Đường Môn - Quyển 1

Phần 67

“Đi xem” Đường Tam mang theo Tiểu Vũ hướng cửa hàng đi đến.

Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, hai người đi vào, một cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, Đường Tam biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.

Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.

Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.

Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.

Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế…

Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.

Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt.

Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế.

Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía: “Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?”

Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói: “Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra.”

Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, áng mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Tiểu Vũ cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam: “Tiểu Tam, ngươi xem khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Muốn tìm trong đống thủy tinh so với cái này còn kém hơn thì cũng không dễ dàng. Khối thủy tinh này một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, lại vừa không có mang thêm màu sắc nào, tử thủy tinh mới là loại trân quý nhất. Ngươi không định mua món đó chứ?”

Làm Tiểu Vũ không thể nghĩ đến chính là, Đương Tam lại gật đầu một cách chắc chắn: “Ta phải mua khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền.”

“Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ.” Một giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên. Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng. May là nơi này chỉ có Đường Tam cùng Tiểu Vũ, bên trong cửa hàng lại rất yên tĩnh, mới có thể phân biệt được rõ ràng hắn nói cái gì.

Đường Tam không nói gì, nhưng Tiểu Vũ lại mạnh mẽ quay đầu lại: “Cái khối thủy tinh nát này mà muốn tới một trăm kim hồn tệ, không bằng ngươi đi cướp là được rồi đó.”

Trung niên nhân trên ghế mở to mắt, nhưng không rời khỏi chỗ ngồi của mình: “Một trăm kim hồn tệ, đã là giá rẻ nhất ở nơi này rồi. Mua thì đưa tiền, không thì xin mời đi.”

Nói xong lại nhắm mắt lại.

Tiểu Vũ tức giận, định tiến lên lý luận, lại bị Đường Tam kéo lại: “Được, ta mua.”

Mấy năm gần đây, Đường Tam cũng để dành được chút ít, bình thường hắn lại tiêu xài rất ít, đại bộ phận thu nhập đều đem để dành. Nhất là sau khi đạt đến cấp Đại hồn sư, mỗi tháng từ Vũ hồn điện đều được lãnh mười kim hồn tệ, hiện tai toàn bộ tài sản Đường Tam hơn nữa cả Tiểu Vũ, cũng có hơn bảy trăm kim hồn tệ.

“Tiểu Tam, ngươi không bị gì chứ.” Tiểu Vũ sờ tay trên trán Đường Tam, xác định xem đầu hắn có nóng lên hay không.

Đường Tam liếc mắt với Tiểu Vũ, lại nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải sờ nhẹ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông, tức thời trong tay hắn liền xuất hiện một trăm kim hồn tệ. Hắn liền xoay người đưa hướng phía trung niên nhân.

Trung niên nhân mắt cũng không mở ra: “Tiền của ngươi không đủ.”

Đường Tam nói: “Đây đúng là một trăm kim hồn tệ.”

Thanh âm mơ hồ của trung niên nhân nhàn nhạt cất lên: “Khối thủy tinh này đối với ngươi phải bán hai trăm kim hồn tệ.”

Lần này Tiểu Vũ không thể kìm được nữa: “Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi còn nói một trăm, nay lại biến thành hai trăm. Khó trách tiệm ngươi không có một chút sinh ý nào. Tiểu Tam, chúng ta không mua nữa, chúng ta đi.”

Đường Tam hướng Tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn trung niên nhân nói: “Ngươi xác định sẽ thay đổi nữa chứ?”

Khối thủy tinh nọ đối với người khác có lẽ là không có tác dụng gì, nhưng đối với hắn mà nói, so với thiên tài địa bảo còn quan trọng hơn. Đừng nói là hai trăm kim hồn tệ, cho dù là một vạn, chỉ cần hắn có, nhất định sẽ mua cho bằng được.

Trung niên nhân uể oải nói: “Được rồi, năm trăm kim hồn tệ, không thay đổi nữa. Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho.”

Từ một trăm đến hai trăm, lại từ hai trăm đến năm trăm, lúc này đây, ngay cả Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa. Thu hồi lại tiền, hướng Tiểu Vũ nói: “Chúng ta đi đi.”

Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với trung niên nhân một cái: “Sớn nên đi, giao lưu với hạng người giảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Thông tin truyện
Tên truyện Đường Môn - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/11/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 37
Phần 67 Bộ dạng khổ tận cam lai yếu đuối của nàng khiến Đằng Phi khá là động dung, nhè nhẹ nắm lấy tay nàng: Hiểu cả, bản vương đều hiểu cả, mấy năm nay ủy khuất ngươi. Chu Ưu Mỹ lắc đầu nói: Vương gia có phần tâm ý như thế, thiếp thân liền đã biết đủ, chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận tiến vào chủ trạch, thiếp thân tài gì đức gì, sợ các tỷ tỷ khác không cao hứng, đợi sau này Vương gia thành đại sự lai thỏa mãn nguyện vọng thiếp thân cũng không muộn, thiếp thân đợi nhiều năm như vậy, không để ý lại đợi thêm chút ít thời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 3
Phần 67 Trần Phong cười ha hả: Tôi nghĩ cậu sẽ kể khổ, không ngờ vừa mở miệng lại là chủ nghĩa không tưởng. Trong cuộc sống thực tế, làm gì có ai vừa kiêu ngạo, ngông cuồng, lại vừa tự kiềm chế bản thân không có nhược điểm chứ? Tự hạn chế và kiêu ngạo, ngông cuồng vốn chính là mâu thuẫn và đối lập. Một người sao có thể vừa tự kiềm chế mình, vừa kiêu ngạo ngông cuồng với người khác chứ? Mọi người đều tự thả lỏng mình và nghiêm khắc với người ngoài. Hai người đều không nói tới tên tuy nhiên trong lòng đều rõ ràng, nói tới chính là Cao Thành Tùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Quan Trường – Quyển 17
Phần 67 Khoảng 11 giờ đêm, Tiêu Ngũ về đến thành phố Lỗ. Kỳ thật với tốc độ bình thường, Tiêu Ngũ hẳn sẽ sớm trở lại. Nhưng Dương Uy đi đến nửa đường đột nhiên đề nghị đi đường vòng. Tiêu Ngũ còn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đề nghị khả thi, cũng đồng ý. Dù sao an toàn là trên hết, nếu chẳng may ở thành phố Lỗ có người bố trí, hơi sơ suất sẽ hủy chứng cứ vất vả có được trong chốc lát thì hối hận không kịp. Tiêu Ngũ vừa trải qua một lần thiệt hại, hiện tại cẩn thận hơn. Giảm tốc độ, vòng qua quốc lộ, lại cố ý đi xa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng