Dục Uyển

Phần 94

Á Lạp Tân.

Tình yêu là một thứ rất thần kì, nó còn có tác dụng hơn vacxin, nguy hiểm hơn độc dược. Nếu lỡ bị nhiễm rồi thì một con cọp cái cũng biến thành một cô mèo con ngoan ngoãn. Còn có khả năng làm cho một người không mấy chú trọng đến vẻ ngoài, lại đứng trước gương soi hơn ba mươi phút để trang điểm.

Nói trang điểm thì nghe quá hoành tráng, chỉ là thoa một chút son môi. Bởi vì cô hiểu dù có trang điểm thế nào cũng không thể làm mình đẹp hơn, còn một việc nữa là Hoắc Luật không thích phụ nữ trang điểm quá lòe loẹt.

“Cái này chắc được rồi… không quá nổi bật…” Dục Uyển mất không ít thời gian, mới lựa được màu son nghĩ rằng Hoắc Luật sẽ thích, đang tỉ mỉ thoa từng chút một, diện mạo một đôi môi hoàn mỹ vừa mới xuất hiện không lâu thì…

“Xoẹt…”

Thỏi son bị giật khỏi tay Dục Uyển, tạo ra một đường “quẹt” dài tèm lem, so với bớt đỏ trên mặt lại càng nổi bật hơn. Nhìn mình trong gương, cô càng thêm giận dữ, nếu một ngày không kiếm chuyện với cô, hắn ăn không ngon ngủ không yên sao.

Cô trừng to mắt nhìn hắn, ba mươi phút làm đẹp của cô, tan thành bọt biển.

“Tao cho mày năm phút rửa sạch cái mặt mày… nếu năm phút sau không thấy mày dưới phòng khách… thì tự đón taxi đến trường” Hoắc Phi lạnh lùng nói rồi xoay người đi.

“Hoắc Phi! Trả lại thỏi son cho tôi” Dục Uyển lập tức đuổi ra cửa, nhưng Hoắc Phi không ngoảnh đầu lại, hắn chỉ giơ cái đồng hồ trên tay lên, rồi bắt đầu đếm ngược thời gian.

“Mày còn 4 phút 3 giây… 2 giây… 1 giây… 3 phút…”

Thời gian 5 phút của cô đang dần hết, Hoắc Phi thì đã xuống dưới lầu, với bản tính lưu manh trời ban tặng của hắn, nếu cô không xuống lầu sau 5 phút, có thể cô phải tự đón taxi đến trường thật.

“Đồ khốn! Anh giỏi lắm…”Dục Uyển ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng không phải đợi đến 5 phút, Hoắc Phi vừa xuống dưới lầu đã ném thỏi son của Dục Uyển vào trong sọt rác, rồi đi thẳng ra xe.

“Bác Trần! Cho xe chạy đi” Hắn nói.

“Thiếu gia! Không chờ Dục Uyển tiểu thư sao?” Bác Trần tài xế, ngoảnh đầu lại nhìn Hoắc Phi.

“Cho xe chạy!” Hoắc Phi cáu kỉnh lập lại lời hắn vừa nói, Bác Trần cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ sẽ chọc giận hắn, cũng chỉ là làm công ăn lương, chủ bảo sao thì nghe vậy thôi.

“Khoan đã…” Bác Trần chuẩn bị cho xe chạy thì Hoắc Luật lên tiếng.

“Dục Uyển vẫn chưa xuống, chờ thêm một chút nữa”

“Dạ Thiếu gia” Bác Trần cho vậy là hợp lý, dù sao cũng chưa trễ giờ, mọi người lại học chung một trường tại sao không đợi thêm một lát nữa, nhưng mà…

“Tôi nói bác cho xe chạy, bác không nghe?” Hoắc Tam thiếu vẫn muốn cho xe chạy.

“Dạ! Thiếu gia” Nhắc lại, Bác Trần cũng chỉ là làm công ăn lương, nên chỉ biết nghe theo lệnh.

“Tôi nói bác chờ… bác không nghe?” Nhưng Hoắc nhị thiếu cũng lên tiếng.

Bác Trần bắt đầu ngửi thấy mùi súng đạn đang tỏa ra trong xe. Một người là Tam thiếu gia muốn cho xe chạy, một người là Nhị thiếu gia muốn cho xe dừng. Cái nào cũng là lệnh, vậy bác phải nghe theo lệnh của ai bây giờ…

“Đại thiếu gia! Bây giờ tôi cho xe chạy hay là cho xe dừng” Vẫn là cầu ý kiến của Hoắc Khiêm tốt nhất.

“Sáng nay tôi có một cuộc họp ở công ty, nếu 10 phút nữa Dục Uyển không xuống thì cho xe chạy”

“Dạ! Thiếu gia”

Tam, Nhị gì đó dẹp sang một. Lệnh của “Nhất” mới là thánh chỉ. Bác Trần có thể yên tâm mà ngồi rung đùi, mà chờ mười phút trôi qua.

“Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì?” Hoắc Khiêm khép tờ báo lại, nhìn Hoắc Luật, rồi liếc sang chỗ Hoắc Phi đối diện.

Thỉnh thoảng hai đứa này cũng có tranh cãi nhưng không nhiều, nếu không phải là chuyện thật sự to tát. Còn lần này chỉ vì chuyện nhỏ nhặt liên quan đến Dục Uyển, làm cho hắn rất là khó hiểu.

“Không có gì…” Cả Hoắc Phi và Hoắc Luật cùng lúc lên tiếng, rồi xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn nhau.

Hoắc Khiêm đặt một tay lên chán xoa đầu, rồi thở dài. Thật sự là chuyện lớn rồi đây.

Hoắc Luật xoay người ra cửa sổ, hạ kính xe xuống, nhìn theo những hàng cây đang nhảy múa theo gió, mà hồi tưởng đến buổi chiều ngày hôm đó, lúc họ còn ở trên du thuyền…

“Phi! Bị làm sao vậy?” Nhìn thấy Hoắc Phi ngã phịch xuống sàn, Hoắc Luật bước đến gần hắn.

Hoắc Phi tức giận hất tay của Hoắc Luật ra, bật người đứng dậy.

“Có phải anh và Dục Uyển đang hẹn hò”

“Chuyện giữa anh và Dục Uyển không liên quan gì em.” Hoắc Luật không trả lời mà xoay lưng đi, bản tính đại thiếu gia của Hoắc Phi, hắn không phải không biết, nóng giận thất thường, những lúc như vậy hắn thường chọn bỏ đi.

“Em thích Dục Uyển, như vậy đã đủ liên quan… nếu anh không có ý định nghiêm túc với Dục Uyển thì hãy từ bỏ cô ấy”

Hoắc Luật xoay người lại nhìn Hoắc Phi.

“Tại sao em lại nghĩ anh sẽ không nghiêm túc với Dục Uyển” Hoắc Luật lên tiếng.

“Luật! Cả em và anh đều biết rõ, trong lòng anh… ai mới là người mà anh muốn nghiêm túc thật sự… anh hãy buông cô ấy ra”

“Cho tới lúc anh xác định được mình có thật sự nghiêm túc với Dục Uyển hay không, anh sẽ không buông tay”

Đó là đoạn ký ức mà Hoắc Phi và Hoắc Luật đã bỏ lại ở đảo Không Tên, nhưng điều đó không có nghĩa vấn đề giữa anh em họ không tồn tại.

Dục Uyển vừa bước lên xe, đã cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng khó hiểu, chỉ trễ có 5 phút cô đã bỏ lỡ kịch hay. Dục Uyển với ánh mắt hiếu kỳ nhìn mọi người xung quanh, rồi đặt mông ngồi xuống ghế.

“Mày không thấy chỗ này tao đang ngồi?”

Sáng nay, Hoắc quản gia có phải cho hắn ăn thuốc súng thay điểm tâm hay không, mở miệng ra là muốn gây chiến. Hàng ngày, cô đều ngồi ở chỗ này, còn chỗ của hắn là ở bên kia, ngồi cạnh Luật của cô.

Hắn giành chỗ ngồi của cô còn ra oai lớn tiếng, cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng. Nhưng Dục Uyển vẫn tỏ ra rất dịu dàng nhỏ nhẹ, dù sao Hoắc Luật cũng ngồi đối diện cô, nên phải giữ chút hình tượng.

“Anh đang ngồi chỗ đó… nhưng chỗ này vẫn còn trống mà, thật ra tôi chiếm không nhiều diện tích lắm đâu… chúng ta cùng ngồi được không” cô mỉm cười tươi như hoa.

Hàng ghế rộng như vậy, đừng nói chỉ một Hoắc Phi mà ba bốn Hoắc Phi đều chứa hết, nhưng cô người đẹp có đại lượng nên không chấp dứt hắn. Dục Uyển cho rằng thể hiện vừa rồi của mình đã đủ dịu dàng đủ thân thiện.

“Vậy sao…”

Hoắc Phi vô lại nhếch miệng cười, hắn bất ngờ đặt chân lên ghế, rồi hiên ngang duỗi thẳng chân ra, mũi giày thể thao còn cố tình “đâm, chọt” vào đùi của Dục Uyển.

“Tao ngồi chỗ này, còn chỗ mày ngồi… tao dùng để gác chân, không được sao”

Tại sao cô muốn làm thục nữ dịu dàng trước mặt người yêu, nhưng Hoắc Phi cứ làm cho cô bộc lộ nguyên hình, đôi giày của hắn đã làm dơ hết bộ đồng phục của cô.

Cô bật người dậy, hét vào người Hoắc Phi.

“Anh đừng có hiếp người quá đáng… chỗ này còn rộng nè, sao anh không nằm luôn đi.”

“Cũng được.”

Hắn tuột người xuống nằm thẳng ra ghế, rồi nhắm mắt lại bộ dạng buồn ngủ, vô tư chiếm hết cả cái ghế.

“Anh…” Dục Uyển thật không thể hiểu nổi tên… tên… bây giờ cô cũng không biết dùng từ ngữ khiêm tốn nào để chửi hắn, lúc nóng lúc lạnh, lúc thì tử tế lúc lại khó ưa cà chớn. Cô muốn giết hắn…

“Mày sang chỗ Luật ngồi, bên đó còn chỗ…” Hoắc Khiêm lên tiếng.

Dục Uyển ngay từ đầu đã muốn ngồi cạnh “Luật của cô”, giờ ghế bị Hoắc Phi chiếm, Hoắc Khiêm lại bảo cô ngồi. Dục Uyển còn không nhanh chân mà sáp lại gần Hoắc Luật. Hoắc Phi lập tức mở mắt ra.

Dục Uyển vừa ngồi xuống bên cạnh, thì chiếc mũi nhạy cảm của Hoắc Luật lại ngửi được mùi lạ…

“Em thoa son? Hoắc Luật hơi nhíu mày nhìn Dục Uyển, không phải hắn khó chịu mà ngạc nhiên.

“Đâu có” Dục Uyển lắc đầu lia lịa còn mở to mắt nói dối, trong khi chứng cớ còn ở nguyên trên mặt cô.

Hoắc Luật mỉm cười, hắn nâng cằm của Dục Uyển lên, lấy khăn giấy lau đi phần son bị lem ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô.

“Anh chỉ muốn nói… màu son này rất hợp với em, nhưng son môi của em bị lem ra ngoài”

Dục Uyển sượng cả mặt, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

“Vây… vậy sao, cảm ơn anh”

Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình. Hoắc Phi cảm thấy như có sạn trong mắt, hắn bật người dậy, chen ngang ở giữa Hoắc Luật và Dục Uyển. Hắn cứ lấn cứ đẩy, đẩy tới khi nào Dục Uyển và Hoắc Luật tách ra hai đầu cửa kính, thì hắn mới chịu ngồi yên.

“Về lại chỗ mình vẫn là thoải mái nhất.”

“Bốp… bốp…” Dục Uyển vừa đẩy, vừa đánh tới tấp vào vai của Hoắc Phi.

“Anh chen vào đây làm gì… chỗ anh giành được sao không ngồi? Chỗ này chật như vậy…” Cô nói.

“Nếu cảm thấy chật chọi thì mày qua bên kia ngồi.” Hắn nói.

“Anh…” Thần cũng hắn mà ma cũng là hắn.

Hoắc Luật, Hoắc Phi và Dục Uyển ngồi chung vào một, hợp thành một bức tranh hoàn mỹ, giải quyết mọi thắc mắc của Hoắc Khiêm. Cách xưng hô thân mật giữa Dục Uyển và Hoắc Luật, lại thêm thái độ khó chịu và hành động phá đám của Hoắc Phi càng chứng minh suy luận của hắn là đúng.

“Luật! Em và Dục Uyển đang hẹn hò sao…” Hắn lên tiếng.

“Phải” Hoắc Luật không vòng vo mà xoáy thẳng vào câu hỏi của Hoắc Khiêm.

“Hai đứa chơi vui là tốt… nhưng đừng gây ra chuyện, cũng đừng để cho cha biết” Hắn mỉm cười, xem đó như một trò chơi.

Nhưng lần này, Hoắc Khiêm đã suy luận sai, hắn cho rằng Hoắc Phi trước giờ đều không ưa Dục Uyển nên tỏ ra khó chịu và có những hành động gây rối, khi biết Hoắc Luật có ý định hẹn họ với Dục Uyển. Chứ hắn không hề nghĩ, hành động bốc đồng của Hoắc Phi xuất phát từ sự ghen tuông của đàn ông.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giáng sinh ngọt ngào
Phần 34 Noel tới như báo hiệu một năm mới nữa sắp đến gần. Thời gian cũng trôi nhanh thật đấy, kể từ ngày em quen biết chị em nhà My đến giờ cũng gần nửa năm. Tỏ tình rồi thất bại rồi lại cương quyết ở lỳ bám trụ với ước mơ một ngày nào đó My đồng ý. Chân cô ấy đã khỏi cách đây khoảng 10 ngày, có thể tự do đi lại nhưng hình như do được em đưa đón nhiều quá nên sinh ra cái tính ỉ i. Em thì chẳng sao, thâm chị còn rất vui khi được đưa đón cô ấy hằng ngày nữa. Và tất nhiên sự cố gắng nào cũng được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex nhẹ nhàng Truyện sex phá trinh Truyện sex về ngày noel Truyện teen
Vợ dâm và những người bạn của chồng (Update Phần 6)
Phần 6 Sáng hôm sau, hai ông bạn thức dậy, tạm biệt vợ chồng Khánh ra về, An lúc này cũng chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng tanh để ra chào, làm hai ông một lần nữa trố mắt. Ông Lâm cười nói: Cảm ơn hai vợ chồng một bữa ra trò, cảm ơn em nhiều nhé An. Không có gì nè anh. An đáp lại. Trên đường về, ông bạn còn lại ngạc nhiên: Sao ông nói chuyện thân mật thế? Ông Lâm cười nhẹ: Có dịp tui kể ông nghe. Lúc An ra chào thì Thành ngáo cùng mấy đứa trong xóm uống cà phê gần đó thấy, một đứa buộc miệng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bóp vú vợ bạn Đụ vợ bạn Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình
Vợ dâm khát tình - Tác giả Ngọc Linh
Phần 67 Con cặc của anh Tuấn Anh cứ thò ra thụt vào thật mạnh bên trong cái lỗ. Như cúi xuống nhìn vào cái lỗ lồn đang căng ra rồi nói: Nữa đi anh... em đã quá... sướng không chịu được nữa rồi anh ơi... hích hích... đã quá... sướng... ưưư... Thằng Hải địt không sướng hay sao mà rên khiếp thế em? Có sướng nhưng em vẫn thèm lắm anh ạ... thích tê luôn... mạnh nữa đi anh... em sướng... ưưư... a... thích... sướng lồn em anh ơi... Anh Tuấn Anh vừa địt vừa đưa tay xoa lấy hai cái bầu vú rồi giật nhẹ nhẹ. Có vẻ làm như vậy thì Như càng cảm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ nát lồn Some Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm cặc Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện mút lồn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex ngoại tình Truyện swing

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng