Đừng làm đĩ nữa - Tác giả La Duy

Phần 14

Đào (em gái) bắt đầu dùng lưỡi của mình để ve vãn con cu của tôi, con cu của tôi cứ thế giật lên giật xuống bởi những sợi dây thần kinh pha quế chứ tôi không kiểm soát được. Đầu lưỡi của Đào đi nhẹ nhàng từ trên đỉnh đưa nhẹ xuống tận cùng của con cu tôi, và Đào không quên bú luôn cả hai cái bóng đèn của tôi, kỹ năng của Đào thật điêu luyện khiến tôi hổn hển thở không ra hơi, rên không ra tiếng và phê không tả nổi.

Đào mỗi lần đưa cả hai bóng đèn vào miệng mình là mỗi lần cơ thể Đào nhích xê một tí vì anh Năm đang mải mê Doggy Đào ở đằng sau, cái ghế S này cực kỳ thú vị, tôi bắt đầu có hứng thú với nó rồi. Vì cái tư thế tôi nằm để Đào Blowjob cho tôi cực kỳ phê pha, phê như chơi xì ke, mà xì ke ở đây lại là cái miệng của Đào.

Đào cứ thế dùng đôi môi căng mọng của mình “liếp láp” con cu của tôi, tôi cứ gồng mình chịu trận với Đào, hai tay của Đào hình như không có nơi nương tựa vì anh Năm đang mải mê đưa đẩy cô bé của Đào đằng sau, tất nhiên tôi lại là điểm tựa tốt nhất cho đôi tay của Đào, hai tay đào lựa chọn cặp xí muội của tôi mà an tọa, hai đầu ngón tay của Đào cứ thế mân mê xí muội của tôi… ôi tôi chịu hết nổi rồi.

Chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa là tôi thấy thiên đàng trong cổ họng Đào rồi.

Anh Năm đẩy quá mức nhiệt tình khiến Đào có vẻ chịu không thấu, Đào rên rỉ ỉ ôi, Đào cứ ư ư trong cổ họng trong khi con cu tôi vẫn nằm trong đó, hơi của tiếng rên của Đào cứ tỏa nhẹ nhẹ vào đầu cu tôi lại càng khiến tôi cảm thấy hưng phấn hơn nữa…

M ộ t.

H a i.

B a.

N ă m.

Tổng cộng năm nhịp nhưng hình như tôi bỏ sót một nhịp rồi, vâng nhịp đó là nhịp bốn, nhịp thứ bốn là cái nhịp mà tôi đã thả hết những tinh hoa của trời đất vào cổ họng của Đào.

Tôi cum in alo của Đào, Đào không ngại ngần vét nốt những tinh hoa của tôi không chừa một tí tinh hoa nào trên con cu của tôi cả, Đào cứ thế lấp liếm cái thèm thuồng của mình bằng những giọng rên ư ử kèm tinh hoa của tôi còn đọng lại trong vòm miệng của Đào, cổ họng Đào không thể né được việc một ít tinh hoa trời đất dính ở đó vì vậy việc rên ư ử nghe lai càng trở nên hấp hẫn hơn nữa… nhưng đó là hấp dẫn đối với anh Năm mà thôi…

Tôi không hiểu tại sao anh lại trâu như một con chó như thế nữa…

Tôi out.

Tôi lặng lẽ vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi mặc đồ âm thầm mở cửa bỏ lại hai con người nhớp nháp phía sau lưng mình… tôi nhìn lại cảnh tượng đó thật không dám nghĩ tới nữa.

Thật dơ bẩn.

Đó là suy nghĩ của tôi sau khi tôi đã phóng hết tinh hoa đất trời vào cổ họng của Đào, còn trước đó tôi coi Đào là một con đĩ chính hiệu chuẩn giá 3 tịu làm tôi cực kỳ hưng phấn và đê mê.

Tôi khép cánh cửa lại…

Lặng lẽ trở về làm Duy ngok ngek.

Sau cuộc vui mây mưa với hai người xong tôi lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Tự nhủ bản thân là không bao giờ được như vậy nữa, hờ hững bước đi để lại đằng sau cánh cửa hai con người đang quần nhau trong đó, tôi cảm thấy bản thân mình dơ bẩn vô cùng… tôi cần đi tắm rửa, gột rửa cái dơ bẩn đấy… đó là cảm giác thực thụ sau một cuộc vui tình dục.

Kết thúc một buổi quan hệ tình dục luôn là tâm trạng chán chường và chán ghét tình dục kinh khủng.

Nhưng đó chỉ là cảm giác sau khi, còn trước đó thì lại khác, là cái hưng phấn tột độ, là cái cảm giác có thể đánh mất bản thân bất cứ giá nào… nên người xưa có câu “sướng con cu thì mù con mắt” là vậy.

Tôi lên phòng riêng tắm rửa rồi lại xuống làm việc.

Ngồi ngẩn ngơ và hơi mệt sau cuộc mây mưa tôi vào xem những clip tik tok để giải trí một chút, vô tình lại xem thấy một clip của một cặp đôi cực cute, bỗng tôi lại thấy hơi hụt hẫng một tí… mà cũng chả hiểu sao mình hụt hẫng…

Thoáng chốc tôi lại nghĩ tới nó…

Hmm! Bây giờ là 2h sáng rồi… sau một loạt cố gắng liên lạc với nó nhưng bất thành tôi cũng mệt, cũng thấy chẳng nên bận tâm nhiều lắm…

Mở lại sms xem một lượt tin nhắn nó nhắn thì tôi lại cảm thấy có cái gì đó nó cứ len lỏi trong tâm trí mà không nhận ra được… cảm giác gì nhỉ?

Cảm giác gì mà lo lắng thì không phải, bận tâm cũng chỉ một chút, nhớ nó lại càng không, giữa tôi với nó chỉ là một cái thứ gì đó cực kỳ hãm. Là cảm giác gì tôi cũng không rõ, chỉ biết mỗi lần nghĩ tới nó là tôi thấy mệt, mệt mỏi và stress cực kỳ.

Tôi lại nhớ tới một câu:

“Có những chuyện, nghĩ nhiều thì đau đầu, nghĩ thông suốt thì đau lòng”.

Đúng vậy, nên tốt nhất là không nghĩ, không nghĩ gì hết. Tốt nhất là kệ mẹ cho đời bớt sầu.

Tâm trí thì nghĩ vậy, còn tay tôi thì đã bấm gọi cho nó tự lúc nào tôi cũng không rõ nữa…

Trong lúc chờ những bài nhạc chuông reo lên thì đầu tôi lại sực nảy ra một suy nghĩ… nghĩ tới đây tôi lại thấy bận long ghê gớm.

“Có khi nào Vy và anh VP đang đi cùng nhau?”

“Ôi sao tôi lại có suy nghĩ đó nhỉ?”

“Mà việc đó cũng có gì đâu?”

“Tại sao tôi phải bận lòng?”

“Tại sao tôi phải buồn?”

Đó là công việc của nó, là con đường của nó lựa chọn. Tôi là cái thá gì mà phải xen vào?

Bạn thân thì cũng chỉ đơn giản là bạn thân, không phải là người sống cả đời cùng nó, cũng không phải là người mà nó bận tâm lắm… tôi thấy mình tại thời điểm này cảm xúc hơi thừa. Ngay cả bản thân cũng hơi thừa… trong câu chuyện này.

Ngay tại thời điểm này tôi lại không muốn gọi cho nó nữa, tôi cúp máy ngang khi chuông vẫn còn đang reo…

Tôi ngồi xâu chuỗi lại vấn đề ngay từ lúc đầu đến bây giờ để xem xét tiếp theo liệu nên mặc kệ hay tiếp tục quan tâm nó.

Chậc!

Chưa kịp nghĩ nhiều, tự nhiên cái cảm xúc ngay lúc tôi ôm nó ở bờ biển vũng tàu, cái cảm xúc ngay lúc tôi để tay lên ngực nó khiến tôi nhộn nhạo khiến tôi cảm thấy thích thú xen một chút khó ở trong người… không biết gọi đó là cảm giác gì… mà thôi quên cái đó sang một bên đã.

Chúng ta buộc phải đi lại từ đầu.

Từ đâu nhỉ?

Rồi, từ cái lúc tôi gặp nó ở quầy lễ tân khách sạn.

Tôi có khách là anh VP, lúc đó anh VP cần một đào cao cấp, ok tôi không có và phải nhờ anh Dương là chủ khách sạn tôi đang làm việc cáp dùm một em đào. Và không biết vô tình hay vô ý mà em đào ông Dương cáp lại là Vy. Bạn thân từ thời cấp ba và cũng là người mà tôi theo đuổi hết năm lớp 10 và lớp 11.

Tới đây tôi lại nhớ cái thái độ của Vy lúc đó, ngẫm nghĩ lại tôi thấy có điểm không được hợp lý lắm. Tôi đã bỏ nhà đi từ 3 năm trước vì có 1 vài mâu thuẫn với gia đình, Vy thì lại học xong rồi làm ở Sydney bên Úc. Bọn tôi giữ liên lạc đến tận thời điểm tôi gặp Vy bằng FB. Vậy mà fb Vy không thể hiện gì là đang ở VN, hơn nữa Vy về VN mà tôi không hề biết trong khi tôi nhấn mạnh rằng bọn tôi vẫn giữ liên lạc và là bạn thân của nhau cũng gần mười năm rồi. Quá nhiều thứ để phải suy nghĩ.

Lại nhắc đến thái độ của Vy, chẳng phải nếu ở cái hoàn cảnh gặp nhau như thế Vy sẽ phải rất shock và bỏ đi luôn không nói lời nào, sau đó có thể bọn tôi liên lạc lại cũng được. Nhưng không, Vy chỉ có cảm giác shock rất nhẹ và vẫn lên phòng tiếp anh VP???

Sau khi tiếp anh VP tầm hơn 1 tiếng thì Vy trở lại, sau đó nhìn tôi và khóc. Vậy giọt nước mắt đó là gì?

Là tuổi thân?

Hổ thẹn?

Nhục?

Hay là giọt nước mắt không có thật?

Sau đó anh VP lại ra về và không có một thắc mắc nào với tôi về Vy (tên làm đào là Nhi). Cơ bản anh VP phải có 1 thắc mắc nhỏ là sao giá 3 tịu mà lại ngon như thế? Nhưng không, không một thắc mắc… mãi cho đến khi cả 2 về rồi và hôm sau anh VP gọi cho tôi hỏi về Vy…

Liệu tôi là vai diễn nào trong vở kịch này đây… tôi bắt đầu nhận ra một vài điểm khá mơ hồ nhưng cũng khá logic…

Tôi cần suy nghĩ thêm.

Chợt trong đầu tôi lại xuất hiện thêm tình tiết mới…

Khoa nó có nói là biết Dương trước đó, nghĩa là Dương đã bỏ một thời gian bay qua lại từ VN sang Úc để tán tỉnh Vy. Tán tỉnh Vy một thời gian như vậy thì khả năng phải biết là Vy đã quen Khoa một thời gian khá là cao, mặc dù biết Vy đã quen Khoa lâu như thế nhưng vẫn đồng ý mua Trinh của Vy với giá 12k AUD thì liệu là Dương gài Vy hay là Vy gài Dương đây?

Khoan đã, tới đây tôi lại thấy có một điểm lạ lùng nữa.

Vy nó có nói là về nước cũng hơn một hay hai năm gì tôi không nhớ rõ, nhưng lúc sau lại nói là chỉ mới làm đào được 1 năm. Vậy từ lúc bị bắt về VN cùng Dương thì khoảng thời gian dài đó Vy làm gì mà mãi một năm sau mới làm đào?

Ây chà mọi việc trở nên lạ lùng hơn nữa là tôi lại phát hiện ra thêm một manh mối cực kỳ đau đầu… đó là Vì sao anh VP lại biết cái hoàn cảnh của Vy mà tìm hiểu? Tôi không tin lời Vy nói là lên mà không đi khách sau đó tâm sự, không lẻ cả 1 năm trời Vy gặp ai cũng vậy?

Hơn nữa với ai thì tôi tin chứ với anh VP thì tôi không tin, vì anh VP sinh lý khá yếu, một đêm anh ấy có thể đi với cả ba bốn cô đào lần lượt, hoặc thậm chí là gọi 6 cô đào một lúc. Tôi nắm chắc phần lớn anh ấy tính dục mạnh nhưng sinh lý lại yếu. Như thế thì không thể nào có chuyện Vy ngon lành như thế mà anh VP chấp nhận chỉ tâm sự rồi đi về.

Anh VP mà tôi biết là rất bận, thời gian không có nhiều, trước khi sang là gọi tôi chuẩn bị sẵn mọi thứ, anh chỉ có sang đi xong mọi thứ chưa được 30′ rồi về rất lẹ mà không nói một lời thừa nào. Người như thế có nghĩa là rất bận, tôi không tin anh bận như thế lại chịu bỏ qua mối thơm như Vy chỉ để tâm sự…

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Tôi cần phải ghi ra, cần phải ghi ra giấy ngay, nếu không thì không thể nào nhớ được và không thể nào có kết luận chính xác được. Tới lúc cần phải vận dụng một tí chất xám của Duy rồi… Duy chỉ giả ngok ngek thôi, chứ thật ra là Duy ngok ngek thật.

Okey, sau khi ghi ra mọi thứ tôi lại ngờ ngợ ra thêm một chi tiết đặc biệt nữa… ôi qua nhiều thứ để phải suy ngẫm… đúng là.

“Có nhiều chuyện nghĩ ít thì đau đầu mà nghĩ nhiều thì đau lòng”.

Câu này đúng thật sự với cái hoàn cảnh bây giờ của tôi… đau lòng hay đau đầu?

Tôi đau cả hai.

Đang ngờ ngợ cái điều gì đó mà nghĩ chưa thông nên tôi chưa chắc, cứ ngồi nhìn vào cái đống bùi nhùi tự tôi vẽ ra quả thật muốn phát điên lên được…

Tôi đứng lên, phủi hết tàn thuốc bám trên người. Từ nãy giờ tôi đốt ngót nghét cũng đã năm sáu điếu rồi, mỗi lần stress thì quả thật không biết bao nhiêu điếu mới đủ để thấm nữa.

Thả thân xác mệt mỏi ủ rũ lết từng bước đi ra ngoài hè làm thêm vài hơi thuốc nữa…

Cái oi bức của thành phố dù trời đang là đêm hay ngày vẫn như thế, chỉ khác một chút là có thêm chút gió, nắng lại tạm tránh đi… để lại chút đìu hiu của bóng đêm… làm cho cái màn đêm của Sài Gòn nóng mà không nóng, mát cũng không mát, lạnh thì lại càng vô lý… Sài Gòn đêm là vậy, là xô bồ, là hiu quạnh… là cảm xúc chân thật len lỏi trong tâm trí của mỗi con người…

Mình buồn, Sài Gòn hiu quạnh.

Mình vui, Sài Gòn xô bồ.

Người sao cảnh sẽ như vậy…

Tôi thì sao? Tôi buồn nhưng lại thấy xô bồ, thấy tấp nập, thấy cảnh vui nhộn ngay trước mắt… vậy đây là đạo lý?

Là cái đạo lý muốn thoát khỏi cái cảnh này mà không được, muốn ở lại thì tâm lại không thuận… là cái đạo lý mà ở đó không có đạo lý nào cả.

Giờ em đang ở đâu?

Đang làm gì?

Tại sao tao lại nghĩ tới em?

Nghĩ tới em, anh lại bận lòng?

Không yên được.

Anh lại không muốn nghĩ nữa, nhưng con tim anh lại không thuận theo tâm trí anh.

Anh là người thừa đúng không, điều anh mong muốn nhất bây giờ là em chỉ cần nói một vài câu sự thật thôi.

Hay là thôi, anh buông hết và anh lại đi lang thang nhé. Chỉ có như vậy anh mới thấy tâm mình an yên được em ạ.

Chuông điện thoại reo!!!

Đang trầm tư với vô vàn suy nghĩ, chợt có tiếng chuông reo làm tôi thoáng giật mình nhẹ. Nhìn vào màn hình…

Oh không ai khác là Vy gọi.

Sao tim tôi lại đập nhanh hơn bình thường, cảm giác hồi hộp xuất hiện mà không hiểu vì sao…

– Alo, anh đang ở đâu?

– Hỏi thừa, nghĩ đang ở đâu.

– Cả ngày em gọi không được, anh không bao giờ tắt điện thoại như thế, bộ đi với em nào hả???

– Đôi khi cũng cần an yên một chút, sau đó anh gọi em cũng không được, huề.

– À trả lời vậy là có đi với em nào rồi.

– Không phải em thì không phải ai khác, nói lời thừa.

– Oh, but I don’t think so man.

– Up to u.

– Haha.

Rụp!

Ơ.

Sau điệu cười khả ố là tiếng cúp điện thoại liền kề. Tôi ơ, ơ cái lơ cơ bơ, đơ như cây cơ một nhịp luôn.

Cái thái độ của Vy làm tôi bị đứng con mẹ nó hình một vài nhịp thở. Tôi trố mắt nhìn màn hình điện thoại đang ở menu mà ngơ ngác như cá thác lác.

Sau một vài phút bị đơ tôi vài mục call để gọi lại tính gây sự với nó cho đỡ bực nhưng nghĩ lại…

Con này nó đang có ý đồ gì đó, một là chọc tức tôi hai là ngụ ý muốn say something but can’t. Đại khái là thế.

Hmm! Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi gọi lại cho nó.

Oh! Cũng gần chục cuộc nó lại không bắt máy, và cuộc thứ bao nhiêu không rõ nhưng là cuộc cuối cùng vì thuê bao ngoài vùng phủ sóng rồi.

Ok, I’m fine.

Cái cảm giác mà cần gọi cho ai đó, nhưng họ không bắt máy là cái cảm giác gì. Bực bội tột cùng, nếu chỉ cần đối phương nghe máy có thể chúng ta như một ngọn núi lửa bùng nổ và có thể xảy ra bất cứ ngôn ngữ nào mà chúng ta có thể nói. Chung quy lại là có thể chửi một trận không cả nể.

Ôi tôi là một thanh niên mà khi tiếp xúc nhiều người họ thường bảo tôi có độ nhảy số thuộc hạng cực phẩm… nhưng với tôi thì Vy nó lại nằm ở dạng Siêu Phẩm rồi.

Thật là tôi không thể hiểu nổi con nhỏ này nó làm gì và nghĩ gì và muốn gì… tự nhiên thấy chất xám của mình vất vả vô cùng…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Thông tin truyện
Tên truyện Đừng làm đĩ nữa
Tác giả La Duy
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 30/06/2020 12:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả La Duy

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng