“Cà phê thì đắng trên môi, còn anh thì đắng trong lòng”…
Tôi hổ thẹn trong lòng vì tôi đã nhận ra một thứ gì đó khá là thú vị. Quả nhiên là người mà tôi đã từng theo đuổi, là người đã từng đứng đầu trong danh sách học sinh giỏi của trường… tất nhiên là không tầm thường tí nào…
Tôi luôn tự tin mình thông minh, lanh lợi… nhưng chắc có lẽ vẫn thua em một bậc…
Tôi hỏi anh VP tiếp.
– Là sao, em chưa hiểu lắm.
– Tính anh nói ít hiểu nhiều đi.
– Em biết, nhưng thật sự rất là khó hiểu, vì nó là bạn thân em thật sự đấy, em không điêu đâu. Nếu nó không là bạn em, em cũng chẳng rảnh rỗi thế này, anh biết em lâu rồi. 1 câu hỏi thừa anh em cũng chẳng bao giờ nói.
– Mày gọi cho nó hỏi là hiểu.
– Thế anh gọi em cà phê làm gì.
– Chuyện khác.
– Chuyện gì nữa.
– Chuyện thằng chủ mày. Anh có vẻ không ưa nó rồi.
– Em cũng vậy, nhưng em vẫn thắc mắc vì sao anh không ngủ với con Nhi.
– Cái đó hỏi nó đi, cái cách của thằng chủ mày làm anh không ưa nó, giải quyết nó trước.
– Hóa ra con Nhi nó đã kể anh.
– Chứ chú mày nghỉ 2 tiếng trên phòng ngồi nhìn nhau?
– Rồi, sơ sơ vậy em hiểu. Vụ bên thằng chủ em anh tính sao.
– Để đó anh tính, chú đừng manh động.
– Em đang tính phập chết mẹ nó.
– Phập vô răng mày bây giờ, thời đại mới rồi. Dùng đầu đi.
– Dùng đầu lại sở trưởng em quá ạ.
– Nghĩ ra được gì thì bảo anh.
Dứt câu là anh VP đứng lên đi luôn, tiền cà phê tất nhiên là anh để lại tờ 500k như mọi khi. Từ đầu tôi nói rồi, anh trai này hình như không có dùng tiền lẻ thì phải.
Tôi tiếp tục ngồi đó, nhấm nháp vài ngụm đen đá cuối cùng rồi trầm tư suy nghĩ.
Vy quả thật không đơn giản…
Nhưng tại sao lại không ngủ với anh VP…
Sao lại không lấy tiền…
Sao lại biết anh VP là ai…
Rõ ràng tôi là người cáp kèo, phải qua thêm ông Dương, làm sao mà Vy biết được người sắp gặp là ai, và chắc chắn là Vy không biết tôi đang làm ở đó.
Vớ vẩn. Tất cả chỉ là trò đùa của cuộc sống, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tôi nghĩ chưa ra, việc của tôi bây giờ là phải tìm hiểu mọi chuyện lại từ đầu.
Bắt đầu từ việc vì sao Vy không ngủ với anh VP và không lấy tiền, sau đó có vấn đề gì, liệu tất cả người khác Vy có làm vậy không…
Nhấp nốt ngụm đen đá cuối cùng tôi tính tiền về lại khách sạn, tất nhiên là khách sạn sát bên nên không mất nhiều thời gian lắm…
Thú thật, tôi khá giỏi trong vấn đề giao tiếp, nhưng mà nói trong vấn đề suy luận tôi không được giỏi cho lắm vì đơn giản tôi rất ghét phải luận đoán thứ gì đó. Không có bằng chứng thì tất cả chỉ là dự đoán.
Lúc trên xe oto đi về Sài Gòn tôi đã nghĩ ra một cách gì đó để trả thù ông Dương rồi, nhưng cái cách đó của tôi khá là phiền toái, vì phải đụng đến vũ lực. Mà đụng đến vũ lực thì ảnh hưởng đến nhiều người, nên thôi tôi cần phải suy nghĩ một cách khác. Vấn đề chính ở đây tôi cần phải hiểu Vy nó đang có âm mưu gì, vì chính tôi nó cũng không thành thật thì làm sao tôi dám làm gì đây.
Hmmm. Khá là đau đầu và phức tạp, tôi mất cả đêm hôm đó để suy nghĩ, nhưng cũng thú vị một tí là đêm hôm đó có vài thứ vui vẻ xảy ra…
Tầm 1h sáng tôi đang trực thì có một anh thanh niên cao to vào thuê giờ. Tầm một giờ sáng thì phần lớn đào đã nghỉ ngơi sau một ngày dài đâm chém mệt mỏi rồi.
Anh ta vào thuê một phòng và câu đầu tiên hỏi tôi là.
– Ở đây có bảo kê không anh trai.
Tôi trả lời.
– Khách sạn thì cần gì bảo kê anh.
– Ồ thế à, thôi cho mình một phòng nhé bạn. Phòng giờ.
– Ok anh, blah blah (báo giá)
– Ok bạn.
Cái phong cách này tôi quen lắm, thật sự rất quen, kiểu nói chuyện bạn bạn mình mình ở cái độ tuổi này chỉ có từ dân bốc họ ra mà thôi…
“Bạn ơi bạn bạn không trả tiền mình đập chết mẹ mày”.
Nghe quen lắm, vì tôi cũng đã từng có một thời chinh chiến trong cái nghề này rồi.
Ok tôi cũng lấy cho anh ta một phòng như mọi người khác khác, nhưng điệu bộ anh chàng này khiến tôi không khỏi ngờ vực.
Việc của tôi là chuẩn bị những thứ cần thiết để phòng ngừa trường hợp xấu, dân ngành mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Tôi tầm đó là bắt đầu ra trước khách sạn hút thuốc ngồi suy tư các kiểu chứ không còn ngồi trong khách sạn trực nữa. Đâu đó sau khi anh ta lên phòng được tầm 1 tiếng, thì tôi cứ nghe chuông điện thoại bàn reo liên tục, tôi ở ngoài nghĩ chắc có chuyện rồi.
Câu đầu tiên tôi nghe.
– Anh ơi nó đéo trả tiền em.
Tôi không cần hỏi thêm, việc đầu tiên là gọi thêm người hỗ trợ.
Tôi cầm cây hàng thủ sẵn lên phòng.
Anh chàng này cao phải tầm 1m78 hoặc 1m8 có thể, còn to thì chắc chắn to hơn tôi rồi. Nhưng khi tôi lên phòng thì cửa dưới tôi đã khóa lại, cầm theo cây mã tấu nữa nên anh chàng này thấy tôi lên lại khúm núm thấy tội nghiệp… vừa gặp tôi câu đầu tiên anh ta nói.
– Anh ơi tha em, em vã và xui quá nên đi xả xui thôi, mai em hứa danh dự em sang trả tiền được không anh…
– Mày làm gì có danh dự mà hứa, có danh dự đã đéo thế này, đi chịch con người ta xong lấy danh dự ra nói chuyện hả. Tao chịch mẹ mày xong lấy danh dự ra đẻ ra mày được không thằng nghiệt súc này…
Tôi dơ cây mã tấu lên, mở toang cánh cửa lao vào, con đào ôm tôi lại…
– Thôi anh ơi, tha nó đi anh, không lại phiềnnn.
Tôi hét lớn.
– Phiền cái lồn, mày phiền tao rồi lại còn sợ phiền, cút ra.
Tôi đẩy con đào ra, lao vào thằng kia. Vừa lao tới được một đoạn thì con đào nó chụp được tôi lại… mà nó đéo chụp cái gì, đi chụp cái quần tôi ạ, tôi đẩy nó té nên nó nằm xã lai ra sàn, thấy không còn cách nào khác nó chụp luôn cái gì có thể chụp trong tầm tay của nó là cái quần dài của tôi.
Hôm đó tôi lại mặc quần dài thun, quần cotton lưng thun mà ngoài Bắc trời lạnh hay mặc ấy. Vậy nên khi nó chụp quần tôi một phát thì đồng nghĩa nó tụt luôn cái quần tôi ra. Tôi bị vướng hai cái ống quần khi quần đã bị tụt gần như là chạm đất thì tôi ngã nhào tới trước, cây mã tấu tôi văng ra một đoạn… mà văng đi đâu nó không văng nó văng hẳn vào cái tivi lcd 32 in của khách sạn.
Còn thằng ml kìa thì nó thấy cây mã tấu văng ra sợ quá lại ngã ngửa ra sau tạo một khung cảnh không thể nào bẩn bựa hơn. Xếp theo thứ tự từ cửa vào là con đào nằm xã lai, tới tôi nằm úp mặt trong khi tay nó vẫn nắm quần tôi và cuối cùng là thằng kia nằm ngã ngửa ra sau.
Ok, vấn đề cuối cùng vẫn chưa giải quyết được, còn phiền phức hơn là cái ti vi bị hư.
Chốt lại cuối cùng con Đào chịu thiệt hết. Tổng thiệt hại là cái tivi đền 2 tịu, bị tông xe một shoot là 1 tịu tổng cộng thất thoát 3 tịu…
Còn tôi… haizzz tôi thiệt hại nặng nhất. Để nó tụt quần mình… con cu quý giá của tôi là dành cho Vy mà… Ơ.
Còn anh chàng cao to đen hôi kia hứa hẹn hôm sau đến trả tiền, ok tôi chỉ giữ cmnd, cái ip6 lại. Đúng hẹn hôm sau anh ta tới thanh toán tiền 1 shot và một nửa tiền ti vi nghĩa là anh ta thanh toán 2 tịu chuộc cái ip với cmnd về.
Thú thật giờ nghĩ lại những lúc đó thấy sợ, mà cũng không hiểu vì sao những lúc đó lại trở nên như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đừng làm đĩ nữa |
Tác giả | La Duy |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 30/06/2020 12:38 (GMT+7) |