“Cộp!”
Nó vô tình làm rớt cái máy rung Da Hyun trả lại khi nãy, Quân nhìn cái máy rung rồi tự chửi bản thân sao không nhớ mà dùng, có khi Da Hyun còn lên đỉnh nhanh hơn nữa!
Tặc lưỡi tiếc nuối, nó móc điện thoại ra nhắn tin cho người đẹp trong khi đợi cô giáo dậy, nhắn mãi người ta đi đâu mất thì bật phim lên coi.
Da Hyun ngủ li bì, cho đến khi nó coi xong phim rồi mà cô ngủ nằm yên trên sàn ngủ. Quân tắt điện thoại rồi nhìn cô, tự nhiên nó thấy cô thương cô dễ sợ, cô có tội tình gì đâu mà bị nó hành hạ đến nỗi ngất xỉu.
Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ trong sáng đó, nó thầm nhủ sẽ bồi thường cho cô bằng cách khác vậy, nó đã bước lên con đường không lối thoát, và nó cũng không muốn thoát ra làm gì.
Nghĩ một hồi, Quân đành bế lấy cô giáo đang ngất trên sàn, bế cô lên bàn nằm cho đỡ lạnh vì trời đã tối, bên ngoài đã trở lạnh.
“Ưm…” Da Hyun bỗng cựa quậy nhẹ khi nó vừa đặt cô xuống.
Cô dần mở mắt ra, đập vào mắt cô là thằng nhóc đã đưa cô lên đỉnh vu sơn cực lạc, và cũng mang đến những đau đớn cô chưa từng phải trải qua trong đời.
Cô vô lực nhìn nó, hình ảnh nó là thứ cô thấy trước khi ngất đi, và cũng là thứ cô thấy khi vừa tỉnh lại. Cô không biết nên ghét bỏ hay chấp nhận nó nữa.
Cả hai nhìn nhau một hồi thì Quân lên tiếng trước cho đỡ ngại:
“Dậy rồi thì đứng dậy đi, cô còn đi về nữa đó, người gì ngủ cả 3 tiếng liền.”
Da Hyun lồm cồm bò dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cô mất đà vì cặp mông đau rát va chạm với mặt bàn, và cô ngã xuống mặt bàn, cô cố động tay chân nhưng chúng lại mềm nhũn, có lẽ sau cơn hành hạ thì hậu quả dần ập tới.
Cô bất lực nhìn nó bằng ánh mắt cầu mong, ngoài nhờ nó ra cô chẳng thể nào làm gì khác.
Quân thở dài nhìn cô giáo, rồi nó dọn dẹp cặp sách của mình, lấy túi xách cô giáo rồi bồng cô lên như bồng em bé.
“Ưhhh…” Da Hyun rên nhẹ khi bị bồng lên, hai mắt nhắm chặt vì đau đớn. Hóa ra lúc bồng lên tay Quân lấy thế ở mông cô, làm cơn đau trỗi dậy.
Quân đành thả cô xuống tìm cách khác. Loay hoay một hồi thì nó đưa lưng về phía cô ra tư thế, hiểu ý thằng nhóc, cô nén đau mà ngồi dậy rồi chồm lên lưng nó. Cách này hiệu quả hơn, vì cô giáo đã yên vị trên lưng Quân, đầu cô dựa vào gáy nó, cô bỗng cảm giác thật yên bình.
Cả hai băng qua các dãy hành lang, sân trường mặc dù khá im ắng nhưng vẫn có đèn và đôi khi vẫn sẽ có người đi qua lại vì đây là trường nội trú.
Đầu óc Quân khá căng thẳng vì sợ bị bắt gặp, nó không biết sẽ phải giải thích thế nào khi cõng cô giáo đi vào 7 giờ tối.
Vì bận tâm để ý thứ khác mà nó gần như không cảm nhận được hai quả bưởi to tròn ép chặt vào lưng nó. Bên trên lưng nó cô giáo lại nằm tựa cả người vô nó một cách thoải mái, hai mắt lim dim hưởng thụ nó cõng đi mà không biết thằng nhóc đổ mồ hôi hột vì căng thẳng.
“Này bây giờ lái xe về được không?” Vừa cõng cô băng qua các dãy hành lang, Quân hỏi.
“Cô… Cô không biết nữa… Cô đi không nổi nữa…” Da Hyun mệt mỏi trả lời. Bây giờ tay chân cô còn không cử động nổi, nói gì đến lái xe về nhà.
“Hừm… Vậy thì cô ở lại đi.” Quân thở dài nói.
“Ơ… Sao mà được… Cô không có quần áo thay… Với lại cô…” Da Hyun cuống quýt nói.
“Không ở lại vậy cô về được sao.” Quân bực tức cắt ngang.
“Không… Không được.” Da Hyun ỉu xìu nói.
“Vậy thì… Cô ở lại với con đi.” Quân nói.
“Hả… Vậy sao được.” Da Hyun lo lắng nói, ai đời giáo viên lại đi vào khu ký túc xá của học sinh ngủ bao giờ.
“Không được thì cô ngủ ở đâu? Ngủ đại trong lớp học nha.” Quân khó chịu nói, đến nước này mà Da Hyun còn ngại với ngùng làm nó mém nổi khùng quăng cô xuống rồi.
“Thôi vậy cũng được…” Da Hyun thấy thằng nhóc cọc lên nên cô đành xuống nước trước, đỡ hơn ngủ trong lớp học tối tăm a.
Quân cõng cô giáo đến cửa khu ký túc xá. Đây mới là giai đoạn khó nhằn nhất, vì khu ký túc xá có bảo vệ trông coi 24/7 và lúc nào cũng rất nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng, trường vốn thiết kế để học sinh không được lẻn trốn cũng như dẫn gái gú về phòng cơ mà.
“Quân này, hay là để cô chỉ đường cho.” Da Hyun thấy thằng nhóc lưỡng lự tìm cách để dẫn mình vào thì lên tiếng.
“Hả? Cô biết có đường vô à? Sao cô biết vậy.” Quân nghi ngờ hỏi.
“À… Cái này…” Da Hyun đỏ mặt ngập ngừng.
“Thằng Connor chỉ chứ gì.” Quân cười nhạt hỏi.
“Ừ… Ừ…” Da Hyun lí nhí trong miệng, đầu vục vào lưng nó không dám ngẩng lên.
“Thôi chỉ lẹ đi cô giáo, con mỏi lưng quá.” Thấy Da Hyun bận ngượng ngùng, nó đành phải nhắc nhở cô.
“À ừ, bây giờ con đi vòng ra sau…”
Loay hoay một hồi thì cả hai cũng đi vào được khu ký túc xá bằng con đường cũ vốn phải được lấp lại thì vẫn chưa, mà nhờ thế thằng Quân mới dẫn cô giáo vào được.
“Này thằng mặt l kia, trả đồ lại cho tao!” Đang leo cầu thang thoát hiểm thì cả hai chết điếng khi nghe thấy tiếng la hét ở khu vực thoát hiểm.
“Đờ mờ…” Quân thầm mắng hai thằng trẻ trâu nào đang chơi thì chạy vô khu vực thoát hiểm vốn vắng người làm cái gì, nó đành chạy nhanh hơn để tới phòng nó thật mau, không thôi bị nhìn thấy thì toang.
Sau lưng nó Da Hyun cũng hơi lo lắng, họ đã gần tới phòng lắm rồi, cô thầm cầu mong cho thằng Quân chạy nhanh lên để không bị phát hiện.
“Rầm! Phù… Phù… Hộc… Hộc…” Cửa phòng bị đóng một cách thô bạo. Quân thở hồng hộc vì mệt mỏi.
“Này em thả cô xuống đi.” Da Hyun ngượng ngùng nói.
Quân mừng còn hơn cái gì, được thả lỏng về tinh thần lẫn thể xác làm người nó thư thái hơn hẳn, nó nằm luôn dưới sàn nghỉ ngơi mà chẳng màng tới cái sàn bê tông cứng ngắc.
Nghỉ ngơi một hồi thì nó bò dậy đi tắm rửa, làn nước lạnh lẽo khiến nó thư thái ra hẳn, vừa tắm Quân vừa suy nghĩ về buổi chiều nay, và những gì nó trải qua, cũng như những dự định sắp tới…
“Này Quân, có cách nào cho cô tắm không.” Quân vừa ra khỏi phòng tắm thì Da Hyun liền hỏi nó. Nhìn thằng nhóc tắm mà cũng muốn đi lắm a, nhưng cơ thể rã rời làm cô chẳng thể đứng dậy nổi.
Nhìn cô giáo một hồi thì nó cũng nghĩ ra cách, đó là lấy khăn thấm nước lạnh rồi lau người cho cô. Vừa lau Quân vừa hưởng thụ da thịt mịn màng của cô giáo, cô vốn có cuộc sống nhung lụa, vô lo vô nghĩ da thịt cô rất đẹp và mịn màng, nhưng nó thấy thiếu độ săn chắc vì không luyện tập, về già sẽ bị nhão. Quân thầm nghĩ phải cho cô giáo đi tập gym mới được.
Da Hyun nằm sấp tận hưởng thằng Quân lau người cho cô, đến khi nó lau hết những chỗ cần lau thì cô ngoáy đầu lại nói:
“Này Quân, cảm ơn em, phần còn lại cô tự lo được… Em… Em đi đâu đó đi…” Cô muốn lau phần cơ thể mà đang bị quần áo che nên không tiện cho nó lau giúp a, vậy thì ngại chết.
“Vậy thì cô tự lo đi nhé.” Quân để khăn đó rồi tiến đến bàn học ngồi học, trong lòng thầm rủa cô giáo giả vờ thanh cao, bị nó móc lồn đến lên đỉnh mấy lần rồi mà vẫn còn ngại được, nhưng thấy cô mệt mỏi nên nó cũng không buồn đôi co làm gì.
Da Hyun đỏ mặt lên, ý cô là nó ra khỏi phòng cơ mà, vậy mà thằng này mặt dày không chịu rời phòng, không biết nó hiểu ý cô không nữa.
“Em… Em không được quay đầu lại.” Da Hyun nhỏ giọng nói với nó, cô sợ rằng nó sẽ khó chịu khi bị ra điều kiện.
“Được thôi.” Quân đáp gọn lỏn.
Thở phào vì thằng nhóc không bắt bẻ, cô bắt đầu cởi cái áo dài tay ra, để lộ da thịt trắng trẻo, cơ thể hơi mũm mĩm nhưng không hề có mỡ thừa càng tăng độ khêu gợi. Cặp ngực to tròn trắng trẻo như hai trái bóng bị che lấp bởi cái áo lót hồng hồng nhìn rất nghiêm túc, nhưng không vì đó mà mất đi sự khêu gợi vốn có.
Tiếc thay thằng Quân đang hí hoáy làm bài tập nên nó không được chứng kiến tòa thiên nhiên tươi trẻ sau lưng, nhưng nếu có thì nó cũng chỉ gật gù mà thôi, vì nó còn từng được chạm chứ không chỉ nhìn, vào cơ thể còn đẹp hơn nữa, mang vẻ thành thục và mặn mà quyến rũ, mà cô giáo không thể có.
Quân im lặng ngồi học bài, rồi đọc sách, nó bận rộn mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cô giáo nằm sau lưng, thấy thế Da Hyun cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ thằng nhóc nhịn không được nhào ra hiếp cô, lúc đó thì cô cũng chẳng phản kháng nổi.
Cô lẳng lặng nằm đó nhìn thằng nhóc cặm cụi làm việc, không ngờ thằng này nhìn dữ dằn vậy mà sao lại siêng năng đến thế, cô cứ tưởng Quân thuộc loại quậy phá giống đám thằng Connor chứ.
Nhìn bóng lưng của Quân, cô bỗng sinh ra cảm giác xúc động, cảm tưởng như bóng lưng nó cao lớn hơn cô, có thể che chở cho cô trước những giông bão cuộc đời, và lần đầu tiên, Da Hyun cảm giác mùi vị của rung động đầu đời…
Mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần, nằm một hồi thì Da Hyun ngủ thiếp đi tự lúc nào, trong khi đó thằng Quân cặm cụi đọc sách thì chẳng hề biết chút nào những diễn biến trong đầu cô giáo nó.
…
“Ưm… Xoạc… Xoạc…”
Da Hyun khẽ cựa mình, cô mở mắt và thấy thuần một màu đen trước mắt. Cô đoán có lẽ hiện tại vẫn còn đang khuya, do nằm sấp ngủ nên cơ thể cô không quen, vì thế cô đã thức giấc giữa đêm. Dù không biết hiện tại đã mấy giờ nhưng cô đoán vẫn còn trong đêm vì căn phòng quá tối.
“Hít… Ahh…”
Da Hyun rên nhẹ khi cô cố xoay người ngửa ra để thoải mái hơn, nhưng lại chạm cái mông đau rát nên cô đành quay lại tư thế nằm sấp.
“Thằng Quân khốn nạn… Tại nó hết.” Da Hyun bực bội thầm nghĩ.
Nhưng rồi cô mới sực nhớ… Thằng Quân… Nó đâu? Hốt hoảng ngồi dậy, cô cúi đầu chớp chớp mắt để làm quen với bóng tối, thì cô cũng không cần phải tìm nó nữa, vì cô đã thấy nó đang nằm dưới đất, trải một tấm vải mỏng và hai tay ôm chặt cơ thể, mặt thì nhăn nhăn.
Da Hyun bỗng thấy xót cho thằng nhóc, nó để cô ngủ trên giường, mền chiếu đầy đủ còn nó ngủ tạm bợ dưới đất, nhìn bộ dáng thế kia chắc ngủ dưới sàn lạnh lắm, vì trời đang mùa đông mà.
Cô loay hoay một hồi thì cũng tháo được cái mền mình đang dùng để đắp cho nó, cô thầm mắng nhà trường sao không cho học sinh nhiều hơn một cái mền. Đúng là cô giáo ngây thơ, nhà trường cho nhiều mền vậy chẳng phải cổ vũ học sinh dắt người lạ về phòng mình sao, vậy thành cái kỹ viện mất, còn đâu uy nghiêm của ngôi trường tư top đầu nước Mỹ.
Loay hoay đắp mền cho Quân thì Da Hyun cũng tỉnh giấc mất, ngủ trằn trọc một hồi thì cô lại suy nghĩ quãng thời gian vừa qua với thằng Quân. Đây không phải lần đầu cô đăm chiêu nhưng mỗi lần cô lại có cảm giác hồi hộp, như kiểu hồi hộp trước những chiêu trò quái lạ của nó.
Cô lại chồm người dậy nhìn nó, không hiểu thằng nhóc này sao có thể nghĩ ra những trò đó cơ thể, cô lại thầm mắng bản thân buông xuôi với nó, rồi lắc đầu tự giễu vì bản thân cũng hưởng ứng với nó còn gì, nhìn cô tự đấu tranh với bản thân trông thật đáng yêu, các thầy trong trường nhìn chắc nguyện chết vì cô mất, nhưng đâu ai biết dưới vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu đó lại chảy xuôi dòng máu dâm dục tận cùng…
…
Khách sạn Madarin Oriental…
Trong khi Da Hyun ngủ thiếp đi tự lúc nào, thì dù đã giữa đêm nhưng Boston vẫn còn khá nhộn nhịp, bằng chứng là lúc này đây, khu nhà hàng của khách sạn 5 sao bậc nhất tại Boston vẫn còn đèn đóm sáng trưng, và khách qua lại khá nhiều.
Lúc này đây, có một người phụ nữ mặc bộ váy tím sang trọng, khoác hờ chiếc áo khoác đen sau lưng, đang ngồi nhâm nhi ly vodka một mình. Nàng như hạc giữa bầy gà, vẻ đẹp kiêu sa quyến rũ, lại ngồi một mình, thế nhưng chén dĩa lại bày cho ghế ngồi đối diện, hiển nhiên đang chờ người, tiếc là không tên đàn ông nào mặt dày lại ngồi cưa cẩm người đẹp a.
“Ái chà chà, hôm nay có người vừa đi thi hoa hậu hoàn vũ về à.”
Một giọng nói quyến rũ vang lên, và chủ nhân giọng nói đó thản nhiên tiến đến ngồi vào ghế trống đối diện người phụ nữ váy tím, giọng điệu bỡn cợt nói.
“Đã lâu không gặp, Elizabeth.” Người phụ nữ váy tím đưa mắt đến người ngồi đối diện và nói…
“Đã lâu không, Kim Mi Jung.” Người ngồi đối diện cũng không chịu thua kém, dùng từ ngữ y chang vậy đáp trả.
Hóa ra người phụ nữ váy tím là Mi Jung, ngồi đối diện nàng là một quý phụ phương Tây, hai mắt khép hờ, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ trêu tức người khác, vẻ đẹp phong tao quyến rũ, mặc một bộ váy đen bó sát cơ thể, so với Mi Jung thì cũng là một chín một mười.
Hai người đàn bà lâu ngày không gặp, đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói rồi, thế là họ chụm đầu lại tám chuyện trên trời dưới đất, liếc qua nhìn chẳng khác nào các bà bán cá ngoài chợ cả.
“Sao hôm nay nhìn trẻ ra nhỉ, ái chà chà, có thằng kép nào phải không.” Elizabeth, người phụ váy đen lên tiếng hỏi.
“Kép cái gì mà kép, đồ điên.” Mi Jung thản nhiên mắng, nhưng trong lòng thì lại giật thót vì độ nhạy bén của bà bạn, đoán gần đúng rồi a.
“Nhìn mày trẻ ra hẳn, chắc là có thằng trai trẻ nào tưới tắm cho rồi phải không nè.” Elizabeth cười bí hiểm nói, “Có thì cũng không sao, cứ nói ra đi đừng ngại ngùng.”
“Hừ, mày tưởng ai cũng giống mày hả.” Mi Jung bực bội đáp.
“Không đúng, nhìn mày không những trẻ ra mà trán mày giãn ra không ít, hẳn là thoải mái lắm nhỉ.” Elizabeth chòm người sang hỏi: “Ai mà có diễm phúc có được trái tim của đệ nhất mỹ nhân Andover nhỉ, đừng nói là một lão già khọm nào đó nha.”
“Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân với chả Andover, chuyện hơn 20 chục năm rồi nhắc lại làm gì.”
Mi Jung hơi đỏ mặt vì bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời.
Elizabeth thấy nhỏ bạn hôm nay cũng biết ngại ngùng, vì thế được đà làm tới:
“Giữa tụi mình có gì mà phải ngại, nói tao nghe, phải thằng trai trẻ nào đó không nhỉ?”
“Không có mà, mày bớt nói nhảm đi.” Mi Jung quay mặt đi, chống chế đáp.
“Này đừng nói là… Cái tên người Việt kia nha…” Elizabeth vừa nói đến đó thì bị Mi Jung cắt lời.
“Này này, không có, đừng có đoán bậy bạ nữa con điên này.” Nghe tới đó nàng liền gắt giọng xen ngang, người ta có vợ con cả rồi a.
“Vậy chắc là tên trai trẻ nào đó rồi, không biết là ai mà may mắn như vậy nhỉ.” Elizabeth mở miệng than thở.
“Cái gì mà trai với chả trẻ, mày đừng có tưởng ai cũng giống mày nha.” Mi Jung tỉnh bơ trề môi khinh thường, mặc dù đã bị đoán trúng từ lâu.
“Trực giác nói cho tao là thằng bồ mày còn trẻ nha, chẹp chẹp, chứ mấy gã đàn ông làm sao lọt nổi mắt mày cơ chứ.” Elizabeth vẫn không chịu thua mà cố đoán cho ra.
“Này này, mày ngồi yên đi, người ta nhìn qua đây hết rồi kìa.” Mi Jung bắt tay trước ngực, ra vẻ không quan tâm, thế nhưng nàng không dám đá động gì đến sự đoán mò vú nhỏ bạn.
Elizabeth thấy con bạn chống chế ngày càng yếu ớt là hiểu rằng mình đoán đúng rồi, vì thế càng được đà lấn tới:
“Thằng nhóc đó có đẹp trai không, có giàu không, nhà ở đâu, người Hàn hay Mỹ…” Elizabeth tra khảo như hỏi cung nhỏ bạn vậy.
Elizabeth đứng lên, tiến về phía Mi Jung kề vào tai nàng và nói: “Nhìn mày khá là mê thằng nhóc, cặc nó chắc bự lắm nhỉ…” Cô vừa nói vừa liếm nhẹ làn môi đỏ, hai mắt đắm đuối nhìn trông quyến rũ vô cùng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục vọng bất tận |
Tác giả | AnhKhongYeuEm |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sextoy, Truyện BDSM, Truyện bú lồn |
Ngày cập nhật | 25/12/2021 18:39 (GMT+7) |