafe, đi ăn... Thế rồi trong một lần bị rượu dẫn lối, tôi đã quan hệ với em mà không hề hay biết. Chuyện là hôm ấy tôi đi làm về thì thấy có tin nhắn của em. Trong giờ làm việc tôi thường tắt chuông điện thoại nên không để ý có tin nhắn đến. Thế là tôi gọi lại cho em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện không loạn luân Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh
Con đò
Phần 27 Sóc ngồi ghế sau, chỉ đường cho Sa tới công trường xây dựng. Nhi ngồi trên chiếc taxi từ xa Thấy xe Sa rẽ vào công trường thì nhắn tin cho Sóc. Anh vào bàn giao chắc chắn cho bà Hồng rồi lấy tiền về, đừng tham gia nghe. Em đợi ở đây. Ok. Sóc trả lời. Xe dừng, Sóc dẫn Sa đi vào sâu trong dãy nhà tầng đang xây bị bỏ dở. Địt mẹ chúng mày, thả bà tao ra. Sa gằn giọng khi từ xa đã thấy 3 thằng đeo khẩu trang, đeo kính đứng cạnh bà già bị trói ở ghế, bị mặt, giẻ nhét vào miệng. Bà già mặc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Phá trinh lỗ đít Sextoy Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng