Mọi thứ ở trong trường qúy tộc này cô đều rất thích, nhưng có một chuyện cô không thích chút nào…
Căn tin trường.
“Tiểu thư có muốn gọi thêm gì không…” người phục vụ nhìn trên khây của cô chỉ có một ổ bánh mì và chai nước suối, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên dĩa gà rán.
Dục Uyển cố gắng nuốt nuớc bọt, để mình không bị mê hoặc bởi nó.
“Không cần, đủ rồi… hết bao nhiêu tiền”
“150000”
Đây là điều cô ghét nhất ở ngôi trường này, trường qúy tộc kiểu gì mà ngay cả phần ăn trưa, học sinh phải tự bỏ tiền túi ra. Có một ổ bánh mì và chai nước suối cũng 150000.
Nếu tối qua, nếu cô không “trấn lột” tiền của tên khốn đó. Thì bây giờ ngay cả tiền mua bánh mì cô cũng không có. Sáng nay, lúc mọi người ngồi vào bàn ăn. Hoắc Nghị đã nói với Lữ Tri mở lại thẻ cho cô. Nhưng bà ta viện vớ bệnh viện có rất nhiều việc nên không rảnh, nói cô đợi thêm vài ngày nữa. Cô cần tiền xài thì bà ta sẽ đưa.
Nhưng trước mặt mọi người bà ta nói rất mạnh miệng, sau lưng thì một đồng cũng không cho cô. Cô cũng không muốn xòe tay xin tiền bà ta.
Dục Uyển cầm thức ăn ra khỏi căn tin. Nhưng cô không biết bản thân mình đang trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người.
Khắp căn tin đều đang nháo nhào. Người nào cũng cầm điện lên xem, video clip tối qua Trình Mĩ quay được đã cho phán tán trên mạng và lan truyền khắp nơi. Nhưng đoạn sau lúc Thanh thiếu bị Dục Uyển đánh đã được xóa mất.
“Cô ta có phải là người trong video clip…”
“Chính là cô ta… kẻ khao khát được hôn” đó cũng là cái tên của đoạn video.
“Cô ta là học sinh mới chuyển đến sao, sao tôi chưa thấy bao giờ…”
“Cậu không nhìn ra sao… đó là Hoắc Dục Uyển của Hoắc gia”
“Không thể… sao nhìn không giống chút nào…”
“Tối hôm qua mình cũng có mặt, chính là cô ta…”
“Cũng phải thừa nhận, vẽ mặt cô ta lúc đó cũng rất thấp hèn”
“Rầm… m…”
Hoắc Phi bất ngờ đứng dậy, kéo ghế ra, đi đến chỗ hai người đó. Giựt lấy điện thoại của họ ném xuống đất.
“Thanh thiếu đang ở đâu…” Hắn túm cổ áo của người ta xách lên.
“Vừa… vừa đi vào nhà vệ sinh”
Hoắc Phi ném người đó ra, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hắn vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Thanh thiếu đang rửa tay chuẩn bị đi ra.
Không hề nhìn thấy vết thương trên tay Thanh thiếu đang phải. Bó bột, Hoắc Phi đã túm lấy hắn ép lên cửa.
“Rầm… m…”
“Hoắc Phi! Mày muốn gì chứ”
“Dục Uyển là em gái tao, chỉ có tao mới có quyền ức hiếp nó, nếu mày còn dám bắt nạt nó, tao sẽ không tha cho mày…”
“Bốp… p… p…” Hoắc Phi đấm mạnh vào bụng Thanh thiếu, hắn ôm bụng gục ngã xuống sàn.
“Hãy nhớ kỹ lời tao nói” Hoắc Phi xoay lưng rời ra khỏi nhà vệ sinh.
Thanh thiếu tức giận hét lên…
“Hoắc gia bọn mày đều là một lũ điên…”
…
Sau khi những học sinh cuối cấp tốt nghiệp ra trường, thì số lượng thành viên trong các câu lạc bộ sẽ ít đi. Cho nên, đây là thời điểm các câu lạc bộ hoạt động sôi nổi nhất, để tìm thêm thành viên mới cho đội mình. Các câu lạc bộ không ngại mà đưa ra những vũ khí bí mật và cách thức mà họ thực hiện cũng đa dạng phong phú vô cùng…
Như câu lạc bộ cưỡi ngựa phía trước, do bởi vì nắng chói chang và băng rôn treo khá cao nên cô không đọc được là họ đang viết cái gì trên đó. Chỉ thấy bọn con gái xếp hàng trước bàn đăng ký rất đông.
“Anh ơi! Cho em hỏi những gì ghi trên băng rôn có phải là thật không… những thành viên mới của câu lạc bộ cưỡi ngựa, sẽ có ba ngày học làm quen với ngựa do đích thân Hoắc Luật thiếu gia hướng dẫn”
“Đương nhiên là thật… nếu em trở thành thành viên của câu lạc bộ thì phúc lợi đó sẽ thuộc về em, cơ hội này mỗi năm chỉ có một lần” Đội trưởng đội cưỡi ngựa, người đứng ra làm công tác tuyên truyền, hắn vừa nói xong thì các cô nàng đều tranh nhau để đăng ký.
Đó mới biết, sức mạnh của mỹ nam thật không thể xem nhẹ. Cho nên các câu lạc bộ khác muốn có được đội viên thì phải cố gắng hơn.
Đi thêm vài bước, là đến phạm vi lãnh địa của câu lạc bộ bơi lội. Họ không treo băng rôn như các câu lạc bộ khác, mà thay bằng một tấm áp phích quảng cáo, nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Phi được in trên đó, Dục Uyển đang uống nước cũng phải sặc, vì cô không thể nào nhận ra hắn trong hình.
Thật là giả tạo…
Đôi mắt biết nói, nụ cười thiên thần và biểu cảm đáng yêu trong sáng đó không thể nào là tên Hoắc Phi biến thái được, đúng là lừa người. Nhưng mà có nhiều người, cả nam lẫn nữ lại tình nguyện bị lừa.
“Anh ơi! Em muốn đăng ký…”
“Anh ơi! Cho em xin tờ đơn…”
Nếu có câu lạc bộ nhiệt tình trong việc lôi kéo thành viên, thì cũng có câu lạc bộ lại rất dửng dưng. Như ông đội trưởng của câu lạc bộ kiếm đạo, chỉ lo chơi game. Ai muốn đăng ký thì tự động viết tên và số điện thoại vào. Hắn không thèm đếm xỉa, chỉ ngồi đó cho có phong trào.
Nhưng mà cũng thật bất thường, Dục Uyển có liếc sơ qua cái danh sách trên bàn của gã, lại có đầy em đăng ký, thật không hiểu làm sao.
“Anh họ! Cho em đăng ký… em muốn trở thành thành viên của câu lạc bộ kiếm đạo”
Có lẽ là người nhà, nên tên đội trưởng không thể tiếp tục duy trì vẽ mặt thờ ơ của mình, hắn đặt máy chơi game xuống bàn, nhìn em họ.
“Nếu em gia nhập đội chỉ để gặp Hoắc Khiêm, thì anh cho em hay… tên nhóc đó rất ít khi xuất hiện ở câu lạc bộ… giờ thì em còn muốn đăng ký không”
Đó là lý do tại sao hắn dửng dưng, năm nào cũng có cả đống em đăng ký làm thành viên. Nhưng cả một tháng, đợi mãi mà tên nhóc đó không xuất hiện, là lần lượt từng em xin rút tên ra khỏi câu lạc bộ.
Qủa nhiên, em họ nghe xong là bỏ đi một nước. Nếu không có cặp đôi anh họ – em họ này thì Dục Uyển cũng quên mất Hoắc Khiêm là một cao thủ kiếm đạo, còn giành rất nhiều giải thưởng. Trong ba anh em của họ, Hoắc Phi thì thôi bỏ đi, chỉ còn lại Hoắc Luật và Hoắc Khiêm, hai người này có lẽ là ngang tài ngang sức.
“Anh à! Em rất thích học bóng rỗ, cho em vào đội của anh đi… năn nỉ mà”
“Em thích bóng rỗ hay là thích ngắm Bạch Ngạn Tổ, những cô tiểu thư như em tôi gặp cũng nhiều… xin lỗi, muốn tham gia câu lạc bộ bóng rỗ thì đợi năm sau, bây giờ đội đã đủ thành viên”
“Anh à… cho em tham gia đi, em có thể nguyên góp thêm kinh phí cho đội… anh à… cho em vào đi… em làm trợ lý cho anh cũng được”
Nhưng nếu có câu lạc bộ cần phải nài ép mới được gia nhập, thì cũng không thiếu những câu lạc bộ không có người nào muốn tham gia, giống như câu lạc bộ JUDO với cái băng rôn màu trắng to khủng bố trước cô, chấp hết tất cả các băng rôn trong trường, không có một cái nào vượt qua được đội Judo về kích thước.
Cũng có một vấn đề liên quan đến cái băng rôn này, mà người giỏi toán nhất trong đội Judo cũng không thể giải ra. Đó là băng rôn mỗi năm đều to dần theo tỉ lệ thuận, thì hội viên lại giảm dần theo tỉ lệ nghịch. Thật sự rất khó mà tính…
Đó là vấn đề của họ, còn Dục Uyển cảm thấy họ thật sự rất có tâm và nhiệt tình, nếu xét về phương diện này thì không câu lạc bộ nào qua được bọn họ. Trời nóng như thiêu da đốt thịt mà họ lại có thể mặc lên những bộ võ phục và biểu diễn những đòn Judo để thu hút sự chú ý của tân sinh, nhưng mà không ai thèm nhìn đến.
Bọn con nhà giàu này thì lúc nào cũng có vệ sĩ 24h, nên xem việc tập võ là không cần thiết, chỉ cần vung tiền ra thì họ muốn giãi quyết ai chẳng được. Còn bọn nữ sinh thì lại càng không muốn gia nhập, đơn giản trong câu lạc bộ Judo thiếu mỹ nam.
“Mọi người! Xin hãy gia nhập đội Judo… luyện võ vừa rèn luyện thân thể, còn có thể tăng cường sức khỏe, một sức khỏe tốt là cội nguồn của thành công… bạn ơi, hãy trở thành thành viên của câu lạc bộ Judo”
Nhưng hắn chưa nói xong thì người ta đã có ý định muốn đi, hắn đành tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.
“Nếu bạn trở thành thành viên của đội Judo… bạn sẽ nhận được một suất ăn trưa dinh dưỡng miễn phí từ các đầu bếp đẳng cấp năm sao…”
Người ta vẫn là bỏ đi, đâu có ai hứng thú với suất ăn trưa của hắn.
“Bạn à… bạn…”
Các câu lạc bộ khác thì dùng mỹ nam để lôi kéo, còn câu lạc bộ này chỉ một suất ăn trưa miễn phí thì làm sao mà giành lại người ta. Đã vậy còn trở thành trò cười cho các câu lạc bộ khác.
“Suất ăn trưa miễn phí… câu lạc bộ judo của bọn bây thật lợi hại, vậy mà cũng nghĩ ra được… ha… a… thật là khâm phục…” thành viên của hội bơi lội lên tiếng.
“Tao thấy như vậy vẫn chưa đủ, tao cho thêm tụi bây một gợi ý… tặng kèm nước uống dinh dưỡng, có khi lại có người xin gia nhập đội Judo không chừng…” Thành viên của đội bóng rỗ lên tiếng.
“Ha… a…”
Trước sự cười nhạo của các câu lạc bộ láng giềng, một vài thành viên của đội Judo cảm thấy bất mãn và bắt đầu có sự xung đột nội bộ.
“Suất ăn trưa miễn phí… cái sáng kiến này là thằng nào nghĩ ra, chẳng có thiết thực gì cả… còn làm trò cười cho tụi nó”
“Cái sáng kiến không thiết thực này là mày nghĩ ra đó… thằng khốn, mày còn la cái gì nữa”
Trong lúc các thành viên của câu lạc bộ láng giềng còn đang cười nhạo, hội Judo thì đang cự cãi. Dục Uyển đã đứng trước mặt họ.
“Tôi muốn gia nhập đội judo… làm sao đăng ký”
Bởi vì cái nhan sắc “chim rơi cá chìm” của Dục Uyển, khiến cho những thành viên trong hội Judo giật mình. Từ khi nào trong trường xuất hiện một Chung Vô Diệm xấu xí như vậy, họ lại không biết.
“Bạn học sinh mới! Gia nhập hội Judo là một quyết định rất sáng suốt, câu lạc độ Judo có truyền thống lâu đời nhất so với các câu lạc bộ khác trong trường, ngoài ra…”
“Nếu trở thành hội viên, có phải mỗi ngày tôi sẽ có một suất ăn trưa miễn phí” Dục Uyển lên tiếng cắt ngang lời dư thừa của hắn, cái này mới là điều cô quan tâm.
“Đúng vậy…”
“Roẹt… t…”
Không nói nhiều, Dục Uyển đã mau lẹ viết tên mình trong danh sách đăng ký, rồi xoay người đi.
Sau một tháng chiêu mộ thành viên, cuối cùng đã có một cái tên đầu tiên trong danh sách, lại còn là thành viên nữ…
“Hoắc Dục Uyển… cái tên thật đẹp, Hoắc… Dục… Uyển” Tên đội trưởng cầm tờ giấy đăng ký lên xem.
Nhưng sau hai lần đọc lại tên của Dục Uyển, không chỉ hắn và tất cả thành viên trong đội Judo, nghe được cái tên này đều mặt mày biến sắc.
“Cái gì… là Hoắc Dục… ưm… ư… mm!!!”
Có một người vừa mở miệng la toán lên thì bị mười mấy người còn lại lao vào đánh hội đồng đến ngất xỉu, bí mật động trời này họ không muốn các câu lạc bộ láng giềng bên cạnh nghe được.
Cả trường quý tộc này chỉ có một người tên Hoắc Dục Uyển, là đệ nhất dâm nữ có tiếng. Vì chỉ cần nhìn thấy đàn ông là cô ta tự động nhảy bổ vào. Nên tất cả nam sinh trong trường gặp cô ta đều né đi.
Bây giờ nếu họ đồng ý cho “đệ nhất dâm nữ” gia nhập đội, không phải sẽ hủy đi danh tiếng tốt đẹp của câu lạc bộ Judo, còn khiến cho mấy thằng khốn nạn của câu lạc bộ láng giềng cười nhạo.
Trong chiều hôm đó, tất cả thành viên trong đội Judo đã bỏ hết tất cả mọi thứ, mà tụ tập tại phòng tập võ và mở ra một cuộc hộp khẩn. Chủ đề là “làm sao tống khứ dâm nữ”.
Tổng hợp hết chất xám của mười một thành viên trong đội Judo, sau hai tiếng thảo luận. Họ đã nghĩ ra một kế rất hay, để loại Dục Uyển ra khỏi đội. Judo là một môn võ học nên họ sẽ dùng “võ” để cô biết khó mà tự rút lui.
Kế hoạch của họ là vào ngày đầu tiên Dục Uyển gia nhập đội, họ sẽ cho vài người ra thi đấu với cô, để thử xem cô có năng khiếu hay không, sau đó họ sẽ cố tình quật ngã cô vài lần, một thiên kiêm tiểu thư sau có thể chịu đòn đau như vậy. Nên nhất định sẽ tự động xin rút lui.
Có một điều họ không thể ngờ, Dục Uyển vì suất ăn trưa miễn phí của họ, mà quyết tâm phải gia nhập cho bằng được. Cho nên, trong trận đấu này thì ai sẽ quật và ai sẽ ngã, còn là điều chưa chắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |