Áo Tư Tạp chưa từng chứng kiến Tiểu Vũ chân chính giao đấu, tự nhiên không biết thực lực của nàng như thế nào. Mà đối phương xuất thân từ cao cấp hồn sư học viện, người thấp nhất cũng hơn hai mươi cấp hồn lực, lại có tới năm người.
Đường Tam cũng không có phản ứng, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi đừng nhìn vào dáng vẻ bên ngoài của Tiểu Vũ mà bị lừa, mấy tên đó coi bộ xui xẻo đây”
Trải qua nhiều năm luyện tập không ngừng, tử cực ma đồng của Đường Tam đã tiến vào cảnh giới Nhập Vi, nhãn lực đương nhiên tăng tiến hơn trước kia rất nhiều. Tử cực ma đồng chia làm 3 cảnh giới là Nhập Vi, Giới Tử và Thức Hải, cấp bậc cao hơn thì thị lực cũng tăng lên hơn trước rất nhiều, hơn nữa mức độ quan sát cũng kỹ càng và tỉ mĩ hơn. Sau khi tiến vào nhập vi cảnh giới, dựa theo Huyền Thiên Bảo Lục ghi lại, hiệu quả quan sát của Tử cực ma đồng càng trở nên rõ ràng hơn. Kỹ càng, tỉ mĩ nắm rõ từng chi tiết là hiệu quả mà cảnh giới mới đem lại, tất cả trong mắt Tử cực ma đồng dường như tốc độ bị chậm lại, điều này khiến hắn trong nháy mắt đưa ra hành động thích ứng nhất.
Từ lúc Tử cực ma đồng tiến vào cảnh giới mới, hắn phát hiện trong người có chút biến hóa, ngoại trừ nhãn quang tăng tiến thì hồn lực cũng tăng thêm ít nhiều.
Nhưng tác dụng lớn nhất chính là hắn có thể nhìn thấy hồn lực của hồn sư cấp thấp hơn hắn, còn đối với hồn sư cấp cao hơn thì không phát hiện được. Mặc dù hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng đối với Đường Tam mà nói, thật sự là rất thiết thực, ít nhất hắn có thể phán đoán hồn lực của đối thủ so với mình mạnh hay yếu hơn.
Lúc này, dựa vào Tử cực ma đồng hắn dễ dàng phát hiện, ngoại trừ gã sư phụ và thiếu nữ kia hắn nhìn không thấu, thì những kẻ còn lại hồn lực đều thấp hơn hắn. Tên thanh niên khiêu khích Đái Mộng Bạch bị đánh trọng thương có hai mươi bảy cấp hồn lực, năm người trước mắt cũng không ai vượt qua hai mươi lăm cấp.
Đường Tam hiểu rõ kinh nghiệp chiến đấu của Tiểu Vũ nhất, với thực lực hai mươi chín cấp của nàng, nếu không có gì bất trắc, Đường Tam nắm chắc Tiểu Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ còn có hắn đứng một bên sẵn sàng tiếp ứng.
Tiểu Vũ tròn xoe cặp mắt mỉm cười thốt: “Các vị ca ca. Các ngươi khỏe không?”
Năm gã thanh niên sững sờ một lát, không khỏi ngốc trệ nhìn nhau. Bị một tiểu cô nương dễ thương như vậy ngăn cản, bọn họ khí thế dường như chùng lại mấy phần, trong nhất thời không biết phải làm sao.
Không ngờ nhân lúc bọn họ còn lúng túng chưa biết xử trí ra sao thì Tiểu Vũ đột ngột động thủ. Hai chân tựa như dài ra, cả người lao thẳng về một gã thanh niên xuất thủ.
Tên đó cả kinh giơ cả hai tay chặn Tiểu Vũ lại, nhưng bất ngờ phát hiện đã chụp vào khoảng không, chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị Tiểu Vũ kẹp chặt. Tiểu Vũ liền cong người chụm lưng vào hắn dùng sức hất hắn lên, hai chân đạp thằng vào ngực hắn.
Tên thanh niên cổ bị cuốn chặt đang hết sức bối rối, mắt thấy hai chân Tiểu Vũ đã tới nhưng hắn cũng không cách nào ngăn cản. Hắn cũng không nghĩ tới, Tiểu Vũ cũng không có dùng hết sức, chỉ điểm nhẹ hai chân lên ngực, khiến hắn lập tức bay bỗng, tuốt ra đến ngoài sân.
Cho dù là Đường Tam, lúc đầu gặp phải nhu kỹ của Tiểu Vũ cũng phải nếm mùi đau khổ, huống chi là bọn hắn, xuất thân từ cao cấp hồn sư học viện, kinh nghiệm thực chiến còn non nớt lắm.
Tiểu Vũ đông tác cực nhanh, chân không dừng lại mượn sức phản chấn dạng ra phóng tới một người khác. Lúc này, bốn tên còn lại mới tỉnh ngộ ra tay, đối diện với công kích của Tiểu Vũ, hai tay hắn vung ra định ngăn cản lại. Nhưng công kích của của Tiểu Vũ có thể dễ dàng chế trụ như vậy sao?
Song chưởng nắm trúng hai chân của Tiểu Vũ, nhưng hắn lại giật mình phát hiện hai chân Tiểu Vũ không có chút sức lực, mềm mại như khúc lụa không thể nắm được, trợt qua hai tay kẹp ngay ngang cổ hắn. Tiểu Vũ cong eo ném mạnh hắn bay ra ngoài.
Kể thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra trong thời gian quá nhanh, hết thảy thực khách đều kinh ngạc chúng kiến hai trong năm tên đệ tử của Thương Huy học viện trong nháy mắt đã bị tiểu cô nương xinh đẹp đá bay đi. Vị sư phụ của Thương Huy học viện nhìn thấy vũ kỹ của Tiểu Vũ cung lấy làm kinh ngạc, giận dữ hét lớn: “Đồ vô dụng, sử dụng vũ hồn đi”
Áo Tư Tạp đứng bên này, lấy hai tay dụi dụi mắt, không khỏi sợ hãi: “Ta thật may mắn chưa làm gì đắc tội với Tiểu Vũ a”
Đường Tam mỉm cười không nói gì cả, Đái Mộng Bạch chợt đứng dậy, trầm giọng: “Tiểu Vũ quay về đi. Có nam nhân chúng ta ở đây há để nữ tử các ngươi vất vả sao.”
Thân hình vừa chớp lên Đái Mộng Bạch đã đến bên cạnh Tiểu Vũ. Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía Đường Tam, thấy Đường Tam gật đầu nàng mới dừng tay, thong thả quay về.
Mã Hồng Tuấn đang ngấu nghiến nhai thức ăn trong miệng, bất đắc dĩ mới đi ra bên cạnh Đái Mộng Bạch, hai tay vỗ vào nhau vang lên ba tiếng “phách phách phách”. Đường Tam thế chỗ của Tiểu Vũ, đứng ở bên kia của Đái Mộng Bạch.
Ba thiếu niên chống với năm tên thanh niên, nhìn qua bọn Đường Tam có vẻ yếu thế hơn nhưng thắng thua cũng chưa hẳn dựa vào số lượng mà phân định được.
Lúc nảy Tiểu Vũ không có sử dụng vũ hồn nên hai tên vừa rồi mặc dù bị đánh cho thất điên bát đảo nhưng cũng không có thương tổn. Năm tên đệ tử của Thương Huy học viện tập trung lại một chỗ, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, không hề do dự xuất ra vũ hồn.
Bọn chúng dù sao cũng xuất thân từ cao cấp hồn sư học viền nên làm sao chấp nhận thất bại trước những đứa trẻ này đây? Chớp mắt thất thải quang mang đã hiện ra, hồn hoàn của năm tên đệ tử đều có màu sắc giống nhau, một trắng một vàng đại biểu cho thập niên hồn hoàn và bách niên hồn hoàn. Cả năm đều là chiến hồn sư, trong đó có hai người là khí hồn sư, ba người kia là thú hồn sư.
Hai khí hồn sư phân biệt là trường mâu và ba cổ xoa vũ hồn. Ba gã thú vũ hồn sư có vũ hồn lần lượt là lộc (hươu), dương (dê) và mã (ngựa), xem ra vũ hồn bọn họ cũng không tính là cường đại.
Nhìn đối phương phóng xuất vũ hồn, Đái Mộng Bạch tà mâu quang mang càng tỏ ra vẻ khinh thường: “Đây là đệ tử của cao cấp hồn sư học viện sao? Có cả thập niên hồn hoàn nũa à? Các huynh đệ, xuất hồn hoàn ra cho bọn hắn nhìn thử đi.”
Sử Khắc Lai học viện lão đại, Tà Mâu – Đái Mộng Bạch xưa nay vồn tánh ngang tàng, điều này Đường Tam lần đâu tiên gặp hắn đã nhận ra. Trừ phi là có thực lực mạnh mẽ chứ nếu không hắn cũng không coi vào mắt.
“Bạch hổ phụ thể” Một tầng mãnh liệt màu trắng quang mang từ người hắn bộc phát ra. Đái Mộng Bạch song chưởng giang rộng, ngực ưỡn ra, toàn thân xương cốt kêu lên lách cách, cơ thể chợt lớn lên làm quần áo hắn đang mặc căng cứng như muốn bung ra. Áo quần bó sát người khiến từng thớ thịt cuồn cuộn hiện lên, không khí xung quanh hắn cũng trở nên hỗn loạn.
Mái tóc màu vàng trên đầu phút chốc biến thành 2 màu đen trắng phân biệt, màu trắng chiếm đa số, xen lẫn trong đó là những chùm lông màu đen nổi bật lên hẳn. Trên trán hiện ra bốn nét hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa vặn hợp thành chữ vương.
Hai tay của hắn biến hóa rõ nhất, dài gấp hai bình thường, lông trắng bao trùm cánh tay. Ngón tay cử động không ngừng lộ ra mười cái móng vuốt sắc nhọn. Mỗi một móng vuốt giống hệt như một lưỡi dao bén nhọn, dài cỡ tám tấc, lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Hai chi trước tử từ hạ xuông, cả thân người ngồi chổm trên mặt đất, Bốn đồng tử nằm trong hai mắt biến thành màu xanh thẫm phát ra sát khí lạnh lẽo vồ hình, tràn ngập khí thế bức người. Ba vòng sáng lặng lẽ bay lên, hồn hoàn màu sắc hai vàng một tím lưu chuyển, một làn sóng hồn lực mạnh mẽ tản phát ra xung quanh.
Có lẽ nguyên do là bỡi vũ hồn tương khắc nên vừa thấy uy thế của Đái Mộng Bạch vũ hồn phụ thể, thì cả ba thú vũ hồn sư đều không cưỡng nổi, toàn thân run lên bần bật lui về phía sau mấy bước.
Trước mắt mãnh hổ thì bất kể là lộc, dương hay là mã làm sao mà không sợ hãi được? Nhất là màu tím hồn hoàn kia, đại biểu cho ngàn năm hồn hoàn càng khiến cho năm tên kia trong lòng chấn động không dứt.
Cùng lúc Đái Mộng Bạch phóng thích vũ hồn thì Đường Tam và Mã Hồng Tuấn cũng đem thực lực của mình phát ra.
“Phượng hoàng phụ thể”
Tử hồng quang mang từ trong cơ thể của mập mạp mạnh mẽ phóng xuất. Tóc ngắn trên đầu bỗng dài ra. Hai cái hồn hoàn màu vàng từ dưới chân bay lên, hai cánh tay trắng noãn dài ra được bao phủ bởi lờp lông dày biến thành đồi cánh, khí lưu nóng rực xoay tròn xung quanh. Thân hình của mập mạp so với đám đệ tử của Thương Huy học viện thấp hơn không ít, nhưng sau khí phóng xuất ngọn lửa màu tím, cả người hắn khí thế trở nên khác hẳn. Phối hợp với Bạch Hổ vũ hồn của Đái Mộng Bạch khiến cho đối phương có cảm giác bị áp chế không thể chống cự.
Chỉ có vũ hồn của Đường Tam có vẻ bình thường, hai cái màu vàng hồn hoàn giống như của Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn, mang theo dày đặc Lam Ngân Thảo từ dưới đất lặng lẽ mọc lên, bao bọc cơ thể hắn rồi từ từ lan ra xung quanh.
Căn bản là không cần phải động thủ, từ lúc Đái Mộng Bạch xuất ra ba cái hồn hoàn, năm tên đệ tử của Thương Huy học viện đã thất kinh thần sắc. Ít hơn một cái hồn hoàn, thực lực chênh lệch đã quá rõ ràng, càng huống chi còn là thiên niên hồn hoàn, càng không phải là bọn hắn có khả năng kháng cự.
Khiến bọn họ thực sự không cam lòng cũng phải, mấy thiếu niên trước mắt rõ ràng là nhỏ tuổi hơn bọn hắn nhiều nhưng thực lực sao có thể mạnh hơn nhiều đến như vậy.
“Dừng tay “Vị sư phụ của Thương Huy học viện rốt cục cũng không nhịn được đứng dậy, phất tay cho đám đệ tử: ” Các ngươi lui ra”
Vị sư phụ này trong lòng thật sự động tâm, ba thiếu niên trước mặt, hai gã chỉ độ mười hai mười ba, lớn nhất cũng chỉ khoảng mười sáu, có thể nói là thiên tài trong những thiên tài. Mới từng ấy tuồi đầu đã sở hữu những ba cái hồn hoàn, đạt đến cảnh giới hồn tôn. Nếu không tận mắt chứng kiến, nhất là cái thiên niên hồn hoàn kia, hắn cũng không dám tin tưởng.
Vị sư phụ này dù sao cũng là người từng trải, mắt thấy Đái Mộng Bạch xuất ra vũ hồn, hắn trong lòng đã biết đám đệ tử của mình đã không phải là đối thủ. Cho dù là có thể đánh thắng đối phương, hắn cũng sẽ không để bọn họ ra tay, không khéo lại đắc tội với trưởng bối của bọn chúng.
“Ta là Thương Huy học viện, viện chủ ngoại viện Diệp Tri Thu, xin hỏi các ngươi là người của tông phái nào?”
Mắt thấy Diệp Tri Thu không cần phóng thích ra hồn lực vẫn thản nhiên đứng vững, bước tới trước mặt mình. Đái Mộng Bạch có thể khẳng định người này hồn lực chắc hẵn vượt xa hắn.
“Chúng ta là học viên của Sử Khắc Lai học viện” Không đợi Đái Mộng Bạch mở miệng, mập mạp dương dương đắc ý đáp. Vừa nói, hắn vừa gương cặp mắt trơ trẽn nhìn chằm chặp trên người nữ đệ tử duy nhất của Thương Huy học viện.
Diệp Tri Thu hơi bị bất ngờ một chút, ánh mắt toát ra vẻ suy tư. Cái tên Sử Khắc Lai học viện đối với hắn thập phần không quen thuộc. “Sử Khắc Lai học viện à, hình như ta chưa từng nghe qua.”
Đái Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng: “Đó là do ngươi cô văn quả lậu”
Biết đượcđối phương cũng không phải là tông môn đệ tử gì, Diệp Tri Thu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng. Trước giờ hắn vẫn luôn cho rằng đệ tử của Thương Huy học viện đã rất xuất sắc, lần này chuẩn bị tiến vào Tinh Đấu sâm lâm để trợ giúp nữ đệ tử kia thu hoạch cái hồn hoàn thứ ba. Nhưng mấy đứa nhỏ này lại khiến hắn hết sức kích động.
Diệp Tri Thu minh bạch, trước mắt mấy thiếu niên này quả thật có đủ tư cách khinh miệt đám đệ tử trước mắt của Thương Huy học viện. Chỉ là, làm cách nào để đào tạo ra những đứa trẻ có hồn lực cường đại như vậy chứ. Đây thực là một đám tiểu quái vật a.
Mặc dù thực lực của đám nhỏ cũng khiến hắn động tâm, nhưng chẳng lẽ lại vì như vậy mà rút lui? Trước mặt đông đảo thực khách như thế này mà bỏ đi thì danh tiếng của Thương Huy học viện sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Đệ tử đánh không lại thì chính mình phải ra tay gỡ lại thể diện cho học viện mới được.
Nghĩ tới đây, Diệp Tri Thu không hề do dự, mắt lộ hung quang phóng xuất ra vũ hồn của mình: “Huyển quy phụ thể”
Thú vũ hồn, Huyền quy.
Một vòng tròn sóng gợn màu đen từ người Diệp Tri Thu phóng ra, khí thế mạnh mẽ đè ép ngược lại bọn Đường Tam, Đái Mộng Bạch, Mã Hồng Tuấn. Tứ chi co rút lại chỉ còn một phần ba, một cái mai giáp thật lớn trồi lên trên lưng. Toàn thân hắn bao bọc hắc quang, năm cái hồn hoàn, một trắng, hai vàng, hai tím từ từ bay lên xoay quanh thân thể.
Thương Huy học viện viện chủ là một cao thủ hơn năm mươi cấp – Hồn vương.
Mặc dù tại cùng cấp bậc, hồn hoàn của Diệp Tri Thu cũng không tính là quá mạnh, nhưng năm mươi mấy cấp hồn lực phát ra cũng đũ để chế trụ đám đệ tử của Sử Khắc Lai học viện.
Bên trong phòng ăn không ngốt vang lên những tiếng kinh hô. Dù sao Hồn vương tại đại lục cũng không phải là nhiều, thực lực ở cấp này tương đối mạnh mẽ, tại một số vương quốc có thể được phong hàm đến Tử Tước, thậm chí có thể là Bá Tước.
Đái Mộng Bạch mặt mày biến sắc, ánh mắt ngầm ra dấu cho Đường Tam bên cạnh. Đường Tam đồng thời cũng ngó lại, đương nhiên hiểu rõ ý hắn, hai tay bất giác đặt lên Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ.
Để đối phó với đối thủ có hồn lực hơn bọn hắn nhiều, sợ rằng chỉ còn cách sử dụng ám khí mà thôi, hy vọng một kích trúng đích. Đối phương dù sao cũng không giống như Triệu Vô Cực, sẽ không hạ thủ lưu tình.
Diệp Tri Thu ra vẻ rộng lượng nói: “Các ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên ăn nói lung tung, mau gọi sư phụ của các ngươi ra đây”
Mập mạp ngoác miệng kêu lên: “Chỉ dựa vào cái lão Vương bát đản nhà ngươi mà cũng muốn gặp sư phụ ta sao? Mấy người chúng ta cũng đủ thu thập ngươi rồi.”
“Các vị đại nhân, vĩ đại hồn sư a. Ta van xin các người đừng đánh nhau trong tửu điếm mà. Cuộc sống của tiểu nhân chỉ có bao nhiêu đó thôi, van xin các vị mà.” Lão bản vội vã chạy đến, mếu máo khuyên can. Sợ rằng chỉ một chút nữa thôi cả tửu điếm của lão sẽ tan nát hết.
Vũ hồn của Diệp Tri Thu là Huyền qui (rùa đen), trên đời này kỵ nhât là mấy chữ Vương bát đản. Vốn hắn chỉ muốn hù dọa đám nhỏ này một chút thôi. Dù sao hắn cũng không muốn mang tiếng lớn ăn hiếp nhỏ, hơn nữa hắn còn chưa biết gì về thực lực của học viện sau lưng đám nhỏ này.
Mập mạp đã xúc phạm vào điều tối kị trong lòng hắn. Diệp Tri Thu giận dữ cười gằn: “Được lắm. Đã như thế ta sẽ thay sư phụ mà giáo huấn các ngươi. Chúng ta ra ngoài kia đi” Nói xong hắn xoay người bước ra bên ngoài, mai giáp màu đen sau lưng khẽ nhúc nhích trông thật buồn cười, nhưng hồn lực phát ra thật sự rất hùng hậu.
Đám đệ tử Thương Huy học viện cũng đồng loạt bước ra. Đái Mộng Bạch thấp giọng nói với Đường Tam: “Lão già này hồn lực hơn năm mươi cấp, hơn nữa lại là Huyền quy – thú vũ hồn sư, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được. Ta ở phía trước chộng chọi công kích của hắn, ngươi hành động phải thật nhanh đó, ta sợ không cầm cự được lâu.”
Đường Tam nói: “Cũng chưa chắc đã thua đâu. Hắn dù hồn lực mạnh hơn chúng ta nhưng vũ hồn còn có điểm yếu”
Lúc này ở ngoài, có mấy người đi ra cũng nghe được Đường Tam nói chuyện. Đường Tam tiếp tục: “Hắn vũ hồn là huyền quy, ta có khẳng định, hắn là một gã phòng ngự hình chiến hồn sư. Ngoài một ít công kích ra, tuyệt đại đa số kỹ năng của hắn chủ yếu để phòng ngự. Bởi vậy, vũ hồn của hắn so với chúng ta mạnh hơn nhiều nhưng sức uy hiếp cũng không lớn lắm. Hồn lực cao chỉ thích hợp cho thủ đoạn công kích, nên hắn cũng không uy hiếp chúng ta được bao nhiêu đâu? Vì vậy, để đối phó hắn ta có hai phương pháp”
Đường Tam là chân truyền đệ tử của Đại sư, đối với lý luận về vũ hồn nhận thức so với người khác hiểu rõ hơn rất nhiều. Chỉ cần nhìn sơ qua vũ hồn của Diệp Tri Thu thôi hắn đã đoán ra được nhiều điều.
“Phương pháp thứ nhất là dựa vào tốc độ, chúng ta tiến hành vờn công. Hắn dù sao cũng là sư phụ, hồn lực cao hơn chúng ta chắc là sẽ không ngại chúng ta đông người. Cho nên ta đề nghị Đái Mộng Bạch, Chu Trúc Thanh và ta ứng phó, bởi vì chúng ta có tốc độ nhanh nhất”
“Trong lúc giao đấu, chúng ta phải sử dụng tốc độ nhanh nhất để né tránh công kích của hắn, tận dụng cơ hội đánh vào yếu điểm của đối thủ. Huyền quy vũ hồn phòng ngự cực mạnh, chúng ta không nắm chắc có thể thương tổn hắn. Trên người hắn còn có lân giáp bảo vệ nên sợ rằng độc tố của Lam Ngân Thảo cũng không có hiệu quà đối với hắn. Bởi vậy, ta chọn phương pháp thứ hai như sau:”
“Cũng giống như cách thứ nhất vẫn do ba người chúng ta kiềm chế hắn trước. Huyền quy thuôc tính hệ thủy, cùng với Hỏa phương hoàng – vũ hồn của mập mạp tương khắc. Thủy khắc hỏa, ngược lại hỏa cũng có thể khắc thủy. Tà hỏa của mập mạp lại có hiệu quả đặc thù, tùy thời cơ mà từ bên ngoài tấn công hắn. Có hương tràng của Áo Tư Tạp bổ sung hồn lực, ta nghĩ ngươi liên tục tấn công duy trì một thời gian cũng không có vấn đề gì. Chúng ta liên thủ cầm cự dì dằng hắn, Tiểu Vũ phụ trách tiếp ứng, cứ thay phiên nhau sử dụng xa luân chiến, Áo Tư Tạp phụ trách bổ cấp hương tràng cho mọi người. Mặc dù hồn lực không bằng hắn, nhưng chúng ta có ưu thế nhiều người, lại được Tiều Áo bổ trợ, vả lại công kích của hắn cũng không thật sự mạnh mẽ để uy hiếp chúng ta”
Nghe Đường Tam đề xuất xong, mọi người không khỏi tán thưởng, chỉ có một người không mấy vui vẻ.
“Đường Tam, còn ta thì sao hã?” Trữ Vinh Vinh nhíu mày, đôi mắt thanh tú thoáng nhìn Đường Tam…
Đường Tam ngây người một lát, hắn sở dĩ không xếp Trữ Vinh Vinh vào trận bởi vì biết rõ tánh ương bướng của nàng, không khéo lại phản tác dụng cũng nên. Suy nghĩ một chút, hắn đáp: “Ngươi có vũ hồn đặc biệt, tùy cơ ứng biến đi nhe”
Trữ Vinh Vinh cắn răng, cảm thấy những người khác đối với mình có thái độ xa lạ, trong lòng mặc cảm rất nhiều. Nàng biết bọn họ tựa như coi mình là người ngoài, cảm giác này quả thật rất khó chịu.
Thảo luận xong, cả đám hướng đi ra bên ngoài. Bằng vào kinh nghiệm đánh với Triệu Vô Cực sư phụ lúc trước, bọn họ rất có tự tin. Khiêu chiến với người mạnh sẽ làm cho thực lực tiến bộ nhanh hơn, hiển nhiên không phải vô ích.
Trữ Vinh Vinh đi ra sau cùng. Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh: “Muốn mọi người chấp nhận ngươi là thành viên của Sử Khắc Lai học viện thì phải dùng hành động để chứng minh ngươi có đủ tư cách…”
Trữ Vinh Vinh ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp Áo Tư Tạp mạt mũi râu tóc lòe xòe mỉm cười với mình. Không biết tai sao tự nhiên hai gò má nàng đỏ lên, khẽ gật đầu với Áo Tư Tạp.
Rất nhanh, mọi người đã đi ra khỏi thị trấn, Diệp Tri Thu biết nếu như giao chiến ở trong thị trấn chắc hẳn sẽ kinh động rất nhiều người. Trong lúc ra khỏi thị trấn, tâm trạng của Diệp Tri Thu cung bình tĩnh vài phần. Mắt thấy bảy đứa nhỏ đi tới, hắn trầm giọng nói: “Ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ nhận lỗi vẫn còn kịp.”
Đái Mộng Bạch cười khà khà: “Sai ư? Sai thì sao mà đúng thì sao? Phải coi nắm tay ai cứng hơn. Đánh thắng chúng ta rồi nói cũng chưa muộn.”
Tới nước này thì Diệp Tri Thu muốn không ra tay cũng không được, tức giận hừ lên: “Các ngươi cùng lên đi, ta thay mặt học viên dạy dỗ các ngươi cách làm người vậy.”
Mập mạp cười hắc hắc nói: “Nhớ kỹ nhe. Chúng ta không phải là người, mà là quái vật”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 03:29 (GMT+7) |